Chương 37
Bệnh dạ dày của Phùng Kiến Vũ bởi vì Vương Thanh không ở bên cạnh, quanh năm say rượu, ăn uống không quy luật đã trở nên rất nghiêm trọng, đau dạ dày đã là chuyện rất bình thường. Cho nên bây giờ mỗi lần dạ dày phát đau, Phùng Kiến Vũ cũng coi thường.
Nhưng sau khi Vương Thanh ở cùng một chỗ với cậu, dạ dày của cậu lại thường xuyên bị đau, ngày càng chán ăn, còn có nôn mửa làm cho Vương Thanh lo lắng không thôi. Cho nên, Vương Thanh thay đổi phương pháp tìm một ít thực phẩm dưỡng dạ dày vội làm cho cậu ăn.
Một sáng nọ, Tiểu Niệm Thanh được dì đưa đi học. Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hai người hiếm có cũng không có công việc, lẳng lặng ăn điểm tâm, tình cảnh rất là ấm áp. Nhưng đang ăn, cậu đột nhiên che miệng chạy vào phòng vệ sinh. Vương Thanh lập tức đi theo. Cửa phòng vệ sinh bị cậu khóa lại, Vương Thanh chỉ nghe thấy trong phòng vệ sinh xuyên ra một trận nôn mửa.
Phùng Kiến Vũ nhìn trong bồn cầu những thứ nôn ra hoàn lẫn máu, cả người đều ngây dại. Mặc dù nhiều năm trước, cậu thường xuyên bị bệnh, cũng rất nhiều lần vào bệnh viện, nhưng là ói ra máu vẫn là lần đầu tiên. Vương Thanh ở ngoài cửa lo lắng gọi: "Đại Vũ, em có sao không, em như thế nào a? Có cần đi bệnh viện xem một chút không." Nghe được Vương Thanh thanh âm gấp gáp, Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt phục hồi tinh thần, nhanh chóng xả nước bồn cầu.
Cậu mở cửa ra, đỡ khung cửa, sắc mặt có chút tái nhợt. Thấy cậu đi ra, anh lập tức tiến lên, sờ loạn một hồi, nói: "Đại Vũ, em có sao không, chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ có được hay không."
Nhìn Vương Thanh lo lắng, Phùng Kiến Vũ cảm thấy trong lòng đặc biệt đau khổ. Cậu tiến lên ôm lấy anh trấn an, "Thanh nhi, em không có sao, anh đừng lo lắng. Có thể là tối hôm qua ăn nhiều dầu mỡ, cho nên hôm nay dạ dày có chút không thoải mái. Anh không cần phải lo lắng như vậy có được hay không, em cũng không phải là tiểu hài tử." Mặc dù dạ dày đã có chút đau, nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười, cậu không muốn nhìn thấy anh lo lắng cho mình
Vương Thanh suy nghĩ một chút, gần đây bởi vì Phùng Kiến Vũ sụt cân, cho nên anh đặc biệt học làm gà kfc, xườn xào chua ngọt, thịt tẩm bột chiên, muốn cho cậu hảo hảo bồi bổ thân thể. Nhưng là Vương Thanh không nghĩ tới, anh một lòng cho Phùng Kiến Vũ bổ thân thể, nhưng lại làm cho Phùng Kiến Vũ chán ghét như vậy.
Vương Thanh ôm thắt lưng, đem đầu tựa lên vai cậu, trong lời nói tràn đầy tự trách, "Đại Vũ, sau này sẽ không làm cho em ăn những thứ dầu mỡ nữa, vẫn là ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn. Nếu không anh đi theo mẹ học nấu một ít canh, nghe người khác nói uống nhiều canh có thể bổ thân thể..."
Vương Thanh không ngừng vừa nói, Phùng Kiến Vũ nhưng hoàn toàn không có nghe lọt. Cậu ôm anh, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, trên mặt hết sức nghiêm túc. Phùng Kiến Vũ biết, cậu quả thật nên đi bệnh viện hảo hảo kiểm tr.a một chút rồi
Nếu là nói lúc trước, Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng, cậu nói không chừng còn chỉ mong sớm kết thúc cuộc sống không có hi vọng này. Nhưng bây giờ Phùng Kiến Vũ không muốn ch.ết, cũng không nỡ ch.ết. Vương Thanh thật vất vả mới trở lại bên cạnh cậu, bọn họ thật vất vả mới có được cuộc sống hạnh phúc, cậu không nỡ cứ như vậy rời đi, không nỡ kết thúc cuộc sống hạnh phúc hiện tại như vậy
...
Ngày hôm sau, Phùng Kiến Vũ làm xong điểm tâm cho Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh, để lại một tờ giấy, nói với bọn họ công ty có chuyện, sau đó liền một mình ra ngoài, một mình đi bệnh viện. Tâm tình Phùng Kiến Vũ hết sức lo lắng, cậu luôn là cảm thấy mắt phải không ngừng nháy, trong lòng cũng rất là bất an.
