Chương 26: Đừng rời đi ngay lúc này
Qua lại hơn nửa năm, Tiễn Bội Bội đã dần dần bắt đầu quen mỗi lần Niếp Thù xuất ngoại là giống như bị tàn phá đến gầy gò ốm đi thấy mà đau lòng.
Ba người đi lizz ăn cơm, sau đó trực tiếp đi ô-tô về nhà. Đưa hai người đến nhà trọ, Tiểu Lâm lập tức rời đi trước, lúc này anh ấy cũng nóng lòng trở về, kể từ khi nhận được điện thoại của Niếp Thù trở về thành phố T, anh ấy vẫn chưa gặp bà xã mình.
Có lẽ Niếp Thù vẫn còn ở trong trạng thái chênh lệch múi giờ, dường như tinh thần không tệ. Tiễn Bội Bội thấy anh liên tục gần hai mươi tiếng không nghỉ ngơi, có lòng muốn để cho anh nghỉ ngơi trước, thế nhưng anh lại nói không mệt mỏi.
Mỗi lần Niếp Thù đi công tác trở lại, cô đều muốn hỏi câu hỏi này, hơi có chút mục đích không biết mệt.
Niếp Thù cười khẽ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt, không nhịn được cúi đầu chạm khẽ lên môi cô nhẹ giọng cười nói: “Nhớ.” Quen càng lâu, Niếp Thù càng cưng chiều Tiễn Bội Bội. Đối với việc cô cứ hỏi liên tục vấn đề đó, anh cũng không chán ghét.
Nhìn nụ cười dịu dàng của người đàn ông trước mắt, Tiễn Bội Bội không nhịn được lại nổi sắc tâm, nhìn đôi môi màu đỏ của anh rất lâu, rốt cuộc khẽ nhào tới, trọng tâm Niếp Thù không vững, bị cô làm ngã nhào trên ghế sofa. Tư thế ngửa ra sau sắp rơi xuống nền làm anh than nhẹ một tiếng nhưng cũng bị Tiễn Bội Bội ngăn ở trong miệng.
Cô gái nhỏ nằm ở trong ngực anh, còn không quên đưa một tay đỡ ở bên trái người anh, phòng ngừa cơ thể của anh lật nghiêng.
Gắn bó như môi với răng, đôi môi phía dưới vô cùng mềm mại, Tiễn Bội Bội nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ dọc theo đường môi của anh, chỉ thấy sắc mặt Niếp Thù càng đỏ hơn, anh nuốt nước miếng một cái, nơi cổ họng phát ra một tiếng ừng ực mơ hồ. Lại bị Tiễn Bội Bội ngăn toàn bộ ở trong miệng, nghe không rõ.
Mặt mày cô cong cong, cười híp mắt nhìn anh, ngoài miệng lại không ngừng nghỉ làm chuyện xấu. Niếp Thù đang hưởng thụ nụ hôn, nhưng một giây kế tiếp đột ngột cứng đờ, lúc này cô gái nhỏ rốt cuộc buông môi của anh ra, ha ha ha mà cười.
Tay của cô không biết lúc nào đã chui vào bên trong áo khoác ngoài của anh, ban tay nhỏ bé với nhiệt độ hơi thấp tác quái ở bên hông anh, làm Niếp Thù run cả người ngay sau đó cơ thể lập tức cứng lại, hô hấp dần dần nặng nề hơn.
“Ưmh, Bội Bội, đừng làm rộn.” Niếp Thù bắt được bàn tay đang tác quái bên hông mình cười khổ nói, cô không biết eo đàn ông là không thể sờ loạn sao.
Tiễn Bội Bội phẫn nộ buông tay ra, bò dậy thay đổi giạng chân ngồi ở trên eo anh, bất mãn lẩm bẩm: “Không để em nhìn chân thì thôi, đến sờ eo một cái cũng không cho, hẹp hòi!”
