Chương 31: Cuộc chiến thứ ba mốt
Mạc Ninh cũng không ăn đồ ăn, cô gọi điện cho Hảo Đương Gia, hỏi đường đến đó, mười phút sau hạ quyết tâm. Mang theo phần ăn ra khỏi nhà.
Anh ngày mai còn đi công tác, muộn như vậy còn đến công ty, chắc hẳn có rất nhiều chuyện cần làm. Hai người cùng ăn… như vậy, cũng không phải không hay.
Ra cửa gọi xe, đi đến toà nhà Vincent, lên tầng mười tám, cô đứng trước sảnh gọi điện cho Cố Chuẩn, điện thoại đổ chuông chốc lát, bên kia có tiếng “Alô”.
“Ách… ăn cơm xong rồi sao?”.
“A, đang chuẩn bị ăn”.
“A? Một mình?”. Mạc Ninh chỉ vì phần ăn anh gọi cho mình, trong lòng bỗng vui vẻ.
“Cùng một người bạn”. Dừng một chút, Cố Chuẩn rất nhanh hỏi.“Em ở đâu?”.
Vui vẻ biến thành không vui, tâm tình Mạc Ninh nhanh chóng u sầu, nhẹ nhàng “A” một tiếng, bàn tay nắm túi đồ ăn không tự giác nắm chặt, dùng một giọng thoải mái nói.“Em ở nhà. Em chỉ là muốn xác định có phải anh đặt đồ ăn cho em, em đã ăn”.
Cố Chuẩn im lặng một lúc, sau đó mở miệng, giọng của anh đột nhiên rất rõ ràng.“Là anh đặt”.
“Ngày mai mấy giờ bay, có cần…”.
“Xin lỗi, anh đang lái xe, lát nữa gọi lại cho em”.
“A, được”. Lời còn chưa nói xong, Mạc Ninh đã nhanh tay tắt máy, rất sợ chỉ một giây thôi cũng có thể phát sinh sự việc gì đó ngoài ý muốn. Hít sâu một hơi, cô ổn định lại bản thân, ngẩng đầu không cẩn thận chạm phải một cô gái đang đứng gần đó, tặng Mạc Ninh một nụ cười, Mạc Ninh lại không cách nào đáp lại cô ấy một nụ cười như thế.
Lại mang đồ ăn về nhà.
Cố ý để tài xế dừng xe bên ngoài, cô muốn suy nghĩ một chút. Mạc Ninh bây giờ thật sự tin lời Chu Nhất Nặc đã nói, tình yêu thật sự có thể khiến con người trở nên không còn là mình, hỉ nộ vô thường, nói cũng không nói được, đặc biệt để ý đến ý nghĩ và cái nhìn của người đó, một câu nói của anh hay một biểu lộ lơ đãng cũng có thể khiến cô cảm thấy không biết làm thế nào.
Chu Nhất Nặc đã sớm nói cho cô biết kết quả, không cần phải nhanh chóng giao trái tim cho anh, trừ phi anh mang trái tim trao cho mình trước. Tâm lý phòng bị đối với đàn ông quá nặng, vài năm trước cơ hồ không có người nào có thể đến gần trái tim cô. Cô hoàn toàn không quan tâm đến những người đàn ông không phải của cô.
Cho đến khi Cố Chuẩn xuất hiện, anh là một ngoại lệ. Thì ra yêu là chuyện đáng sợ như vậy, trong lúc vô tình đã thôn tính tất cả con người.
Đêm khuya có gió, cô bước từng bước chậm. Không ngừng dẫm phải bóng của chính mình hắt trên đường, cô nghĩ, có lẽ chính mình nên thay đổi. Không, chính xác mà nói, nên quay lại bộ dạng ban đầu. Như vậy, cô cũng không cần phải khổ tâm nhiều như vậy, sẽ không có những sự chờ mong yếu ớt kỳ quái như thế, cũng không có những suy nghĩ lung tung thế này.
