Chương 5: Mỗi câu chuyện cổ tích đều khởi đầu nhạt nhẽo (1)
Tô NhấtMinh chờ đến khi giám đốc Vương được phẫu thuật xong, đưa vào phòng hồi sứctheo dõi mới rời khỏi bệnh viện. Lúc này trời đã sáng, do bản năng trọng sắckhinh bạn, trước khi ra về anh lại lần nữa chạy đếnphòng cấp cứu, muốn tìm cơ hội đối đáp vài câu với cô bác sĩ Trình có nhiềuđiểm thú vị kia.
Bệnhnhân đến khám rõ ràng nhiều hơn cả ban đêm, đứng thành vòng tròn vây quanh bácsĩ, bác sĩ Trình như bị chôn vùi trong đám người lố nhố ấy. TôNhất Minh khó khăn lắm mới len được vào trong. Vừa lúc được chứng kiên một bệnhnhân đang tìm bác sĩ Trình phàn nàn: "Tôi bị cảm, sốt cao mười mấy ngàymới khỏi, tiêu tốn những hơn một ngàn tệ cơ đấy.”
TrìnhVũ Phi mỉm cười giải thích: "Vì mười mấy ngày vừa rồi ngày nào bác cũngđến khám bệnh... Hơn nữa trong sổ khám bệnh có viết, chính bác yêu cầu truyềndịch. Truyền dịch mười mấy ngày phải tốn từng ấy tiền bác ạ."
"Nhưngngày nào tôi cũng sốt đến 40 độ cả. Tôi thấy bệnh của mình rất nặng, đươngnhiên phải đi khám bệnh rổi, tôi đã sai sao?"
"Nhưng..."
"Bệnhviện các cô lại nói là tôi chỉ bị cảm, vế nhàuống nhiều nước là khỏi. Không có chút trách nhiệm nào hết. Tôi đươngnhiên không thể đồng ý, bệnh của tôi nặng như thế phải yêu cầu truyền dịch!Chẳng lẽ đó cũng là sai sao?"
TrìnhVũ Phi đành cười gượng, "Bác không sai, nhưng bệnh viện nói đúng đấy, bệnhcảm sẽ tự khỏi, ở nhà uống nhiêu nước và uống một ít thuốc hạ sốt là được, ngàynào truyền nước biển cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, bác cảm thấy bệnh củamình rất nặng mà chỉ tốn một ngàn tệ đã chữa khỏi lẽ ra nên vui mừng mớiphải..”
"Nhưngcuối cùng bác sĩ vẫn chẩn đoán là bệnh cảm thường..."
"Thìvốn dĩ chỉ là cảm thường thôi mà..”
"Khámcho một người bị cảm sao lại lấy của người ta những một ngàn tệ, ăn cướpà?"
"Đólà bởi vì bác muốn truyền nước biển.."
"Cáccô xem, bị cảm mà phải tốn một ngàn tệ có lý không?"
"..."
Tô NhấtMinh nhè nhẹ lắc đầu, nhìn bác sĩ Trình đang bối rối chưa biết trả lờithế nào, trong lòng có chút thông cảm. Bệnh nhân từng tốp từng tốp ập đến, homnửa giờ đồng hồ mà vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện, Tô Nhất Minh thở dài,gồng mình len ra khỏi đám đông. Một đêm không ngủ, anh cũng cảm thấy mệt rồi…
Chưađược vài ngày, Tô Nhất Minh đã nhận được tin tức chính xác từ Vu Tuy Văn: LãoVương tuổi đã cao, bây giờ lại có bệnh, chắc chắn là phải về hưu sớm. Thay thếlão Vương vào vị trí đó là một tay mới hoàn toàn. Thời đại của lão Vương quarồi, giá trị của ông ta cơ bản không còn nữa. Là một doanh nhân, Tô Nhất Minhnhạy bén chuyển hướng, bắt đầu nghe ngóng sở thích và thân thế của giám đốcmới. Song anh vẫn cho người đến chăm sóc lo liệu cho lão Vương, Tô Nhất Minhbiết rất rõ, tuy có một sổ người không giúp được gì cho bạn nhưng muốn giở tròphá bĩnh thì rất dễ, chỉ cẩn tung ra một tín thất thiệt, hoặc làm một động tháinhỏ cũng đủ hủy hoại một hợp đồng lớn, thậm chí bạn chưa lập hiểu ra chuyện gìthì đã bị ám hại rồi.
