Chương 37: Showbiz thiệt kích thích

Cố Diệp đi xe đến công ty truyền thông giải trí Ngọc Minh, bảo vệ trước cửa đã nhận được thông báo trước đó, em trai Cố tổng sẽ đến, sau khi Cố Diệp xác nhận thân phận, trực tiếp cho cậu đi vào, còn chỉ đường cho cậu, cứ đi thẳng, đến đại sảnh, sẽ có người tiếp đãi.


Cố Diệp âm thầm gật đầu, anh hai làm việc quả là chu đáo. Không ngờ, Cố Diệp vừa đi đến đại sảnh, đã bị chị gái ở quầy lễ tân cản lại, "Chào anh, xin hỏi, anh là nghệ sĩ mới ký hợp đồng gần đây sao? Đây là tòa nhà chuyên dụng để làm việc của Cố tổng, anh không thể vào."


Cố Diệp lắc đầu, "Em không phải nghệ sĩ, em tìm ông chủ của chị."


Lễ tân xin lỗi nói: "Ngại quá, Cố tổng rất bận, cũng không phải là người anh có thể gặp, anh muốn làm nghê sĩ phải không, ở đây tôi có danh thϊế͙p͙ của một vài người đại diện, anh tham khảo, có thể làm lý lịch sơ lược để thử xem sao."


Cố Diệp dở khóc dở cười, "Chị gái, chị là người mới đến phải không?"
Biểu tình cô gái ngơ ngác, suy nghĩ trong lòng đã viết hết lên mặt, sao cậu lại biết?


Lúc này, có một người phụ nữ hơn 30 tuổi, mặc đồ công sở sốt ruột chạy tới, xin lỗi nói: "Rất xin lỗi cậu ba, cô ấy mới đến không hiểu chuyện, tôi là người phụ trách quầy lễ tân ở đây, để tôi dẫn ngài lên." Nói xong trừng mắt liếc cô gái đang chặn đường một cái, nhìn dáng vẻ là muốn sau khi quay lại chắc chắn sẽ xử lý cô ấy.


available on google playdownload on app store


Cô gái ngăn Cố Diệp lại mặt ngơ ngác nhìn một màn này, phản ứng khẩn trương nói: "Rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không biết thân phận của cậu."
Cố Diệp cười, "Em là ai, chị hiện tại cũng không biết phải không?"


Cô gái khẩn trương lắc lắc đầu, sắc mặt đỏ lên, "Đây là công việc đầu tiên của tôi, cho nên, tôi không có mắt nhìn, rất xin lỗi!"
Cố Diệp "chật" một tiếng, nhàn nhạt tặng đối phương một câu: "Chị gái, đồng nghiệp của chị, không thành thật."


Cô gái theo bản năng nhìn vào người đứng phía sau quầy, chính là thực tập sinh nhận điện thoại, nhấp miệng, lập tức hiểu rõ. Bảo vệ ở công lớn có thể cho người giống với Cố tổng vào, quầy lễ tân không thể nào không nhận được thông báo trước. Đối phương vậy mà lại không nói cho cô, còn nói với cô là không được cho ai đi lên, đây là khiến cho cô đắc tội với vị thiếu gia này. Đã sớm nghe được việc chỉ một trong hai người có thể ở lại, cái tì* này ở trêи người cô rồi, cô chỉ là một người mới tốt nghiệp không có chỗ dựa, có thể giữ được công việc này hay sao?


*tì: tì trong tì vết á.
Cố Diệp vô ngữ lắc đầu, lòng nghĩ quả nhiên là showbiz, vòng ngoài đã bắt đầu lục đục chơi tâm cơ với nhau, không biết trong giới còn dơ đến cỡ nào nữa đây? Mới nghĩ thôi đã kϊƈɦ thích rồi!


Đi theo vị chủ quản vào thang máy chuyên dụng, Cố Diệp nhìn tướng mạo của người này, lại nhớ đến tướng mạo cô gái ngồi trước quầy điện thoại, Cố Diệp hiểu rõ. Cô gái cản cậu kia khẳng định là pháo hôi, bởi vì hai người này có quan hệ thân thích.