Bởi vì trước kia đã có dự cảm xấu, cho nên khi bác sĩ nói cho Phùng Kiến Vũ cậu là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, cậu không có nhiều kích động. Thật ra thì cậu hiểu rõ tình trạng thân thể của mình, thường đau bụng, không thấy thèm ăn, sụt cân rất nhanh, lần này còn ói ra máu. Nhưng cậu không nghĩ tới bệnh tình của mình đã nghiêm trọng đến nước này.
Bác sĩ xem bịnh cho cậu cũng là vị lần trước chữa trị cho cậu lúc cậu ngã xuống nước, bác sĩ này được xem là giỏi nhất tại bệnh viện. Ông nhìn vẻ mặt đờ đẫn Phùng Kiến Vũ thở dài, "Lần trước cậu vào bệnh viện, tôi đã nói với cậu nhanh chóng đến bệnh viện làm kiểm tr.a cặn kẽ. Nhưng mà cậu thì sao! Cũng gần một năm mới đến, nếu là phát hiện sớm một chút thì, ai ~~~" ông nhìn sắc mặt cậu đã bắt đầu trắng bệch, có chút không đành lòng nói: "Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào, hiện tại bắt đầu nằm viện trị liệu, hẳn còn có thể sống thêm một thời gian."
Phùng Kiến Vũ nghiêm túc nhìn bác sĩ hỏi: "Vậy bác sĩ,tôi còn có thể sống bao lâu."
Bác sĩ ít thấy bệnh nhân nào thẳng thắn như vậy,sững sốt, chậm rãi mở miệng: "Dạ dày của cậu đã hư hại quá nghiêm trọng rồi , nếu như một mực ở bệnh viện trị liệu, hai ba năm. Nếu như lúc này từ bỏ trị liệu, nhiều lắm là một năm! Bất quá cậu đừng nản chí, trước kia cũng có trường hợp hồi phục, hơn nữa nói không chừng ngày nào đó có thuốc mới có thể khắc chế bệnh tình của cậu thì sao."
Phùng Kiến Vũ không muốn ở lại bệnh viện lạnh lẽo này, cậu nhớ rõ bệnh viện mang đến cho cậu bao nhiêu lần tuyệt vọng, cậu cho dù ch.ết, cũng không nguyện ý ch.ết tại đây cái nơi cậu ghét cay ghét đắng này. Phùng Kiến Vũ lễ phép nói với bác sĩ: "Bác sĩ, để tôi suy nghĩ một chút nữa đi! Ông trước kê đơn thuốc cho tôi đi. Thuốc giảm đau nặng một chút, gần đây đau có chút lợi hại." Phùng Kiến Vũ một bộ vân đạm phong khinh, để cho bác sĩ quả thực không biết làm sao, ông chẳng qua là bác sĩ, ông chỉ có thể cho bệnh nhân đề nghị, nhưng có làm hay không là ở bản thân bệnh nhân, bác sĩ chỉ có thể cho Phùng Kiến Vũ một ít thuốc, giảm bớt một ít đau đớn của cậu, để cho cậu ở sinh hoạt hàng ngày có thể dễ dàng một chút.
Rời bệnh viện, Phùng Kiến Vũ chưa có về nhà mà là lái xe đến trường đại học của cậu cùng Vương Thanh —— Đại học Liên hợp Bắc Kinh . Phùng Kiến Vũ không biết tại sao, trong tâm tình này cậu rất muốn rất muốn tới nơi tràn đầy kỉ niệm của cậu cùng Vương Thanh
Phùng Kiến Vũ đi tới trường học, đúng lúc là thời gian vào lớp, cho nên trường học cũng không có quá nhiều sinh viên qua lại. Phùng Kiến Vũ nhớ ban đầu cậu cùng Vương Thanh đi học, không có lớp cũng không nguyện ý ở trong trường học loạn chuyển, chỉ thích ngồi ở phòng kí túc chơi game, hơn nữa chơi trò chơi nhỏ Vương Thanh luôn là không đánh lại cậu, chơi trò chơi lớn lại cần Vương Thanh chỉ dẫn cậu.
Phùng Kiến Vũ nhìn sân trường quen thuộc, trong lòng không khỏi xúc động, đã 16 năm a! Nhưng cậu vẫn nhớ rõ cậu cùng Vương Thanh lần đầu tiên gặp mặt trong cuộc thi tuyển khắc sâu ấn tượng, vẫn nhớ hai người ở trường học gặp lại ngạc nhiên mừng rỡ cùng hưng phấn, vẫn nhớ rõ hai người bày tỏ tình cảm ngượng ngùng cùng ngọt ngào. Nghĩ tới những hồi ức đó, khóe miệng cậu không ngừng giương lên, đây là hồi ức tốt đẹp nhất đời này trừ việc cùng Vương Thanh kết hôn. Cậu nhìn thấy một đôi nam sinh mười ngón tay đan vào nhau đi tới: Nếu như năm đó, mình cùng Thanh nhi sớm một chút nói rõ ràng, nếu như chúng ta năm đó không sợ hãi lưu ngôn phỉ ngữ của người đời, dũng cảm một chút,sớm một chút dắt tay đối phương, như vậy, chúng ta có phải sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy hay không. Đáng tiếc, đã muộn. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ, tay theo bản năng đặt lên bụng mình