“Anh là đàn ông.” Niếp Thù cười khổ.
Tiễn Bội Bội quỷ dị liếc anh một cái: “Em biết chứ.”
“Đàn ông...... Ừm, phương diện nào đó mà nói sẽ khá dễ kích động, anh không hy vọng......” Niếp Thù suy nghĩ nên nói thế nào với cô bạn gái nhỏ của mình, loại chuyện lau súng cướp cò như vậy đối với đàn ông mà nói quả thật đơn gian như đốt một que diêm.
“Không hy vọng cái gì? Giữa nam nữ có loại phản ứng đó không phải rất bình thường ư. Nếu anh không xúc động, em mới nên lo lắng đấy!” Tiễn Bội Bội nói xong, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Niếp Thù hơi ửng đỏ gương mặt. Được rồi, cô thừa nhận mình quá trực tiếp, nhưng anh có thể đừng nhìn cô như quá đơn thuần hay không, cô đã trưởng thành, biết được rất nhiều chuyện rồi!
Niếp Thù im lặng rất lâu, nhìn tư thế bạn gái nhỏ dạng chân, rốt cuộc mượn lực đè người ở dưới cơ thể, trầm giọng nói: “Cái gì gọi là anh không xúc động, em mới lo lắng, hả?”
Hai người dán chặt vào nhau, làm Tiễn Bội Bội dễ dàng cảm thấy Niếp Thù đang dần dần thức tỉnh ham muốn. Đâm vào phần hông cô, có chút khó chịu, cô vặn vẹo uốn éo eo, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một giây sau mới ấp úng hỏi: “Như anh vậy, sẽ không khó chịu sao?”
“Cái gì?” Niếp Thù còn đang suy nghĩ làm như thế nào để dạy dỗ tốt thiếu nữ xấu xa này, nhất thời còn chưa hiểu ra ý của cô.
Cho đến khi cô gái nhỏ đỏ bừng, dựa sát nửa người dưới của anh, Niếp Thù mới phản ứng được. Đồng thời sắc mặt xanh lét rồi đỏ. Động cũng không được, không động cũng không được, vậy nên cứng ngắc tại chỗ.
Cô gái nhỏ nhìn sắc mặt anh khó coi, chỉ cho rằng cơ thể anh khó chịu, theo như đoạn đối thoại của đám sắc nam sắc nữ kia kể trong thời gian nghỉ ngơi, trong lúc thế này đàn ông đều rất khó chịu, cô gái nhỏ giãy giụa một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm sờ xuống phía dưới.
“A.” Niếp Thù phát ra một tiếng kêu khẽ, cô bị dọa sợ tới mức giật mình một cái, hai cánh tay khẽ chống, phía dưới dùng sức quá mạnh, lăn xuống sàn nhà. “Bịch.” Trên sàn gỗ phát ra tiếng rơi trầm thấp, Tiễn Bội Bội cũng bị phản ứng của anh dọa cho choáng váng, vội vàng bò dậy từ trên ghế sofa: “Này, anh không sao chứ?”
“......” Niếp Thù ôm đầu không trả lời, một tay phủ lên mắt, không thấy được thái độ. Phản ứng ở phía dưới của anh đã hoàn toàn biến mất.
Trên TV, vai nữ phụ đang khóc thút thít, không khí trong phòng dần dần trầm xuống, không biết nghĩ đến cái gì đó, Tiễn Bội Bội đột nhiên không lên tiếng.
Hai người giằng co chỉ nửa phút đồng hồ, Tiễn Bội Bội im lặng đứng khỏi ghế sofa, đỡ người lên. Nửa nâng nửa ôm anh lên ghế sofa, Tiễn Bội Bội có chút thở hổn hển.
Lúc này tay Niếp Thù đã để xuống khỏi mặt, chỉ là anh vẫn cúi đầu, Tiễn Bội Bội không thấy được thái độ của anh.