Cố Diệp cũng không có lòng tốt tới nỗi đi nhắc nhở cô gái kia làm gì, người tâm tư đơn thuần không thích hợp lăn lộn trong thế giới này, không bằng nhân lúc còn sớm rời đi, bằng không sẽ phải nhận thiệt thòi lớn.


Tới phòng giám đốc, mở cửa, Cố Diệp liền thấy Cố Lâm đang mỉm cười với cậu, biểu tình đó thấy thế nào cũng giống đại hồ ly. Cố Diệp tức khắc có cảm giác muốn bỏ chạy ngay lập tức, căng da đầu bước qua, đưa tệp tài liệu cho Cố Lâm, "Bực bội ghê, rốt cuộc thứ gì quan trọng tới mức ba phải phái em chạy đến đây một chuyến như vậy. Trêи đường em tính một quẻ, anh đang tính toán gì em phải không? Kϊƈɦ thích vkl!"


Cố Lâm nhìn văn kiện, liền lên tiếng theo một câu: "Vậy em nói anh nghe thử xem, tính được gì rồi." Nhìn biểu tình này, văn kiện này giống như không có bao nhiêu quan trọng.
Cố Diệp bấm bấm ngón tay, nghiêm trang nói: "Ba biết Đường Tăng anh đây bị yêu tinh ám, nhân đây phái em tới hỗ trợ hàng yêu trừ ma."


Cố Lâm kinh ngạc sửng sốt, bật cười ngay sau đó, "Em có thể sao? Còn hàng yêu trừ ma, yêu tinh có thể bắt anh em đi còn chưa sinh ra đâu."


Thư ký bưng một ly nước có ga kèm theo mấy thứ đồ ăn vặt đến đặt trêи bàn trước mặt Cố Diệp, nhắc nhở Cố Lâm: "Cố tổng, năm phút nữa, có một cuộc họp bắt đầu."


"Được, anh đi họp cái đã, giữa trưa em đừng về, anh dẫn em đi ăn cơm." Cố Lâm đứng lên, thư ký lập tức giúp anh chuẩn bị notebook, Cố Lâm đi đến cạnh Cố Diệp, dừng chân một chút, nhéo mặt Cố Diệp, cảm khái nói một câu: "Anh bạn nhỏ, thực sự lớn rồi."


Cố Diệp bóc hạt đậu phộng trêи mặt được bọc bằng gạch cua, vừa nhìn đã biết đồ ăn vặt của thiếu niên nhi đồng, nhìn là lạ, cậu ném một hạt vào miệng, cười ha hả nói: "Không đúng sao? Em lớn còn anh thì già rồi."


Cố Lâm bị chọc cười, chọc vào ót Cố Diệp như trừng phạt, bước nhanh rời khỏi văn phòng.


Cố Diệp đứng bên cửa sổ, ăn đồ ăn vặt, tính toán tỷ lệ bắt được "yêu tinh" được bao nhiêu phần trăm, cho đến nửa giờ sau, Cố Diệp sắp ăn hết đồ ăn vặt thì nghe ở hành lang có tiếng bước chân dồn dập.


Cố Diệp nhướng mày, hẳn là "yêu tình" đã nghe nói người Cố gia tới nên mò đến cửa.
Quả nhiên, cửa văn phòng khép hờ lập tức bị người đẩy ra, "Cố Lâm đâu? Anh đừng nghĩ trốn được em!"


Người vọt vào mặc một bộ váy dài màu hồng, tóc đen thẳng rũ bên hồng, gương mặt thanh thuần, ngũ quan tinnh xảo, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, ả là hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay, lưu lượng bùng nổ, bởi vì khí chất thanh thuần nên được tôn xưng là Ngọc Nữ chưởng môn Thời đại mới, là nữ thần trong cảm nhận của nam nhân. Đối với nữ nhân này, Cố Diệp cũng coi như là biết, Lăng Như Nguyệt, hẳn là nghệ danh.


