Chương 22: Cuộc chiến thứ hai hai
Có người nói, ôm chính là phương thức để hai linh hồn gần nhau nhất.
Cả người anh dựa sát vào cô, linh hồn Mạc Ninh đã sớm bay mất, hai tay anh vòng ra sau, cô đã lạc phách. Cô nhớ đến nhiều năm trước, trong mộtcuốn sách, cô đã thấy một câu, cuộc đời một người sẽ được rất nhiềungười đàn ông ôm, cha cho mình tình yêu gia đình, bạn cho tình cảm cổvũ, người yêu để mình dựa vào.
Cô không tự chủ đưa tay ôm lưng anh, cằm đặt lên vai anh, nhắm mắt lại.
Rạng sáng, toàn bộ thế giới vẫn chìm trong bóng tối và sự yên tĩnh. Thờikhắc này khiến Mạc Ninh đang nhắm mắt cảm thấy, thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Có nhà thơ từng nói,“Nơi khiến ta an tâm, là quê hương”. Khi Mạc Ninh dời cằm khỏi vai anh,có chút mờ ám, Cố Chuẩn đột nhiên ôm cô chặt hơn. Không cảm thấy khóchịu, chỉ có an tâm, giờ khắc này, cô cảm thấy an tâm, rất an tâm.
Thì ra, ôm thật sự cho ta sự ấm áp.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, hai người ôm nhau sắp hóa đá. Mạc Ninhđột nhiên nói.“Anh định cứ ôm thế này đến sáng, lúc mặt trời mọc luônsao?”.
Cố Chuẩn khẽ cười, tay rời khỏi cô, đứng thẳng nói “Vất vả rồi”.
Độ ấm áp rời đi, Mạc Ninh nghiêng người đi ra ngoài, vì không muốn anhchứng kiến bản thân vì đột nhiên run rẩy bởi cảm thấy lạnh lẽo.
Đứng ở cửa sổ trong phòng khách, Mạc Ninh kéo một góc rèm cửa nói.“Cũng muộn rồi, anh đã không sao, tôi đi đây”.
Cố Chuẩn không hề động, cũng không nói gì.
Mạc Ninh quay đầu nhìn anh, anh nhìn lại cô, trong phòng một không bật đèn, tối đen, cảm giác có người nhìn thẳng mình khiến cô đứng ngồi khôngyên.“Anh đang chờ đợi gì sao?”. Mạc Ninh nhàn nhạt hỏi.
Cố Chuẩn nhìn cô, “Cô cảm thấy thế nào?”.
“Vì sao anh không tự nói cho tôi biết?”.
“Vì sao không tự mình tìm ra đáp án?”. Cố Chuẩn đáp rất nhanh, ngữ khíkhông nhanh không chậm, giọng cũng rất thấp, ngữ khí trầm ngâm, giốngnhư đang chỉ dẫn gì đó…
Mạc Ninh nghe trái tim mình đập thinh thịch, cô lại không muốn phỏng đoán, thẳng thắn nói “Như vậy, cuối cùng anh muốn thế nào?”.
Lời này nói ra thật lâu Cố Chuẩn mới nói “Coi như hết”. Giọng nói nhẹ nhưtiếng thở dài, Mạc Ninh thấy anh trong bóng đêm bước đi, “Tách”, mộttiếng, phòng khách đột nhiên sáng, không có gì có thể che dấu, cũngkhông có gì có thể thu lại.
“Thời gian đã muộn, tôi đưa cô về”.
Mạc Ninh vội vàng nói, “Không cần, tôi tự về, anh đang bị thương, nghỉ ngơi đi”.
Cố Chuẩn không nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh nói “Được”.
Anh vẫn đưa cô xuống tầng, nửa giờ sau, tay anh vẫn nắm tay cô trên tầnghai, nửa giờ sau, cuối cùng hai người không thể tìm ra dấu hiệu hài hòanào. Nói không tiễn nhưng không hiểu sao anh vẫn đưa cô đến bên ngoàichung cư, sau khi xe đến, Mạc Ninh chui vào xe, báo địa chỉ xong, MạcNinh thúc dục lái xe.“Chú à, phiền chú chạy nhanh đi”.
Xe nhanh như chớp lao ra ngoài, Cố Chuẩn vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, gió đêm thổi qua, hòa vào vết thương, anh cảm thấy lạnh, giống như bị một vếtdao cắt trúng. Mạc Ninh ở trên xe âm thầm rơi nước mắt.
Anh không nói bất cứ điều gì, cũng không muốn giải thích gì, anh nói để côtự tìm đáp án, vậy mà cuối cùng anh lại nói coi như hết.
Quên đi, cô thật sự không nghĩ ra thứ gì để mình tiếp tục cố gắng, anh quácao khiến cô không thể chạm vào, anh quá xa, anh quá khó nắm bắt. Giốngnhư anh đã từng nói câu “Tôi không có tình cảm với cô”, cô vĩnh viễnkhông biết được những lời này là thật hay giả. Có điều, cái điều mờ hồkhông rõ thật giả này lại ám ảnh cô rất lâu, từng chút từng chút lăngtrì cô, khiến cô mệt mỏi.
