Chương 28: Cuộc chiến thứ hai tám
Cứu vớt Mạc Ninh chính là tiếng điện thoại, muộn như thế, cô đoán là Chu Nhất Nặc gọi điện báo bình an, vội vàng lấy điện thoại mới phát hiện là điện thoại của Hứa Thư Hoài. Nhấc máy, Mạc Ninh nhẹ “alo” một tiếng.
Điện thoại bên kia có tiếng nhạc, còn có tiếng người hít thở, chính là không hề nói chuyện. Cố Chuẩn đang ở bên tai cô, anh đang ở nơi mẫn cảm nhất của cô hít thở, môi gần sát, hơi thở gần như đang hôn. Mạc Ninh nặng nề thở gấp một hơi, hỏi “Alo? Hứa Thư Hoài?”.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Cố Chuẩn lúc này mới buông cô ra, cơ thể cô được giải thoát, trống ngực vẫn đập thình thịch, cô sợ giọng của mình quá bé, vì vậy một lần nữa nói lớn hơn. “Qua nửa đêm có chuyện thì mau nói, đừng dọa người”.
Vẫn không tiếng động.
Cố Chuẩn nhíu mày, trầm giọng hỏi. “Ai thế?”.
Bên kia nghe được giọng anh thì cúp điện thoại, Cố Chuẩn một bên sửa lại cổ áo, một bên làm bộ không có chuyện gì xảy ra, thậm chí anh còn chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, bắt đầu chuyển xe.
Cũng không lâu lắm, xe một lần nữa chạy nhanh về phía trung tâm làn đường. Mạc Ninh ánh mắt trống trơn nhìn phía trước, cô là bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm mất hồn, nhưng Cố Chuẩn lại cho rằng vì cuộc điện thoại kia.“Bạn của em?”.
Mạc Ninh phản xạ có điều kiện “a” một tiếng, ý thức được ý nghĩa của câu hỏi, cô lắc đầu, ủ rũ nhìn điện thoại, ngón tay lại ấn dãy số quen thuộc, đưa điện thoại lên tai, có giọng nói “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”.
Hứa Thưa Hoài chắc là có chuyện gì buồn bực đây mà, Mạc Ninh nghĩ, sau đó không để chuyện này quấn lấy mình.
Mười giờ sáng hôm sau, khi Mạc Ninh đang tham gia một cuộc họp báo thì có tin của Chu Nhất Nặc. Vì cuộc điện thoại này cô cố ý rời khỏi hội trường, vừa nhấc máy, Chu Nhất Nặc bên kia đã oang oang. “Không được nói mình, không được trách mình, không được hỏi mình, không được truy vấn mình”.
Mạc Ninh hít sâu một chút, sau đó “Ừ” một tiếng.
“Mình hiện tại đang ngồi tàu hỏa đến Tây Tạng”.
Mạc Ninh cảm thấy trước mặt tối xầm, lại nhớ mình đang ở trong phòng, vì vậy cố nén giận nói.“Một mình?”.
“Đương nhiên”. Chu Nhất Nặc nói “Yên tâm đi, mình vẫn còn yêu đời và quý mạng sống này lắm, không nỡ tr.a tấn bản thân, những thứ khác cậu đừng quan tâm, mình sẽ ổn”.
“Sắp xếp xong mọi thứ, nhớ đến tìm mình”. Mạc Ninh không hỉu gì, trực tiếp cho cô một sự đợi chờ ấm áp, mặc kệ sau này cô có thể nào, Mạc Ninh vẫn luôn là nơi cô có thể tìm đến.
Chu Nhất Nặc trầm mặc hồi lâu, Mạc Ninh nghe được bên kia có tiếng nhắc nhở, dịu dàng nói.“Chú ý an toàn”.
Chu Nhất Nặc nhanh chóng nói “Tạm biệt”, sau đó cúp máy.
Mạc Ninh dựa vào tường thở dài.