"Chị Lăng, Cố tổng thật sự đã đi họp rồi mà, chị đừng quậy nữa, đừng kiến chúng tôi khó xử." Anh bảo vệ theo sau cả một đường vẻ mặt khó xử, cũng không dám thật sự cản lại, mỗi khi sắp đụng đến Lăng Như Nguyệt liền kinh hoảng né tránh, thái độ càng thêm cẩn thận.


"Cậu là ai?" Lăng Như Nguyệt nhìn Cố Diệp đang đứng cạnh cửa sổ, mắt hạnh trừng lớn, giống như không biết có người ngoài, bị hoảng sợ.
Cố Diệp nheo mắt, dựa vào cửa sổ, ăn đậu phộng, cảm thấy hứng thú nheo mắt lại, "yêu tinh" thật là biết diễn. Cậu cười nói: "Cô đoán xem!?"


Gương mặt này của Cố Diệp không hề thua idol nào, hơn nữa cậu nhỏ tuổ, ngũ quan còn vẻ non nớt, khí chất trêи người càng sạch sẽ thuần túy hơn người trong giới. Hơn nữa trêи người cậu có một loại khí chất đạm bạc, bộ dạng không màng tới thứ gì, khiến cho cậu có cảm giác thần bí mê ly, loại khí chất này là câu nhân nhất. Lúc này, khóe miệng cậu hơi cong lên, cười như không cười, lười biếng dựa vào cửa sổ, mọi biểu tình đều vả bôp bốp vào mặt mấy tiểu sinh lưu lượng trong giới.


Lăng Như Nguyệt cẩn thận đánh giá Cố Diệp một chút, lại nhớ đến tin tức Trạng Nguyên khoa học tự nhiên trêи mạng, đôi mắt nhíu lại, lập tức biết Cố Diệp không dễ ứng phó, sắc mặt ả thay đổi ngay lập tức, "Cậu là em trai của Cố Lâm phải không? Ngại quá, cảm xúc của chị hơi kϊƈɦ động."


Cố Diệp nhìn eo thon của ả, không nói chuyện.
Lăng Như Nguyệt cười, e lệ ngượng ngùng nói: "Chị là Lăng Như Nguyệt, là.......hôn thê của anh cậu."
Cố Diệp thảy hạt đậu phòng vào miệng, vị thịt gà, nhai nhai, mặt không đổi sắc.


Lăng Như Nguyệt nhìn lom lom vào Cố Diệp, đáy mắt hiện lên mấy phần tức giận, mấy thằng nhóc tuổi này rất dễ là fan của ả, cũng là lúc dễ lừa nhất, ánh mắt của thằng oắt con này không chỉ không có kinh diễm, ngược lại còn mang theo vài phần ý tứ chế giễu, điều này khiến cho Lăng Như Nguyệt có chút không nhịn được. Bất quá, dù sau cũng là diễn viên, diễn vô tội vẫn rất đạt, ả ngượng ngùng nói: "Nếu Cố Lâm không có ở đây thì chút nữa chị quay lại vậy."


Anh bảo vệ thở hắt một cái, không ngờ Cố Diệp luôn không mở miệng đột nhiên vẫy tay, "Đừng đi, tới thì cũng tới rồi, ngồi tâm sự chút đi."
Khóe miệng Lăng Như Nguyệt hiện lên một nụ cười lạnh, theo bản năng vuốt bụng mình, vẻ mặt ôn nhu nói: "Không được, để hôm khác có cơ hội đi."


Cố Diệp cắm ống hút vào ly nước có ga, chầm chậm uống một ngụm, tự mình kéo ghế ngồi xuống, vắt chân, cười ha hả nói: "Cô đứng ở cửa cũng được, dù sao tôi nói cũng nhanh. Cô đang mang thai có phải hay không?"