Tiễn Bội Bội đột nhiên cảm thấy khổ sở, cô không biết lần đầu tiên gặp mặt sau tết, tại sao phải biến thành như vậy, phản ứng vừa rồi của Niếp Thù làm cô cảm thấy lúng túng, cảm thấy khó chịu......
Cô cho rằng mình đã chuẩn bị tâm tư rất lớn mới có thể đi tới bước này, vốn muốn làm anh vui lòng, nhưng hình như mỗi lần đều sẽ gây rối cho anh. Điều này làm cho cô cảm thấy ngoài lúng túng khó chịu ra càng thêm tăng thêm mấy phần thất bại, cảm giác giống như mình tự mình đa tình.
Cô cúi đầu nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của anh rất lâu, Niếp Thù lại vẫn quật cường cúi đầu, bả vai có chút rung rung. Tiễn Bội Bội không biết hành động của anh như bây giờ đại biểu cái gì, nhưng hiện tại cô cũng đã không có tâm tình muốn biết.
Cô quay đầu lại, lấy cặp sách đặt ở chiếc ghế sofa khác, đưa lưng về phía anh nói: “Ngày mai còn phải đi học, em về nhà trước.” Cô muốn tươi cười rời đi như trước kia, nhưng khóe miệng làm thế nào cũng không nâng lên nổi, đến giọng nói cũng lạnh lùng.
Sau lưng không trả lời, Tiễn Bội Bội cứng đờ cũng không quay đầu lại. Cũng vì vậy mà không cách nào thấy đôi mắt ửng đỏ cùng với vẻ yếu ớt rõ ràng trong mắt khi Niếp Thù ngẩng đầu lên.
Tiễn Bội Bội đợi nửa buổi, vẫn không thấy Niếp Thù giải thích hay giữ lại, chút màu hồng trên mặt cô cũng biến mất, đột nhiên muốnkhóc. Cô nắm thật chặt quai đeo cặp sách muốn đi ra ngoài......
“Đừng đi.” Truyền đến từ sau lưng giọng nam khàn khàn, thất hồn lạc phách mang theo yếu ớt.
Tiễn Bội Bội run lên, gần như lại muốn đầu hàng. Vậy mà rất nhanh cô tự nói với mình: đừng thỏa hiệp nữa, mỗi lần anh đều như vậy, rõ ràng mỗi lần đẩy người ra đều là anh, rồi lại như uất ức hơn người; chờ mày thỏa hiệp, khi đến gần lần nữa, anh ấy lại tiếp tục đẩy mày ra......
“Đừng trêu chọc em nữa, em cũng sẽ mệt mỏi!” Tiễn Bội Bội muốn nói như vậy, nhưng cô không cách nào tàn nhẫn như vậy với Niếp Thù, mặc kệ anh đối xử với mình thế nào, cô đều không muốn tổn thương anh. Chỉ vì, cô yêu anh quá nhiều, có lẽ ai yêu trước người đó sẽ chịu ủy khuất hơn! Tiễn Bội Bội lắc đầu một cái, tiếp tục đi ra ngoài.
“Đừng đi, đừng rời khỏi anh ngay lúc này.” Giọng nói của Niếp Thù giờ phút này gần như mang theo tuyệt vọng, anh run rẩy, mơ hồ mang theo loại căng thẳng gần như hỏng mất.
Nếu như lúc bình thường, có lẽ Tiễn Bội Bội đã sớm xoay người đầu hàng, vậy mà hôm nay không giống nhau, hôm nay cô hạ quyết tâm không chiều theo anh nữa, thái độ kiên quyết mở cửa chính ra, đang muốn đi ra cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Tiễn Bội Bội cả kinh, vội xoay người. Hình ảnh trước mắt lại làm cho cô cảm thấy rất đau lòng mỗi lần nhớ tới trong thời gian dài.