Một mình đi vào thành phố G, mọi việc nhỏ nhặt của cuộc sống đều tự mình xử lý,thời điểm mệt mỏi khổ sở nhất cô cũng không hề khóc, lúc thực tập, bịtrách mắng vô căn cứ, cô không khóc, từng bị bạn bè phản bội cướp đoạtcông việc, cô cũng chưa từng khóc…
Câu nói coi như hết này, lại khiến cô không ngừng rơi lệ…
Lái xe tốt bụng hỏi:“Ai da, sao lại khóc nhiều vậy, cãi nhau với bạn trai sao?”.
“Cuộc đời mà, có lúc này lúc khác, quá khứ qua đi, cuộc sống của cô vẫn phảitiếp tục, đừng nghĩ nhiều quá, một lần vấp ngã phải biết tự mình đứnglên, tôi nói cô gái này, còn trẻ như vậy đừng đễ những vướng bận mãiluẩn quẩn trong lòng”.
Mạc Ninh dùng tay che mũi, buồn bã nói.“Cảm ơn”.
Cuộc phỏng vấn Vương Tường Viễn, Mạc Ninh giao cho Phó Tịch Nhan, cô ấy luôn có hứng thú đối với CEO. Lúc Mạc Ninh giao nhiệm vụ này cho cô, cô rấtvui vẻ.
Hai giờ chiều, cô đang sửachữa một bản thảo, Phó Tịch Nhan gõ giày cao gót “lộc cộc lộc cộc” xuấthiện trước mặt cô, ném bài phỏng vấn lên trên bàn, Phó Tịch Nhan phẫn nộ nói “Mạc Ninh, em cố ý sao?”.
TayMạc Ninh còn đang gõ trên bàn phím máy tính, ngước mắt nhìn cô, bị khuôn mặt của Phó Tịch Nhan doạ sợ, ngữ khí đều đều “Sao vậy?”. Lại nhìnxuống bài phỏng vấn bị ném trên bàn.
Phó Tịch Nhan nói.“Vương Tường Viễn căn bản không tiếp nhận phỏng vấn của chị”.
Mạc Ninh nhíu mi “Nói rõ xem có chuyện gì”.
Phó Tịch Nhan cười lạnh “Em hỏi chị?”.
“Em không hỏi chị thì hỏi ai?”.
Phó Tịch Nhan quay mặt qua chỗ khác, nửa ngày sau mới cất lời.“Buổi sángchị gọi điện cho Vương Tường Viễn, trợ lý của anh ta nhận điện, chị nóichị hẹn phỏng vấn, trợ lý của anh ta nói chị đến khách sạn đợi. Chị đợihai tiếng, Vương Tường Viễn tự mình gọi điện cho chị nói, anh ta khôngnhận phỏng vấn của chị”.
Mạc Ninh nghe cô nói xong, hỏi tiếp “Sau đó?”.
“Sau đó, anh ta nói phải chính em đi phỏng vấn, những người khác không cần đến”.
Mạc Ninh cũng bị lời này làm giật mình, trên mặt tràn đầy biểu hiện không tin.
Phó Tịch Nhan nói.“Em là cố ý đùa giỡn chị sao? Cố ý khiến chị xấu mặtsao?”. Dứt lời, cô “hừ” một tiếng, lấy lại bài phỏng vấn, ném lại mộtcái liếc mắt, tiếp tục gõ giày cao gót “lộc cộc lộc cộc” rời đi. MạcNinh nhìn theo bóng lưng cô, váy hàng hiệu mới mua, giày xa xỉ, tất chân màu đen khêu gợi… Đột nhiên hiểu nguyên nhân vì sao Phó Tịch Nhan lạitức giận như vậy.
Buổi chiều, chủnhiệm trực tiếp cho tìm Mạc Ninh, nói rõ phỏng vấn Vương Tường Viễnkhông thể không làm. Đối phương đã đáp ứng, cho nên phải mau chóng tiếnhành. Mạc Ninh không còn cách nào khác, xế chiều tự mình gọi điện hẹVương Tường Viễn, vẫn là trợ lý của anh ta nhận điện, nghe nói cô làphóng viên, trước tiên xác nhận cô có phải là Mạc Ninh hay không rồi mới tiếp tục bàn chuyện.
Hơn bảy giờrối, trợ lý của anh ta gọi điện cho cô, hỏi Mạc Ninh thời gian và địađiểm, Mạc Ninh sợ phiền toái, trực tiếp hẹn gặp ở đại sảnh khách sạn.
Năm giờ chiêu ngày thứ sáu, Mạc Ninh đúng giờ xuất hiện ở nơi đã hẹn. Chọnmột vị trí cạnh cửa sổ, Mạc Ninh tiện tay cầm một cuốn tạp chí, chăm chú xem, vì thế khi Vương Tường Viễn đi đến trước mặt cô vẫn không hề pháthiện ra.