Tức khắc trêи mặt Lăng Như Nguyệt đỏ lên, nhẹ ngàng gật đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, là con của Cố Lâm."


Mấy nhân viên tình cờ đi ngang khϊế͙p͙ sợ hít một hơi khí lạnh, Lăng Như Nguyệt không phải đến tìm Cố Lâm một lần nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt, không ít người trong công ty biết ả thích Cố Lâm, vẫn luôn cho rằng ả yêu đơn phương, không ngờ hôm nay có tin giật gân như vậy, mang thai? Diễn viên đang nổi phải gả vào nhà giàu rồi sao?


"Cô nói, cô có thai với anh tôi, ha ha ha......." Cố Diệp giống như nghe được chuyện hài, vừa cười vừa vỗ bàn, vỗ tới mức hạt dưa văng lên, "Đỉnh đầu anh hai tôi tam dương chính vượng, rõ ràng vẫn còn trinh, cô nói trong bụng cô là con của ổng, cô nghĩ Cố gia tôi bị ngu hết à? Tùy tiện có mang đứa nào là có thể gả vào Cố gia sao?"


Người đi ngang qua lúc này không muốn đi nữa, lặng lẽ dừng lại nhiều chuyện, quá máu chó, hôm nay có drama to cmnr!
Cả người Lăng Như Nguyệt cứng đờ, ngón tay chỉ vào Cố Diệp run lên, "Cậu......Cậu nói bậy!"


Cố Diệp lại uống một ngụm nước ngọt, vỗ ngực không cười, mỗi lần tính đến chuyện không thích nghe đều sẽ nói cậu nói vậy, mấy người này không thể đổi từ khác sao? "Cô như vậy còn dám chơi cú này sao, muốn tôi tính cho cô một quẻ không? Tôi xem bói chuẩn lắm đó."


"Cậu nói bậy nói bạ! Tôi không cho phép cậu làm nhục tôi! Làm nhục con tôi như vậy!" Lăng Như Nguyệt lập tức khóc đỏ mắt, mọt hàng lệ theo tiếu lệ nhẹ nhàng chảy xuống mặt, khóc vừa đẹp lại không ra vẻ, thanh thuần khiến người khác đồng cảm. Mấy người hóng drama đều cảm thấy đau lòng, đang có thai rồi còn bị đối xử như vậy nữa, thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng gì gì đó, nữ thần thiệt là đáng thương mà.


Cố Diệp đứng lên, chậm rãi bước ra cửa, vừa đi vừa nói: "Lăng Như Nguyệt, nghệ danh, tên thật hẳn là không phải họ Lăng, mắt hai mí là cắt, từng gọt cằm, hình tượng được thiết lập là thanh thuần, Ngọc nữ thanh thuần, trêи thực tế đã có 8 bạn trai, thời điểm nhiều nhất là cùng 4 người đàn ông có quan hệ giường chiếu."


Lăng Như Nguyệt như bị sét đánh đứng ở cửa, khϊế͙p͙ sợ nhìn Cố Diệp, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sau, im lặng đến mười mấy giây sau, khϊế͙p͙ sợ tạm thời lắng xuống mới phát giác có người đang nhìn ả, vẻ thanh thuần trêи mặt mang theo bất khuất, ánh mắt nhịn nhục làm người ta chua xót, "Cậu......cậu! Nói bậy! Cho dù cậu không thích tôi, cũng không thể làm nhục tôi như vậy, tôi xuất thân bần hàn nhưng cũng có phẩm chất!"


Cố Diệp cười lạnh một tiếng, "Cô có bao nhiêu bạn trai là quyền tự do của cô. Phá bao nhiêu cái thai cũng là quyền tự do của cô. Hình tượng của cô là gì, lừa gạt fans vô tri, cũng là quyền tự do của cô." Cố Diệp bước đến trước mặt Lăng Như Nguyệt, nhìn bộ dáng đáng thương nhu nhược của ả, lạnh mặt, chán ghét nói: "Nhưng cô vứt bỏ con gái mới sinh thì không phải là quyền tự do của cô, đó là phạm pháp."