Chu Nhất Nặc đi rất vội vàng, Mạc Ninh đem đồ đạc của cô cất lên trên tủ nóc tủ, trong phòng thoáng chốc trở nên lạnh lùng hơn, Tan tầm về nhà sẽ không còn thấy một cô nào mặc quần đùi ngồi trên giường cô vừa ăn vừa lên mạng nữa. Trước kia cô không biết ở một mình có gì không tốt, hiện tại, đột nhiên lại cảm thấy có chút tịch mịch. Cảm giác tịch mịch mới nảy ra trong đầu, cô lại nghĩ đến Cố Chuẩn, muốn gặp anh, muốn được anh ôm, hoặc hôn.
Có điều, vừa nghĩ đến lấy cô đơn làm cơ, cô đành nhịn xuống, mang theo túi trực tiếp ngã lên giường, giày cũng không cởi.
Đã ba ngày, Cố Chuẩn lúc nào sẽ chủ động tìm cô? Nhắm mắt, trong đầu Mạc Ninh thỉnh thoảng lại hiện lên vấn đề này, vì thế cô bị vây hãm trong một mộng cảnh đợi chờ, chờ anh tìm cô.
Bị một hồi đập cửa đánh thức, Mạc Ninh trợn mắt, lúc này mới phát hiện mình còn chưa thay quần áo đã lên giường, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục. Cô cầm điện thoại đang nắm chặt trong tay ném qua một bên, nhưng đột nhiên nghĩ gì đó, cô lại nằm sấp trở lại giường, cầm điện thoại lên, màn hình sáng, ngoài biểu tượng khoá phím cái gì cũng không có.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, Mạc Ninh bắt đầu quan tâm đến người bướng bỉnh này, cất bước đi về phía cửa, mở cửa, một người đàn ông mặc áo lót đập vào mắt.
Là người ở trước cửa, Mạc Ninh còn chưa kịp nói gì, người nọ đã hì hì mở miệng “Tôi tới… mượn cờ lê”.
Mạc Ninh lén giữ cửa chặt một chút, nghiêng người nói “Nhà tôi không có cờ lê”. Đến nhà phụ nữ mượn cờ lê, người này có phải luôn có ý tưởng này. Lần trước anh ta đến mượn cô đồ mở nút chai, Mạc Ninh không cẩn thận để anh ta vào. Lần này rất cẩn thận, còn thiếu nước là đẩy anh ta ra ngoài.
Cô lại không nghĩ đến, cái người đàn ông mặt dày này lại đẩy cửa vào. Anh ra vừa đi vừa vui vẻ nói.“Tôi có thể thử tìm xem có không, bồn cầu nhà tôi hỏng”.
Nói là tìm đồ, người đàn ông bắt đầu vào phòng dò xét. Mạc Ninh đứng ở cửa ra vào, nghiêm nghị nói.“Tiên sinh, mời ra khỏi nhà của tôi”.
Người đàn ông kia đi vào phía trong bếp “Tôi chỉ tìm đồ thôi, hàng xóm láng giềng, đừng nhỏ mọn thế”.
Mạc Ninh nói.“Nếu không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát”.
Người đàn ông quả nhiên dừng bước, anh ra mặc một cái quần thể thao xáp, tay để trong túi, quần giống như sắt tụt xuống, Mạc Ninh chán ghét nhìn anh ta, da gà đầy người.
“Cái cô bạn ở cùng với cô… đi rồi sao?”. Người nọ hì hì cười đi về phía Mạc Ninh.
Mạc Ninh thoáng chốc hiểu ra, thì ra anh ta vì Chu Nhất Nặc rời đi nên lần nữa đến quấy rầy cô. Trên mặt bình thản, thậm chí hơi mỉm cười.“Không, Liên, Quan, Đến, Anh”. Đưa tay gõ cửa, ý bảo anh ta rời đi.
