Chương 15: Trận chiến mười lăm

Trên đường về, Cố Chuẩn lái xe, Mạc Ninh đắm chìm trong mộng, đang ôm mộng đẹp, Mạc Ninh bị xóc nẩy tỉnh lại,híp híp mắt nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa xe. Xung quanh đã xuấthiện những ô cửa chung cư quen thuộc. Có sương mù khiến tầm nhìn của CốChuẩn bị hạn chế, anh thu lại tầm mắt dừng trên người cô, hơi thấp giọng nói “Đến rồi.”


Mạc Ninh ngồi thẳng dậy, tiện tay cởi áo khoác trên người mình ra nói “Làm phiền anh rồi.”
Cố Chuẩn cười cười “Lời cảm ơn này tôi nói có vẻ phù hợp hơn.” Vừa nói xong xe đã dừng trước tầng dưới nhà cô.


Mạc Ninh cởi dây an toàn, mở cửa xe, đóng lại, đi đến cửa nhà trọ vẫy tay với Cố Chuẩn “Tạm biệt.”
Cố Chuẩn ngồi trong xe, gật gật đầu,tặng cho cô một nụ cười, sau đó khỏi động xe, chậm rãi đi ra ngoài. MạcNinh ngẩng đầu nhìn theo hướng xe đi, đáy lòng đột nhiên cảm giác cóchút mất mát.


Trở lại phòng trọ đã là mời giờ rưỡi, sợ Chu Nhất Nặc đang ngủ Mạc Ninh mở cửa rất khẽ. Không ngờ cửa vừa mở đãbị ánh đèn chói sáng đập vào mắt. Chu Nhất Nặc ngồi trên giường cô, quay đầu trông thấy cô, hai mắt trợn ngược lớn tiếng nói “Không phải ngày mai cậu mới về sao?”


Mạc Ninh thở dài, đóng cửa lại “Có chút chuyện xảy ra.” Trong đầu quanh quẩn những chuyện không rõ ràng.
Chu Nhất Nặc “A” một tiếng, đột nhiên hưng phấn gọi cô “Mau đến đây, chúng ta cùng ép hỏi thằng nhãi này.”


Mạc Ninh thật muốn đi tắm rửa, lại bị khuôn mặt tràn đầy thần bí của Chu Nhất Nặc hấp dẫn.
“Có chuyện gì?”


available on google playdownload on app store


“Tô Dã Nghị nhất định là có biến.” Chu Nhất Nặc nói xong quay đầu lại nhìn máy tính, đối với khuôn mặt đang ngập tràn lo lắng của Tô Dã Nghị cười gian trá. “Còn không mang thực hư khai ra, nếu như nói hai người hơn một tháng trời xa cách không có chuyện gì phát sinh, chị đây nói cho em biết, không phảianh ta không thương em thì chính là anh ta có vấn đề.”


Tô Dã Nghị giận dữ mắng mỏ “Anh ấy không có vấn đề.”
Chu Nhất Nặc cười “ha ha”: “Nhìn em lòi đuôi đi, em không thử sao biết anh ta không có vấn đề! Em cònđịnh dấu, không cần đợi em khai báo, chị đây nhìn mặt mũi em tràn đầyxuân khí là biết ngay…”


Tô Dã Nghị mạnh mẽ lặc đầu, ánh mắt cầucứu hướng về phía Mạc Ninh, bộ dạng cô như linh hồn, ánh mắt hoàn toànrơi trên màn hình máy tính. Tô Dã Nghị phản ứng nhanh hơn nhiều. “A, Chu Nhất Nặc, Mạc Ninh có biến.”


Bị gọi đến tên người này mới bừng tỉnh, nhẹ nhàng cười nói với Chu Nhất Nặc “Nhiệm vụ tr.a khảo giao cho cậu, mình ngày mai còn có việc, đi tắm đã. Đùngrồi, lúc Tô Dã Nghị nói dối thường rất hay dùng thủ đoạn dời đi sự chú ý của người khác, hơn nữa cô ấy mỗi lần đều dùng chiêu này.” Nói xong lời này, Mạc Ninh bước ra khỏi “chiến trường.”