"Cậu nói bậy!" Lăng Như Nguyệt ngoại trừ câu "nói bậy" ra thì không biết phản bác gì nữa, hoảng loạn nắm chặt tay, quên luôn cả chuyện phải rớt mấy giọt nước mắt cá sấu cho đúng diễn biến tâm trạng, nhìn đôi mắt đen huyền của Cố Diệp, ả giống như nhìn vào vực sâu không đáy, lỗ tai văng vẳng tiếng khóc trong đêm khuya ấy, tiếng khóc vừa bất lực vừa yếu ớt của đứa trẻ, làm ả run rẩy cả người.


Nghe đến đó, mấy nhân viên vốn dĩ chỉ muốn hóng drama liếc nhau, vắt chân lên cổ chạy, có đôi khi mấy chuyện drama này, nhỏ thì ăn ngon nhưng lớn quá thì ăn...lol.


Cố Diệp cười lạnh, "Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng cô tự rõ, duyên con cháu của cô chỉ có một đứa con gái cô đã vứt này thôi, đứa nhỏ trong bụng cô, không sinh được đâu."


Lăng Như Nguyệt khẩn trương che bụng lại, sắc mặt trắng bệch, bây giờ tới câu "nói bậy" ả cũng không thốt nên lời, trước kia ả phá thai quá nhiều lần, bác sĩ đã nói ả khó có thể có thai được nữa, lần này có thể mang thai đã là kỳ tích, ả cần đứa con này để bước vào hào môn. Nếu không giữ được đứa trẻ này, giấc mộng hào môn của ả phải thất bại rồi.


Cố Diệp chỉ chỉ đỉnh đầu, "Ngẩng đầu lên trời nhìn đi, trời xanh có tha cho ai sao? Vận số của cô đã hết, sẽ gặp báo ứng."


"Không thể nào," Lăng Như Nguyệt hít sâu một hơi, bị dồn vào nước này, ngược lại ả lại bình tĩnh, ả châm chọc nhìn Cố Diệp, "Dù cậu không thích người chị dâu này cũng không thể khinh thường đứa nhỏ trong bụng của tôi, cậu mới bao nhiêu tuổi mà tâm tư lại ác độc như thế, chúng ta, cứ chờ đó mà xem đi."


Cố Diệp nhún vai, "Được, tôi nói cho cô biết, không chỉ cô không bước được vào nhà tôi mà tiền đồ sau này còn sẽ giống như ruồi bọ trong chai, sáng nhưng không có đường ra."


Lăng Như Nguyệt cắn chặt răng, xoay người muốn đi, vừa đúng lúc Cố Lâm trở lại, Lăng Như Nguyệt dùng vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Cố Lâm, nước mắt cố nhịn chớp một cái tuôn như mưa, "Cố Lâm......" Tiếng muốn gọi lại thôi này chứa thiên ngôn vạn ngữ, rất giống như thấy được cái phao cuối cùng.


Phụ nữ như vậy cực dễ khiến cho đàn ông muốn bảo vệ, làm người ta hận không thể bước đến ôm vào trong ngực, bảo vệ cô.


Đáng tiếc Cố Lâm không giống với mấy tổng tài bá đạo khác, cũng không giống đàn ông bình thường, căn bản không diễn loại kịch bản thế này, mặt không biếu cảm nhìn người phụ nữ, chỉ có một chữ: "Biến."


Lăng Như Nguyệt sụp đổ bụm mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay tràn ra, "Cố Lâm, anh quá nhẫn tâm."
Ngược lại, Cố Lâm cười, "Nhẫn tâm à? Đứa con trong bụng cô của ai, cô tự mình biết rõ nhất, tôi không có chạm qua cô."


"Nô nô nô," Cố Diệp cos thần thái  của Nhĩ Khang, "Đứa con này tự cô ta còn không biết của ai, nhiều đàn ông quá sao biết được."
Lăng Như Nguyệt cứng họng, lau nước mắt phẫn hận trừng hai anh em nhà này một cái, tuyệt vọng rời đi.