Người đàn ông kia quả thật rời đi, chỉ là khi đi qua cửa đột nhiên quay đầu nhìn Mạc Ninh cười quỷ dị, Mạc Ninh đem cửa đóng rầm một cái.
Cô cho đến giờ không phải người sợ những tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi, nhưng cái nụ cười đó cũng khiến cô sởn gai ốc.
Mạc Ninh cho rằng cô không tim anh, anh cũng sẽ không đến tìm cô, cô lại không nghĩ đến, Cố Chuẩn sẽ chọn một hôm tan tầm đến cửa toà soạn đợi cô. Ngày đó trời rất lạnh, gió thổi rất lớn, Cố Chuẩn mặc một bộ áo gió màu xám nhạt, thị lực của Mạc Ninh rất tốt, xa như thế vẫn phát hiện ra tóc anh dài thêm một chút, từng cơn gió lùa vào tóc, anh chăm chú nhìn cô, trong nụ cười viết một chữ: đến.
Mạc Ninh đeo túi xách, tay để trong túi áo, quàng khăn chặt hơn, chào tạm biệt một người đồng nghiệp, sau đó đi nhanh về phía anh.
Mơ hồ nghe thấy tiếng bát quái ở phía sao.“Trời ơi, cô ấy khi nào lại hẹn hò với Cố Chuẩn? Đây là… Chuyện gì vừa xảy ra đây?”.
Mạc Ninh đem nụ cười giấu vào khăn, đi đến trước người Cố Chuẩn.
Hệ thống sưởi trong xe rất ấm, Mạc Ninh lúc này mới tháo khăn quàng ra, vui vẻ hiện lên trên mặt. Cố Chuẩn khởi động xe, ánh mắt lướt qua kính nói.“Tâm tình rất tốt sao?
Mạc Ninh nói thẳng “Cái này phải cảm ơn sự xuất hiện của anh”.
Biểu lộ của Cố Chuẩn không đổi.“A?”.
Mạc Ninh cũng không muốn tiếp tục đề tài này, nói.“Dạo này rất bận sao?”.
Một vấn đề đơn giản nhưng lại không thể trả lời một cách đơn giản. Cố Chuẩn là người thông minh, cũng không vòng vo, trực tiếp nói.“Ừ. Gần đây thời tiết hơi lạnh, anh lo cha nằm viện, mấy hôm trước đã đón cha về. Mấy nay bận chuẩn bị thiết bị trong nhà, sợ em lo lắng, nên không nói cho em”.
Mạc Ninh quả thật không hài lòng về lời giải thích này, lại nghĩ đến Cố lão tiên sinh, cô có chút thoải mái, còn mang theo vẻ áy náy nói.“Mấy nay có rất nhiều họp báo phải chạy, cũng không có thời gian thăm bác Cố, bác và dì… khỏe chứ?”.
“A, đều tốt”. Dừng một chút, Cố Chuẩn đề nghị: “Đến nhà anh nhé”.
Hai người đi đến “Tiểu Tây Hồ”. Mua mấy món, đến Cố gia, Cố lão tiên sinh đang ở phòng khách xem tivi, trông thấy Mạc Ninh, lão tiên sinh vui mừng nhướn mày, nếu không phải Mạc Ninh đã nhanh đi đến, không chừng Cố lão tiên sinh đã đến tận cửa chào đón.
Mạc Ninh nhìn thấy người đàn ông già trước mặt, giương mặt hốc hác vì nếp nhăn, nụ cười của ông hiền lành, nghĩ đến khoảng thời gian cận kề Quỷ Môn Quan mà bồi hồi, trong lòng Mạc Ninh có chút cảm khái, trên mặt lại không thể hiện.
Cố lão tiên sinh vui vẻ chân thành nói.“Thật tốt, thật tốt”.
“Nó lớn thế này rồi, chuyện bác lo nhất chính là chuyện bạn gái của nó đấy”. Cố lão tiên sinh nói chuyện trôi chảy, trôi chảy đến mức Mạc Ninh nhất thời không phản ứng kịp, không hiểu sao chủ đề lại chuyển đến tận đây rồi.