Niếp Thù co rút thành một đoàn cuộn ở chân ghế sofa, đùi phải lấy một góc độ quái lạ vặn vẹo, thế nhưng anh lại như không hề có cảm giác. Cái trán đối diện Tiễn Bội Bội, có lẽ là lúc rơi xuống đã đụng phải tran, có thể thấy rõ có vết máu theo trán nhỏ xuống sàn nhà. Anh duy trì động tác kia ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Tiễn Bội Bội không hiểu cảm xúc lóe lên trong một giây kia của anh đại biểu cái gì, cô bị vết máu trên trán anh dọa sợ. Vội chạy trở lại, nâng người khỏi sàn nhà, gầm nhẹ nói: “Anh làm gì thế! Hành hạ mình như thế là có ý gì?”
Niếp Thù lại giống như chưa tỉnh, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chần chờ, giờ khắc này dường như anh tiến vào trong ký ức đáng sợ nào đó. Tiễn Bội Bội bị ánh mắt của anh làm cho bỡ ngỡ, đang định nói gì đó, lúc này Niếp Thù mới giống như hồi hồn, đột nhiên bắt lấy cánh tay của cô, hung hăng ôm người vào trong ngực.
Lúc này Tiễn Bội Bội mới phát giác anh đang phát run, toàn thân run rẩy. Sức lực của anh rất lớn, lớn đến Tiễn Bội Bội cảm thấy ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, cô cũng không giãy giụa, lẳng lặng mặc cho anh ôm.
Hai người ôm nhau ngôi ở trên sàn nhà hơn mười phút, Niếp Thù mới không phát run nữa.
Tiễn Bội Bội thấy sức lực anh nhẹ đi, thử giật giật người, rồi lại lập tức bị anh ôm càng chặt hơn. Cô có chút dở khóc dở cười, giật giật ở trong lòng anh, nói: “Tê sao? Tê thì em đỡ anh trở về phòng nhé.”
Niếp Thù gật đầu một cái, lại vẫn không định buông tay. Tiễn Bội Bội thật khó khăn mới làm anh buông lỏng tay, nâng người trở về phòng, đỡ anh nằm trên giường xong, xoay người muốn đi phòng khách lấy khăn lông lau vết máu trên trán anh, đang định xoay người lại bị anh tóm lấy cánh tay, giọng nói của Niếp Thù vẫn thật thấp, anh nói: “Đừng đi.”
Lệ thuộc như vậy, giờ phút này Tiễn Bội Bội lại tuyệt không cảm thấy vui vẻ, cô lắc đầu: “Em không đi, em đi lấy thuốc bôi lên vết thương cho anh.”
Thật ra vết thương trên trán Niếp Thù cũng không nghiêm trọng, chỉ là lúc trước bị vết máu khô thấy có chút đáng sợ thôi. Tiễn Bội Bội giúp anh lau sạch vết máu đã khô khốc, thoa chút thuốc bôi, dính băng keo cá nhân ở phía trên.
Cả quá trình Niếp Thù cũng có vẻ cực kỳ yên tĩnh, chỉ là đôi mắt chăm chú nhìn từng cử động của cô, dường như sợ cô biến mất lần nữa.
Cất hộp thuốc xong, Tiễn Bội Bội vẫn tựa vào đầu giường với Niếp Thù, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào. Thời trôi qua trong im lặng, Tiễn Bội Bội giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, nếu không về nhà, ba Tiễn mẹ Tiễn cũng gấp đến độ lo lắng rồi.
Cô lặng lẽ đứng lên từ mép giường, vốn cho rằng Niếp Thù đã ngủ đột nhiên mở cặp mắt ra. Anh không bắt lấy cánh tay của cô nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói câu nào, Tiễn Bội Bội chợt cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
“Em gọi điện thoại cho Ny Tử.” Cô dưới ánh mắt của anh chịu thua nói.