Cô vẫn không thể nào để lộ nội tâm được, lạ một điều là, cảm xúc thật rầu rĩ.


Tắm rửa xong đi ra, Chu Nhất Nặc đã thay đổi tư thế nằm. Trong máy tính truyền ra giọng nói của Tô Dã Nghị “A, họ Mạc kia, linh hồn bé nhỏ của cậu mau ra đây, còn không mau nói chomấy chị đây biết rốt cuộc tên “câu hồn sứ giả” kia là ai a?”


Chu Nhất Nặc “xuỳ” cô: “Vấn đề em hỏi rất tiêu chuẩn. Vấn đề mà em hỏi, thiên tài đây nói cho em biết một sự thật.” Dừng một chút, Chu Nhất Nặc cười cười với Mạc Ninh, ý vị thâm trầm “Chị đây đã tr.a rồi, người đàn ông kia em chọc đến thuộc cung bọ cạp. ThiênHạt cùng Thiên Xứng, hắc hắc, đây tuyết đối là một đôi giết người khôngđền mạng. Nói đi, anh ta làm gì mà khiến cậu thành thế này?”


Mạc Ninh híp híp mắt, cầm khăn tắm lautóc, sau đó ngoài dự đoán của mọi người, trèo lên giường, dùng khăn tắmquấn lên cổ Chu Nhất Nặc nói “Bảo cậu bát quái, ai bảo cậu đi thăm dò người khác.”


Trên giường náo loạn một hồi lâu, Tô Dã Nghi bắt đầu không chịu được nói “Này, cuối cùng có nói hay không! Dịch Tự sắp về rồi.”
Lần này cả Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc đều đem mặt chuyển về phía màn hình máy tính.


Đúng lúc này, sau lưng Tô Dã Nghị cótiếng mở cửa, chưa kịp để Mạc Ninh mở miệng cô đã nhanh chóng đóng cửasổ chat. Trong phòng thoáng yên tĩnh. Mạc Ninh hơi mệt, quay đầu nhìnxung quanh, nằm xuống mép giường, kéo tóc mình rủ xuống dưới, rầu rĩ nói “Chu Nhất Nặc, mình nghĩ, mình nghĩ mình thật sự yêu anh ấy.”


Chu Nhất Nặc đầu tiên là giật mình kinhngạc, sau đó, sắc mặt cô thay đổi, chậm rãi nói “Ừ, nghe cậu nói điều này, hình như chuyện này không phải là chuyện đáng mừng.”


Mạc Ninh nhắm mắt lại “Mình thật sự không thích loại cảm giác từng chút từng chút bị cắn nuốt này. Thậmchí rất lâu về sau mình cũng không kịp phản ứng. Rất thụ động, rất thấtbại.”


“Thất bại? Vì sao? Theo lý thì cậu mới là người khiến người khác luôn trong trạng thái thất bại mới đúng chứ!” Nằm ngược đầu với Mạc Ninh, Chu Nhất Nặc nói “Cũng đúng, cái người tên Cố Chuẩn kia thoạt nhìn đã thấy đạo hạnh cao thâm.”
Mạc Ninh không trả lời.


“Anh ta có thái độ gì với cậu chưa?”
“Không nói rõ được.”
“Không nói rõ được là…” Suy nghĩ một chút, Chu Nhất Nặc nói “Có lẽ anh ta đối với cậu cũng có ý tứ.”
Mạc Ninh trợn mắt, vội la lên “Là sao?”


“Không biết chắc chắn, chỉ làkhả năng thôi, còn có một khả năng nữa là cậu đối với anh ta không cóchút ý nghĩa. Nếu cậu với anh ta không có ý nghĩa thì có hai khả năng.Một là anh ta đã có người yêu, hai là cậu không phải mẫu người anh tatìm kiếm.. Theo Dịch Tự có thể thấy được, người đàn ông thông minh không thể nào yêu một cô gái thông minh.”


Mạc Ninh nói “Nếu như cảm giáccủa mình là đúng, anh ra không phải không có cảm giác với mình. Chỉ là,chưa đến mức yêu. Hoặc căn bản là một chút yêu mến cũng không tính.”