Đi một đoạn, lại vòng lại đi thêm một lần. Tay tiến vào túi áo khoác, mang theo túi đồ ăn khiến cô cảm thấy vướng víu, thế nhưng, mặc dù cách hai bước có thúng rác, cô lại không nỡ ném đi, cữ như thế cầm theo.
Đêm càng tối, sương cũng xuống nhiều hơn, nỗi lòng theo hoàn cảnh hiện tại cũng bình tĩnh hơn, cô lúc này mới cất bước đi về phía nhà mình. Đến dưới tầng, tiếng phanh xe nặng nề đâm vào màng nhĩ cô, ngay sâu đó, ánh đèn xe chiếu thẳng lên mặt cô, cô đưa tay che mắt, phía trước là chiếc xe quen thuộc, trái tim nhỏ bé của cô vừa bình tĩnh nháy mắt đã kích động trở lại.
Cô ngẩng đầu nhìn cho đến khi Cố Chuẩn bước xuống xe. Anh từ xa dò xét cô, ánh mắt băn khoăn nhìn túi đồ ăn trên tay cô, tâm mắt quét một lượt, anh lại ngẩng đầu, trong mắt có gì đó không rõ ràng chạy qua. Mạc Ninh vụng về nói.“Em xuống tầng vứt rác”.
Khóe miệng Cố Chuẩn khẽ cong lên, giơ tay lên, dịu dàng phủi sướng trên mặt anh, cau mày nói.“Thật lạnh”.
“Đêm gió thường lớn”.
“Thư ký Phạm vừa gọi cho anh, cô ấy gặp em rời khỏi công ty”. Cố Chuẩn không mặn không nhạt nói.
Mạc Ninh xấu hổ rầu rĩ nói.“Đúng thế, em vừa đến công ty anh tìm anh”. Lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngất trước mặt cười cười.“Thật tiếc, anh không ở đó”.
Cố Chuẩn cúi đầu nhìn cô, sắc mặt cô dưới anh đèn có chút nhợt nhạt, hết lần này đến lần khác vẫn nở nụ cười kiên cường. Khẽ chau mi lại, anh nhẹ thở dài, đưa tay ôm lấy cô.
Túi đồ ăn rơi xuống đất.
Đột nhiên bị cảm giác ấm áp xâm chiếm, cô nhịn không được chun chun mũi, cứ như vậy ôm anh, cô gắng cọ mũi lên người anh để giảm bớt vẻ ghen tuông.
“Thẳng thắn với anh khó vậy sao?”.
Mạc Ninh hừ một tiếng.“Lời này từng chữ đem trả lại cho anh”.
“Ở bên ngoài lâu lắm hả?”.
“Rất lâu, rất lạnh”.
“Như thế này khá hơn không?”.
Mạc Ninh nhắm mắt lại, tay của anh chậm rãi tăng thêm lực, cười nói.“Vâng, rất tốt, rất ấm”. Rất an tâm, rất an tâm, rất thoải mái… Giờ phút này, cô đột nhiên nhớ đến những lời Chu Nhất Nặc nói với cô, vui buồn trong tình yêu người ngoài nhìn không rõ, người với người khác nhau quá lớn, tình yêu cũng không giống nhau.
Thoáng chốc cô đã tự đánh gục những suy nghĩ của mình trước đó, càng thêm kiên định một niềm tin, mặc kệ phía trước có bao nhiêu đau thương, là buồn hay vui, bọn họ nhất định phải cùng nhau trải qua.
Ba ngày sau khi Cố Chuẩn đi chính là Trung thu. Hai ngày trước Mạc cha và Mạc mẹ đã gọi điện đến chúc mừng, vốn muốn khuyên Mạc Ninh trở về, bởi vì cô muốn làm một đề tài nên cuối cùng hai người đã không miễn cưỡng con. Thế nhưng, sáng sớm ngày Trung thu, cô còn đang mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, đã thấy cha mẹ đừng ở ngoài cửa, thiếu chút nữa cô đã nghĩ mình đang nằm mơ.