Vương Tường Viễn ngồi xuốngđối diện Mạc Ninh, mặc một chiếc áo khoác đơn giản màu đen, quần jeanxanh nhạt, ngược với hình tượng bình thường rất nhiều, anh ta cũng không vội vã lên tiếng, nhếch miệng cười vui vẻ đợi Mạc Ninh phát hiện raanh.
Lúc lật trang, Mạc Ninh nhìnthay anh ta, bỏ tạp chí xuống một bên, yên lặng ghi nhớ những cái tên cô vừa lướt qua, để khi về có thể tiếp tục xem tiếp. Cười ngượng ngùng, oô đứng dậy vươn tay “Thật xin lỗi, vì sao đến mà không gọi tôi?”.
Vương Tường Viễn cũng cười, chân thành đưa tay ra nắm tay cô. “Bộ dang chămchú của Mạc tiểu thư thât rất hấp dẫn, tôi không đành lòng quấy rầy”.
Trên người Mạc Ninh âm thầm nổi da gà, quả nhiên không phải là người dứngđắn gì. Đối phó với loại ca ngợi này, Mạc Ninh chỉ khẽ cười, cũng khôngbiếu lộ sự vui sướng, quay đầu gọi nhân viên phục vụ, nói. “Vương tiênsinh uổng gì không?”.
Vương TườngViễn đơn giản bắt chéo chân, nhàn nhã dựa vào ghế, cười nói.“Mạc tiếuthư có gì muốn gọi ý không? Tôi không quen thuộc nơi này lắm”.
Đúng là đại cao thủ tán gái, có điều may man là kinh nghiệm của Mạc Ninh với loại người này không thiếu, gật đầu, cô nói.“Xin lỗi, tôi mỗi lần chỉuống cà phê”.
“Cà phê”.
Nhân viên phục vụ khom người nói “Xin đợi một chút”. Sau đó cung kính khom người rời đi.
Mạc Ninh nghiêng người lấy tài liệu phỏng vấn ra, mở ra, đi thẳng vào vấnđề.“Lần này phỏng vấn thật muốn tìm hiểu rõ một chút thông tin cụ thểcủa công ty”. Ngẩng đầu thoáng nhìn Vương Tường Viễn, anh ta có chútthích thú nhìn cô, cô cũng không ngừng, cầm tài liệu lên dưa đến trướcmặt anh ta.“Nghe nói tập đoàn Tiròng Viễn muốn mở rộng thị phần ở nộiđia, đương nhiên, những điều này qua giới truyền thông ở Đài Loan tôi đã biết một chút, hôm nay muốn tự mình…”.
“Mạc tiểu thư, phỏng vấn tôi không cần nói những lời khác sao như vậy, cô muốn hỏi gì, cứ hỏi, không cần phải giải thích”.
Vương Tường Viễn chặn lời cô.
Mạc Ninh thoáng dừng lại, đây là lần đầu phỏng vấn một đối tượng mà cô cảmthấy thoải mái đến vậy. Có điều cái nhìn đăc ý của anh ta khiến Mạc Ninh cảm thấy khó chịu, giống cảm giác đi lạc trong rừng, không biết được có loại cồn trùng nào đã bò lên người, muốn gạt đi cũng không được, rấtkhó chịu.
Điều ngoài ý muốn đó là,phỏng vấn tiến hành cực kỳ chậm. Vương Tường Viễn thỉnh thoảng lại hỏicô một vài vấn đề, cắt đứt vấn đề cô đang muốn hỏi, hoặc là trong quátrình trả lời anh ta đột nhiên dời chủđề qua nói khác, nhìn thoáng thìđúng là đang phối hợp với cuộc phỏng
vấn của cô, trên thực tế chính là ngồi nói chuyện phiếm.
Thời điểm kết thúc đã gần tám giờ, Vương Tường Viễn thẳng thắn nói.
“Nhìn Mạc tiểu thư từ trưa chỉ uổng cà phê, tôi thật đau lòng”.
Mạc Ninh giả vờ đưa tay nhìn đồng hồ, cau mày nói.“Đã muộn vậy rồi sao”.
Vương Tường Viễn nói “A? Mạc tiểu thư còn có việc?”.
Mạc Ninh nói.“Thật xin lỗi, trong nhà có người đang đợi tôi đón cô ấy”. Từ“cô ấy” được Mạc Ninh nói như gió thoảng, cố ý mập mờ, nhìn biểu hiệncủa Vương Tường Viễn, quả nhiên có chút biển hóa, cô lại cười nói “Hômnào xin được mời Vương tiên sinh dùng cơm”.
Vương Tường Viễn gật đầu, trên mặt tràn đầy nghi ngờ này duy trì cho đến khibóng dáng Mạc Ninh rời khỏi cửa xoáy của khách sạn và biến mất.