Chu Nhất Nặc nói “A” dừng một chút lại tiếp tục “Cái này thì dễ thôi. Đối với cậu có ý tứ hay không, thử một chút là biết thôi.”
“Thử thế nào?”
Chu Nhất Nặc cười gian “Chị đây dạy em bí quyết.”


Ngày hôm sau, Mạc Ninh đến toà soạn từsáng sớm. Vừa buông túi xách, chủ biên đột nhiên gọi điện đến, muốn côlập tức đi đến văn phòng, Phó Tịch Nhan từ xa xa ném cho cô cái nhìnchăm chú, mang theo một chút ý tứ muốn xem kịch hay. Mạc Ninh trừng mắtnhìn cô, mở máy tính, đi đến văn phòng của chủ biên.


Lí Hàm đang ở trong phòng làm việc, đang ngồi, nghe được tiếng mở cửa cửa, cô quay đầu nhìn về phía Mạc Ninh,ánh mắt loé lên, gọi một tiếng “Cô Mạc” {Hana: trong này Lí Hàm gọi Mạc Ninh là “Mạc lão sư – 莫老师” ý là gọi cô giáo Mạc, nhưng mình thấy gọi thế này cứ thấy sao sao đó. Thế nên gọi là Cô Mạc nhé}


Mạc Ninh ngồi xuống bên cạnh Lí Hàm, chủ biên Lí buông một tiếng thở dài nói “Đứa nhỏ này đúng là đã bị làm hư, nói phải đợi cô đến rồi nói luôn một thể.”
Lí Hàm chép miệng “Cháu cảm thấy, nói hai lần không bằng nói một lần thôi.”


Chủ biên Lí trách mắng “A, con còn cảm thấy phiền toái nữa sao?”


Mạc Ninh đành ở giữa làm người hoà giải, kế tiếp, Lí Hàm từng câu từng chữ rành rọt kể lại mọi chuyện, kể cảchuyện cô dùng thủ đoạn cao minh nào vào được công ty Hà Nguyên, đếnchuyện vướng phải bao nhiêu cản trở, cuối cùng không thu được kết quảgì. Mạc Ninh một tay nắm chặt trên bàn, chăm chú quan sát biểu hiện củaLí Hàm, trên mặt là một loại hưng phấn khiến cô cảm thấy quen thuộc,phảng phất không lâu trước, bản thân cô cũng đã từng nhiệt huyết nhưvậy.


Cuối cùng, chủ biên Lí nổi giận đùngđùng, thẳng tay mắng Lí Hàm làm loạn, Lí Hàm cũng không vừa cãi lại,cũng không muốn buông tha, chỉ nói muốn tiếp tục điều tra. Mạc Ninh cuối cùng nói với Lí Hàm “Trong khi em đi điều tra, điều khó khăn nhất em gặp phải là gì?”


Lí Hàm không chút do dự nói “Không khai thác được gì từ người đứng đầu, người dưới thì không dám nói, có nói cũng không có gì rõ ràng.”


Mạc Ninh nói “Đúng thế, em đinằm vùng điều tr.a nhiều lắm cũng chỉ là một nhân viên bình thường, nếukhông phải yêu cầu công việc, em cũng không có cách nào tiếp xúc đượctầng trên, em chắc cũng biết, em nhiều lắm cũng chỉ có thể tìm chútthông từ bát quái của những nhân viên như em, em cho rằng những thôngtin đó có thể tạo thành một bài báo được sao?”


“Em vẫn đang từ từ điều tra.” Lo lắng của Lí Hàm trong nháy mắt hiện lên.


Mạc Ninh cười ôn hoà “Từ từ điều tra… bất luận là một xí nghiệp lớn hay nhỏ, chuyện thăng chức đối vớimột người bình thường là điều không dễ, em đang ở tầng thấp nhất, em cảm thấy bản thân em phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể có một vị trítrọng yếu trong công ty đó? Nói xong cô vỗ vai Lí hàm nói “Vô Gian Đạo” nhiều lắm cũng chỉ là trong phim truyền hình thôi, xã hội này khôngphải như thế, còn có nhiều thứ đáng để em đưa tin phát hiện, không cầnphải quá cố chấp.”