Mạc Ninh liếc mắt nhìn Cố Chuẩn, lúc này mới phát hiện anh đã biến mất. Trong lòng khẽ oán hận, Mạc Ninh cân nhắc lát nữa phải hỏi Hoàng Kỳ Hoa một chút… Không biết Cố Chuẩn rốt cuộc đã nói gì?
Nói chuyện với Cố lão tiên sinh về một chút tin tức thời sự, cũng không lâu lắm, tiếng cười “ha ha” của Hoàng Kỳ Hoa truyền đến, Mạc Ninh ngồi ở ghế sa lon, thấy bà mặt mày hớn hở nhìn mình, từ xa nói “Cố lão đầu muốn xem ‘Dạy kinh tế’, dì lại muốn xem ‘Yên Vũ Vị Minh’, bọn dì đang tạm chia ra, bằng không dì là người đầu tiên nghênh đón con đấy”. Vừa nói, bà vừa đi đến ngồi xuống trước mặt Mạc Ninh.
Cảm giác lạ lẫm và sự thân mật quen thuộc làm Mạc Ninh cảm thấy an bình, Hoàng Kỳ Hoa cũng già đi nhiều, tóc dài đã có một chút sợi bạc. Mạc Ninh đau lòng, cười chân thành. Nụ cười của Hoàng Kỳ Hoa càng thêm sâu, nói.“Buổi tối cũng đừng về, ở đây tâm sự với dì”.
Mạc Ninh còn đang suy nghĩ lý do để từ chối, Hoàng Kỳ Hoa nói tiếp.“Dì muốn biết gần đây thịnh hành gì, nhãn hiệu chúng ta cùng yêu thích có gì mới không? Con đừng cự tuyệt a. Đổi quần áo đi, chỗ dì còn rất nhiều quần áo mới, ngày mai là thứ bảy, con cũng không phải đi làm, hẳn là cũng không bận gì đi?”.
Cả quần áo để tắm giặt cũng đã chuẩn bị, Mạc Ninh ngượng ngùng nghĩ, cô thật sự không có lý do gì để từ chối. Lại nghĩ ngủ cùng một chỗ với Hoàng Kỳ Hoa cũng không có gì kỳ quái, gật đầu đồng ý.
Lúc này, Cố Chuẩn từ trong bếp đi ra, anh đã cởi áo gió, mặc một chiếc áo sát người cổ chữ V, sáng sủa… Còn có chút gợi cảm, Mạc Ninh bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Món ăn đã bày lên”. Anh nói.
Hoàng Kỳ Hoa nói “Ừ, vậy mau vào ăn cơm”. Rồi nhìn cái người vừa rồi vì tranh tivi mà giận dỗi nói. “Này, ông già kia, buổi tối còn chưa ăn cháo sao?”.
Cố Khải Nguyên nói.“Hôm nay tôi ăn cơm”.
Hoàng Kỳ Hoa cùng Mạc Ninh bị bộ dạng trêu đùa này làm cười, Hoàng Kỳ Hoa kéo cô “Đi, chúng ta lên tầng tâm sự”.
Mạc Ninh không từ chối được, chỉ phải đi cùng bà. Hai người vừa đi lên cầu thang, Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên dừng lại, đứng trên bậc thang quay đầu lại nói.“Này, con trai, đem phòng của con dọn sạch đi, buổi tối Mạc Ninh sẽ ở lại nhà mình”.
Mạc Ninh không tưởng tượng nổi, quay đầu nhìn Hoàng Kỳ Hoa, vừa hay tầm mắt Hoàng Kỳ Hoa đã rời khỏi người Cố Chuẩn, đối với sự trừng mắt của Mạc Ninh, ngọt ngào cười hề hềm. Nụ cười này giống như muốn nói.“Dì hiểu con”.