Gọi điện thoại cho Ny Tử, lấy một lý do nào đó nói mình ngủ ở nhà cô ấy, tối nay sẽ không về nhà, ngày mai sẽ trực tiếp về nhà.
Sau khi cúp điện thoại, cô tắt điện thoại, bò tới bên cạnh Niếp Thù nói: “Ngủ đi!”
Tiễn Bội Bội nằm ở trong bóng tối, nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhẹ đến gần như không cảm giác được, cô không biết Niếp Thù có ngủ không nhưng cũng không muốn nhìn rõ.
Không chỉ có Niếp Thù, chính cô cũng cần thời gian bình phục chút cảm xúc.
Khác với trước kia, cho dù lần này Tiễn Bội Bội xoay người, nhưng trong lòng cũng không chân chính tha thứ. Cô không biết có phải mình trở nên tham lam rồi không, bởi vì quen nhau rồi, cho nên càng muốn nhiều hơn, muốn anh tốt với mình nhiều hơn chút nữa.
Mặc dù bình thường Niếp Thù đối xử với cô không tệ, nhưng rất nhiều chuyện anh vẫn không muốn chia sẻ với cô. Anh đã từng giống như một con tằm khổng lồ, chặt chẽ bao chặt anh ở trong đó, cô không đi sâu vào trong nội tâm của anh được. Giống như chuyện ngày hôm nay, vốn mọi thứ đều tốt, nhưng anh đột nhiên hành động như vậy là vì chuyện gì, tại sao luống cuống, không có ai biết, anh cũng không nguyện ý giải thích với cô. Cô muốn chỉ một câu giải thích mà thôi. Chỉ cần anh nói, cô đều tin tưởng, cho dù là lời nói dối cô cũng nguyện ý trầm luân.
Nhưng mà, cái gì anh cũng không nguyện ý nói.
Tiễn Bội Bội không biết mình suy nghĩ bao lâu, dần dần cô ngủ thiếp đi.
Hình như nằm mơ thấy cái gì đó, có lẽ cũng không phải chuyện gì vui, bị tiếng kêu khóc của Niếp Thù đánh thức, trong lòng vẫn cảm thấy buồn vô cớ.
Vậy mà loại tâm tình này cũng không kéo dài bao lâu, đã bị một cảm xúc khác thay thế.
Dường như Niếp Thù đang gặp ác mộng, trong lời mê sảng của anh, Tiễn Bội Bội dần dần hiểu ra chân tướng nào đó: một người ba dượng điên khùng làm ra chuyện không bằng cầm thú với một đứa bé.
Cả trong giấc mộng Niếp Thù cũng đang kêu: “Đau quá, ai tới cứu con......”
Tiễn Bội Bội hoàn toàn ngây dại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô hoàn toàn khống chế không nổi tâm trạng của mình. Cô chỉ biết anh là cô nhi, mà chưa từng biết anh đã trải qua chuyện tàn khốc như vậy.
Đầu giường ánh đèn mờ màu vàng chiếu vào trên gương mặt đầy nước mắt của anh, Niếp Thù vẫn mê sảng không ngừng, khác biệt với bình thường, có lẽ là bởi vì hành động tối hôm nay của Tiễn Bội Bội, anh vẫn luôn không thể thoát khỏi cảnh tàn khốc trong mơ đó. Mặc kệ Tiễn Bội Bội lay, kêu để cho anh tỉnh lại thế nào, anh vẫn chỉ nhắm nghiền hai mắt, kêu đau.
Đây là một Niếp Thù khác biệt với lúc tỉnh táo, lúc tỉnh táo anh quả quyết không thể chịu được mình yếu ớt, Tiễn Bội Bội hiểu chuyện này, mới có thể càng thêm đau lòng.
Cô luống cuống tay chân dựa vào đầu giường, không biết nên làm sao mới phải. Khi Niếp Thù gọi cứu mạng lần nữa, cô hốt hoảng cúi đầu chặn môi của anh lại......