Lí Hàm đã bị thuyết phục thành công, Mạc Ninh lại không thành công thuyết phục bản thân. Công ty Hà Nguyên saolại phòng thủ vững chắc như thế, không lẽ đằng sau chuyện tự sát, cănbản không phải là chuyện ngoài ý muốn?


Buổi chiều có mấy cuộc họp báo, viếtxong hai bản thảo. Đi ra khỏi toà soạn mới phát hiện trời đột nhiên đổmưa, bên ngoài không khí đặc biệt mát mẻ. Mach Ninh cầm điện thoại xemxét, thấy có ba cuộc gọi nhớ, là Hứa Thư Hoài, anh đã lâu không liên lạc với cô. Mạc Ninh có chút ngoài ý muốn, gọi điện trở lại, đối phương rất nhanh nhận điện, mở miệng hỏi “Tan làm rồi sao?”


Mạc Ninh “Ừ” một tiếng.
Một giây sau, một chiếc xe thể thao rẽmưa đi đến, tốc độ quá nhanh khiến nước trên mặt đất bị bắn lên cao.Dừng lại trước bậc thang trước cửa toà soạn, cửa xe vừa mở ra, một người từ trên xe mở ô bước xuống, đúng là Hứa Thư Hoài.


Thẳng thắn mà nói, một giây này, tâmtrạng lạnh giá của Mạc Ninh đột nhiên có một chút ấm áp. Hữa Thư Hoàikhông tắt điện thoại, giọng nói trong điện thoại truyền đến “Hôm nay cũng không thể tính là không may, ít nhất cũng nhận được điện của em.”
Mạc Ninh gấp điện thoại lại.


Hứa Thư Hoài chạy đến trước mặt cô, anh giống như đã hoàn toàn không còn khúc mắc, cười trong sáng, dịu dàng nói “Đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
Mạc Ninh khẽ giật mình, bị anh kéo vào trong ô, bước vào màn mưa.


Mưa càng lúc càng lớn, Hứa Thư Hoài mộtmực nói sắp xếp của mình, cảm giác ấm áp vừa dâng lên của Mạc Ninh phútchốc tan biến. Cô không muốn trả lời, cho đến khi Hứa Thư Hoài mở miệnghỏi: “Em gần đây thế nào?”


Cô ngẩng đầu, vừa định tuỳ tiện trả lời qua loa lại bị Hứa Thư Hoài xem vào “Anh nghe nói toà soạn em với cục thuế liên kết tạo thành một buổi họp mặt.Chủ đề hay những luận điệu cũ rích. Em có đến dự không?”


Mạc Ninh nói “Không đi.” Sau đó bắt đầu cân nhắc làm thế nào để cự tuyệt bữa cơm của anh.


Hứa Thư Hoài còn đang nói, Mạc Ninh biết rõ anh là đang cố gắng tạo không khí vui vẻ, anh cũng muốn làm quan hệhai người trở lại như trước, có điều, loại tình cảm này, biến đổi chínhlà biến đổi, dù có tăng bao nhiêu chất bảo quản, cũng không thể cứu vãnđược.


Qua thêm mười phút, điện thoại Mạc Ninh vang lên, nhận điện, là tiếng của Chu Nhất Nặc “Bạn yêu à, mưa to lắm, bạn có mang ô không?”
“Không có.” Mạc Ninh nói.
“A, bạn đây cũng không mang.”
“Cậu ở chỗ nào?”


“Vừa đi về, đang ở dưới tầng công ty, nhiều người đợi xe quá, mình không chen được.” Chu Nhất Nặc buồn bực nói.
Mạc Ninh cảm thấy vui vẻ, nổi lên một kế nói “Vậy cậu đứng im đó, mình đến đón cậu.”
“Cậu có xe?” Chu Nhất Nặc hỏi.