Mạc cha chắp tay sau lưng, bộ dạng nghiêm trang, Mạc mẹ ở phía sau hắng giọng.“Cái ông này”.
Mạc Ninh mãi mới phản ứng lại, nắm tay mẹ nói “Mẹ, hai… người người…”.
Mạc mẹ khẽ nhéo lên mặt con gái, hiền dịu nói.“Bảo bối, thật sự là mẹ con, người này thật sự là cha con”.
Mạc cha đã tự đi vào phòng khác, nhìn ngắm xung quanh.
“Là mẹ nói muốn đến chỗ con, ông ấy cũng muốn, tạm thời chỉ có thế, nói cho con biết, cha mẹ ở siêu thị gần đây đã mua đồ ăn, giữa trưa làm vài món con thích cho con”. Vừa nói, Mạc mẹ đã đi vào bếp, cuối cùng, còn ló ra nói.“Ninh bảo bối, con nếu mệt có thể đi ngủ thêm, phòng bếp cứ giao cho mẹ và cha con, mẹ mua chân gà, tất cả đều làm cho con ăn”.
Trái tim Mạc Ninh ấm áp, sửa lại tóc, cô đi về phía Mạc cha, xếp lại đồng tạp chí trên sô pha, cô nói.“Chỗ này của con chỉ có Thiết Quan m, ba, ba chê chứ?”.
Mạc cha đi thăm hết các phòng trong nhà con gái, có chút xem thường nói.“Cái phòng gì mà có thế này, có quen không?”. Cũng không giận Mạc cha nói thế, phòng của Mạc gia vốn cũng là một biệt thự, trước khi cô lên đại học, cô và cha mẹ vẫn sống ở nhà tập thể của nhân viên, sau đó, không biết Mạc cha lấy tiền từ đâu, tìm người đến xây lại hà, mở rộng rất nhiều, còn cho người thiết kế một cái ao nhỏ trong vườn. Mạc Ninh cũng có một phòng rất lớn, lúc nghỉ hè năm ba, Mạc cha mang về một chút chó nhỏ, Mạc Ninh cùng con chó kia cũng ở chung không lâu, đối với nó cũng không có nhiều tình cảm, Mạc cha và Mạc mẹ lại vô cùng yêu quý con chó kia, coi như con cái, đi đến đâu cũng mang theo.
“Sao có thể ghét được?”. Mạc cha ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ bên cạnh nói.“Đến đây, để ba nhìn con xem nào”.
Mạc Ninh cười đi qua. Ngồi xuống, đưa tay sờ lên bụng Mạc cha nói.“Mỗi ngày chạy bao nhiêu tiệc tùng? Bụng bia đã thành thế này”.
Mạc cha cười ha ha.“Nuôi con gái không phải vì một ngày này bị con chê bai. Cha của con hiện tại đang đi vào giai đoạn về hưu, không còn nhiều cơ hội hưởng phúc lợi rượu thịt, để cho cha phóng túng chút a”.
“Thân thể là quan trong, a, ba và mẹ gần đây rảnh lắm sao?”.
“Rảnh? Sao có thể rảnh? Mẹ con đang thời kỳ mãn kinh, mỗi ngày không có việc gì miệngc ũng không ngừng, còn có thể cùng người ta hùng hổ tranh cãi cả ngày, Dạ Bạch cũng ghét bà ấy”.
Dạ Bạch chính là con chó nhỏ, tên là Mạc Ninh đặt, chính là lấy từ tên con ngựa yêu quý nhất của Đường Huyền Tông, Dạ Bạch.
“Nghe mẹ con nói con đang hẹn hò”. Mạc cha đột nhiên hỏi.
Mạc Ninh kỳ quái hỏi.“Sao mẹ biết a?”.
“Lần trước Tô Dã Nghi nói với mẹ con trên QQ”.