Một màn trước khi đi này khiến cho Cố Diệp khâm phục kỹ năng diễn của ả, còn lục lại mấy bộ phim ngày xưa, có một chút xúc động muốn cúng bái.
Cố Lâm liếc nhìn bảo vệ một cái, "Tự mình viết đơn từ chức, tới một người phụ nữ cũng không ngăn được còn làm được gì nữa?"


Bảo vệ sốt ruột nói: "Không phải tôi không ngăn, là cô ta nghiễm nhiên tự cho mình là phu nhân giám đốc, còn nói mình đang mang thai, tôi không dám cản."


Thư kí đứng sau Cố Lâm cho anh ta một ánh mắt, bây giờ đi nộp đơn từ chức ít nhất còn lấy được một tháng lương làm tiền an ủi, nói thêm một chữ nữa, nửa cắc cũng không còn.


Bảo vệ chỉ có thể nén oan ức xuống, vội vã rời đi. Tới chỗ ngoặt, bảo vệ quay đầu lại nhìn Cố Lâm một cái, Cố Lâm đúng lúc nhìn qua, khóe miệng hơi cong lên, gửi một ánh mắt. Bảo vệ hiểu ý, kín đáo gật đầu, đuổi theo Lăng Như Nguyệt xuống đầu, động tác bí ẩn này đến thư kí bên cạnh Cố Lâm cũng không phát hiện được.


Cố Diệp trở lại văn phòng, bóc một nắm hạt dưa, ghét bỏ nói: "Anh quá gà, bị một người đàn bà tính kế."


Cố Lâm bất đắc dĩ nói: "Việc này có chút kỳ lạ, đúng lúc gặp được Cục Thương nghiệp, anh căn bản là uống không nhiều, không biết làm sao lại ngủ như ch.ết, tỉnh lại thì phát hiện nằm kế bên ả ta, không phải như thế thì sao ả luôn nói đứa con trong bụng là của anh được."


Cố Diệp cười xấu xa, "Coi trọng người vừa có tiền vừa có sắc, là hiệp sĩ đổ vỏ tốt nhất luôn." Bị Cố Lâm trừng, Cố Diệp nhanh chóng sửa miệng, vẻ mặt nghiêm túc cắn hạt dưa, "Trách không được ông ba nhà mình kêu em tới tìm anh, gừng càng già càng cay mà."


Cố Lâm lắc đầu, "Tin tức của ba quá nhanh, kỳ thật không cần ba quản, anh sẽ điều tr.a rõ mọi việc, dám cho anh đổ vỏ, hừ, có thể là do cảm thấy anh còn trẻ." Cố Lâm nheo đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại, khóe miệng cười càng ngày càng lạnh, "Anh giữ ả ở chỗ này, bất quá chỉ là muốn giữ chân ả thôi, hôm nay em quậy một trận như thế, ả ta hẳn là thiếu kiên nhẫn rồi, cũng coi như là công lớn của em, giữa trưa anh mời em một bữa ngon."


Cố Diệp dựa vào ghế, "Anh cười rộ lên giống như hồ ly, thiệt là đáng sợ."
"Chậc," Cố Lâm bị chọc cười, "Trong bốn người, hai anh em mình lớn lên giống nhau nhất, lúc em nói anh thì nên soi gương trước đi em zai."
Cố Diệp theo bản năng sờ mặt mình, giống hả?


Thư kí đang sắp xếp tài liệu của hội nghị cười cười, "Cậu ba đừng nghi ngờ nữa, mắt và mũi hai người giống nhau nhất."
Cố Diệp tuyệt vọng ôm ly nước ngọt uống, thoạt nhìn giống như là muốn bình tĩnh lại, chọc Cố Lâm dở khóc dở cười, chỉ có thể xem tài liệu.