“Có lái xe.” Mạc Ninh che điện thoại, quay qua nói với Hứa Thư Hoài “Chu Nhất Nặc không gọi được xe, có thể đi đón cô ấy không?”


Hứa Thư Hoài, Mạc Ninh, Chu Nhất Nặc vàTô Dã NGhị là bạn học cùng trường, Chu Nhất Nặc và anh cũng biết nhau.Mạc Ninh đã nói thế không lẽ anh lại cự tuyệt. Nghĩ cũng không dám nghĩ, anh nói “Được, cô ấy ở đâu?”
Mạc Ninh quay lại tiếp tục nói với Chu Nhất Nặc “Cậu ở chỗ nào?”


“Tập đoàn Vincent.”
Mạc Ninh kinh ngạc hỏi “Cậu ở đó làm gì?”


“A, hôm qua mình quên nói với cậu, giờ mình đã ở dưới cờ công ty Vinventm mình làm ở phòng đóng gói sản phẩm.” Dù chỉ qua điện thoại Mạc Ninh vẫn có thể cảm nhận được bộ dạng đắc ý củaChu Nhất Nặc, Chu Nhất Nặc hề hề nói thêm một câu đầy buồn nôn “Mau đến đi, bạn yêu, đừng để cho chị đây đợi lâu quá nhé.”






Truyện liên quan

Bắt Đền Anh Yêu

Bắt Đền Anh Yêu

Khải Ly9 chươngFull

31 lượt xem

Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Thùy Trinh Trương41 chươngFull

61 lượt xem

Toàn Dân Ngự Thú Cầu Sinh: Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Tin Tức

Toàn Dân Ngự Thú Cầu Sinh: Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Tin Tức

Toan Lạt Ngư Hoàn Phấn270 chươngFull

7.5 k lượt xem

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Hàm Yên234 chươngTạm ngưng

490 lượt xem

Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Nhìn Đến ẩn Tàng Tin Tức Convert

Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Nhìn Đến ẩn Tàng Tin Tức Convert

Sủng Vật Cầu Sinh318 chươngDrop

5.9 k lượt xem

Thần Sủng: Ta Có Thể Nhìn Đến ẩn Dấu Vào Hóa Con Đường Convert

Thần Sủng: Ta Có Thể Nhìn Đến ẩn Dấu Vào Hóa Con Đường Convert

Tứ Dương Phương Tôn473 chươngFull

8.9 k lượt xem

Cỗ Thần: Chỉ Có Ta Có Thể Nhìn Đến ẩn Tàng Tin Tức Convert

Cỗ Thần: Chỉ Có Ta Có Thể Nhìn Đến ẩn Tàng Tin Tức Convert

Mang Quả Tự Kỷ Ngoạn806 chươngTạm ngưng

82.3 k lượt xem

Cẩu Đạo Tu Tiên, Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Nhắc Nhở

Cẩu Đạo Tu Tiên, Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Nhắc Nhở

Phượng Triêu Nam342 chươngTạm ngưng

11.4 k lượt xem

Bắt Đầu Nhìn Đến Ẩn Tàng Tin Tức, Ta Thành Hộ Không Chịu Di Dời

Bắt Đầu Nhìn Đến Ẩn Tàng Tin Tức, Ta Thành Hộ Không Chịu Di Dời

Ngưu Đại Gia725 chươngFull

32.6 k lượt xem

Tận Thế Cầu Sinh: Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Nhắc Nhở Convert

Tận Thế Cầu Sinh: Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Nhắc Nhở Convert

Ngã Năng Đả Thập Cá1,218 chươngFull

33 k lượt xem

Xuyên Đến Ảnh Đế Tuổi Nhỏ Khi Dưỡng Nhãi Con

Xuyên Đến Ảnh Đế Tuổi Nhỏ Khi Dưỡng Nhãi Con

Kỳ Dung203 chươngFull

976 lượt xem

Đường Cái Cầu Sinh: Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Tài Nguyên Điểm

Đường Cái Cầu Sinh: Ta Có Thể Nhìn Đến Ẩn Tàng Tài Nguyên Điểm

Phù Sinh Ngung149 chươngDrop

1.4 k lượt xem