Biểu tình của Mạc Ninh phút chốc cứng đờ, vừa nghĩ đến Tô Dã Nghi, Mạc Ninh không nhịn được hung hăng nguyền rủa, cái gì gọi là cứ tin bọn mình. Lại nghĩ, dù sao cũng chẳng có gì phải dấu diễm, thoải mái thừa nhận.“Vâng, có đang hèn hò với một người”.
Mạc cha biểu lộ cao thâm.“Đùa giỡn, hay thật sự?”.
Mạc Ninh không do dự trả lời thẳng.“Thật sự ạ”.
Mạc cha nghe những lời này xong, biểu tình không thể nói là vui sướng.
Mạc mẹ ngược lại rất cao hứng, trong khi ăn cơm không ngừng cười nói, “Dã Nghi đã gửi anh cho mẹ xem, không tệ không tệ, rất được. Khi nào thì ra mắt cha mẹ đây? Bằng không hiện tại gọi cậu ta đến ăn cơm đi?”.
Mạc Ninh trừng mắt nhìn mẹ. Cô nhanh chóng giải thích.“Anh ấy đang đi công tác, mấy ngày nữa mới về”.
Mạc mẹ cười cười.“Không vội, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ gặp”.
Mạc Ninh nhanh chóng nhét rau vào miệng, chính là đề phòng hai vị đại gia liên hợp tấn công, tìm hiểu vấn đề. Nhưng cũng là cô tự mình đa tình, vì sau đó, Mạc mẹ hỏi “Này, ông nói xem, chúng ta không ở nhà, dì giúp việc sẽ cho Dạ Bạch ăn gì? Sẽ không cho ăn rau hẹ chứ? Thằng bé dị ứng với rau hẹ a”.
Mạc cha khẽ nhướn mày, “Chúng ta đã dặn đi dặn lại, không đến mức đãng trí đâu”.
“Sẽ không cho nó ăn bánh bao chứ? Thằng bé cũng không thích bánh bao”.
“Không biết”.
“Dạ Bạch thật đáng thương”.
“…”
“Tôi đã sớm nói, sao phải mời người đến chăm sóc, không bằng đưa đến nhà ông Hứa, vừa hay nhà ông ấy có một con mèo lớn, Dạ Bạch có thể làm bạn với nó…”. Nói đến đây, Mạc mẹ đột ngột dừng lại, tầm mắt dời về phía Mạc Ninh, biểu tình chăm chú nói.“Bảo bối, thiếu chút nữa đã quên hỏi con”.
Biểu tình Mạc Ninh nghi ngờ.
Mạc cha nói tiếp “Gần đây không có tin của Hứa Thư Hoài, anh chị Hứa đều rất lo lắng, lần này tới chủ yếu là muốn hỏi con một chút, còn biết tin gì về nó không?”.
Mạc mẹ nói.“Nhất là chị Hứa, cả tháng khuôn mặt u sầu, người gầy hẳn đi, anh Hứa cơ thể cũng không tốt, bà ấy không tiện đến thành phố G, lúc trước cha mẹ cũng hơi bận, bà ấy muốn nhờ cha mẹ giúp mà cũng không được, thế nhưng hôm trước đã đến tìm cha mẹ”.
Nghe cha mẹ nói vậy, Mạc Ninh cũng đột nhiên quân tâm đến một chuyện. Quả thật đã lâu không có tin tức của Hứa Thư Hoài, trước đó có một cuộc điện thoại vô duyên, cô không có bất cứ tin nào của anh nữa. Anh trước kia cũng chưa từng biến mất như thế, chỉ là dù ở bất cứ đâu, anh cũng sẽ gọi điện cho cô, hoặc gửi tin nhắn… Nếu không phải trong thời gian này Mạc Ninh bị công việc và chuyện tình cảm làm bề bộn, cô nhất định sẽ chú ý đến chuyện này.
Không thể làm gì khác, Mạc Ninh lúc này đang nhấn số của Hứa Thư Hoài, trong điện thoại truyền đến giọng nói.“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”. Giống hệt lần trước cô gọi cho anh.