Cố Diệp uống hết ly nước ngọt, cảm thấy hứng thú hỏi: "Anh muốn làm gameshow à?"
"Đúng vậy, mấy gameshow trong nước quá nhàm chán, muốn làm tí kϊƈɦ thích, trí nhớ, thể lực, còn phải có làm việc nhóm."
Cố Diệp cầm lấy một chồng tư liệu, mở ra đọc, "Thành viên còn rất toàn diện."


Có phái thực lực, có tiểu sinh lưu lượng, hoa đán nổi tiếng, còn có ảnh đế năm trước.
"Đúng vậy," Cố Lâm chỉ vào ảnh đế, "Anh đang suy nghĩ chọn anh ta làm center, chọn thêm 5 người trong đây."


Cố Diệp chỉ vào ảnh của ảnh đế kia, nghiêm túc nói: "Em đề nghị không dùng hắn ta, anh nhìn tướng mạo của hắn đi, thiên thương phiếm phấn, Huyền Vũ phân nhánh, là một tên lăng nhăng, bây giờ vẻ vang, hắn ta nổi không được một năm nữa đâu."
"Nghe em, đổi người khác là được."


Cố Diệp lại chỉ mấy người, "Mấy người này có thể hái ra tiền, hai người mới này có thể đào về, sau này có thể nổi như cồn."


"Nghe lời em." Cố Lâm toàn dỗ em trai vui vẻ, ai cũng không ngờ, Cố Diệp nói đâu trúng đấy, nửa năm sau ảnh đế này ngoại tình, hình tượng sụp đổ, từ đó về sau không gượng dậy nổi nữa. Mà hai người mới đào về được, một đường bạo hồng, bước thẳng một đường thành cây rụng tiền của công ty.


Giữa trưa Cố Diệp theo Cố Lâm đi ăn cơm, Cố Lâm mời cậu: "Thường buổi trưa ba sẽ không về nhà, nếu em buồn, có thể tới tìm anh."
Cố Diệp gật đầu, "Cảm ơn anh."
"Anh nghe nói thằng tư về nhà bà ngoại, sớm biết thế đã mua mấy thứ để nó mang về rồi."


Cố Diệp cười, "Lần sau còn có cơ hội mà."


Hai anh em ruột nói chuyện với nhau, vẫn có thể nghe được giữa anh hai và mẹ nhỏ có ngăn cách. Tính một chút, mẹ nhỏ vào cửa, anh cả anh hai đều đã có ký ức, cũng đã có suy nghĩ, lúc đó mẹ ruột mới ch.ết không bao lâu, chắn chắn trong lòng họ biệt nữu. Bọn họ lại học nội trú tại trường từ nhỏ, đúng là không có nhiều cảm tình. Bất quá hai anh cũng rất tốt, không thân cận cũng không lạnh lẽo, đối với Cố Diệp cũng tốt.


Cố Lâm nhìn cậu cầm cây muỗng bất động, hỏi cậu: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Cố Diệp cười cong mắt, "Sinh ra trong một gia đình như vậy, em rất hạnh phúc."


Cố Lâm không ngờ tới Cố Diệp đột nhiên nói ra một câu như vậy, sau khi ngẩn người, mỉm cười nói: "Nhóc khờ, suy nghĩ gì thế?! Ăn xong thì về công ty với anh, anh còn muốn đầu tư vào điện ảnh, em tính cho anh."
Cố Diệp nhướng mày, "Anh cho tiền em sao?"
"Anh em ruột cũng lấy tiền à?"


"Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng."
"Đưa."
"Em đi."


Cả hai mới vừa quyết định nhiệm vụ buổi chiều, Cố Lâm nhân được điện thoại của phòng quan hệ công chúng, "Cố tổng, Lăng Như Nguyệt livestream đòi tự sát, nói là bị tr.a nam vứt bỏ, bây giờ đã ầm ĩ trêи mạng, mọi người đều đoán tr.a nam là ai. Hiện tại đã có người hướng lên người ngài, tôi cảm thấy phương hướng này không đúng lắm."






Truyện liên quan