Đạo lý"hòa khí sinh tài" được Tô Nhất Minh vận dụng rất khéo léo, triệt để.Hơn nữa, dù gì đi nữa, anh cũng là một người hoài cổ. Lão Vương trước đây rấtquan tâm đẽn công việc kinh doanh của anh. Uống nước nhớ nguổn, anh cũng nênthể hiện một chút huống hổ lão Vương bây giờ thành ra thế này. Cho nên Tô NhấtMinh đã đích thân đến bệnh viện thăm lão Vương đến mấy lần, tiện thể đến khoacấp cứu nhìn trộm bác sĩ Trìnhmột chút, nhưng không biết có phải là thời giankhông khớp hay không mà chẳng thấy cô đâu.
Khôngngờ mấy hôm sau, Tô Nhất Minh nhìn thấy bác sĩ Trình ngay ở công ty của mình.Công ty Tô Nhất Minh thuê hẳn một tầng của một tòa nhà nổi tiếng ngay trung tâmthành phố. Buổi sáng hôm đó khoảng mười giờ, lúc dừng xe ở phía dưới tòa nhà,anh nhìn thấy Trình Vũ Phi đang đứng cách đó không xa, hình như đang đợi ai đó.Bác sĩ Trình mặc quẩn áo bình thường trông có chút quê mùa, lại có chút trẻcon.
"Bácsĩ Trình!" Tô Nhất Minh mừng rỡ gọi, thò đầu ra ngoài cửa xe cười tít mắt
TrìnhVũ Phi nghe tiếng gọi quay lạinhìn, ngẩn ra látngười đàn ông này trông quen quen nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu, chắc là bệnhnhân của mình. Cô đành cười giả lả, trả lời xã giao, "Chào anh!"
Thật ralà bác sĩ mỗi ngày gặp rất nhiều người, nếu chú ý tíchlũy quan hệ, muốn có mối quảng giao là điềurất dễ dàng. Nhưng việc này đối với người có tâm tính hiền lành ít nóinhư Trình Vũ Phi lại là một khó khăn. Cô rất hay gặp người lạ trên đường nhiệttình đến chào hỏi cô. Mọi lần như vậy cô luôn cảm thấy bối rối. Còn nhớ một hômcô đang mua bánh chiên ở mộttrạm xe buýt, không ngờ người bán hàng lại là bệnh nhân của cô, nhất quyếtkhông lấy tiền bánh, khiến cô vô cùngkhó xử, sau đó cô không dám đến đó mua bánh nữa. Người bán hàng đó nằm mơ cũngkhông nghĩ ra được, rằng quá nhiệt tìnhcũng khiến mình mất đi một khách hàng.
Tô NhấtMinh càng cười tươi hơn, bác sĩ Trình bây giờ trông không chỉ quê mùa và trẻcon mà còn có chút ngố nữa, sao chẳng giống vớithái độ lạnh lùng, sắc bén ở bệnh viện nhỉ? Không để lỡ cơhội, thời cơ không đến hai lần, Tô Nhất Minh vội vàng xuống xe, cười nói,"Bác sĩ Trình đền đây có việc gì vậy?"
TrìnhVũ Phi lại ngớ người ra một lần nữa, do dựkhông biết có nên nói chuyện với người đàn ông lạ mặt này không. May mà lúc đóĐiền Thiêm từ trên tầng chạy xuống gọi chị Phi Phi, giải thoát cho cô khỏi vòngvây khó xử. Sau đó Điền Thiêm quay sang, thấy Tô Nhất Minh đang tươi cười đứngcạnh Trình Vũ Phi, lập tức ngượng đỏ mặt; hồi lâu không nói nên lời.
TrìnhVũ Phi ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của Điền Thiêm, cho rằng cô bé đang hiểulầm mối quan hệ giữa mình và người đàn ông lạ này, vội vàng giới thiệu, với côbé, "Đây là... một bệnh nhân của chị…”
Tô Nhất Minhgiật mình, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Tuy anh có ấntượng sâu sắc với cô bác sĩ này nhưng người ta rõ ràng là chẳng nhớ mình mộtchút nào. Điều này làm tổn thương đến tình cảm tốt đẹp mà anh có với cô, nhưngđồng thời cũng kích thích anh.
"Vâng...tôi là bệnh nhân của bác sĩ Trình, có ấn tượng sâu sắc đối với bácsĩ. Lần trước hơi bị tức ngực nên đến khám bệnh tại khoa cấp cứu, bác sĩ Trìnhđã đo điện tâm đồ cho tôi, kết quả là nhìn nhầm báo cáo số liệu, chỉ địnhbệnh sai, khiến tôi phải chích mấy mũi thuốc, rút bốn ống máu... sau đó mớiphát hiện ra sai lầm, nhưng đã làm tôi sợ điếng người. Ha ha...", Tô NhấtMinh cười nham hiểm, bịa ra một câu chuyện như thật.
Thật rađó là trải nghiệm của Lục Dã Bình. Một hôm Lục Dã Bình cảm thấy tức ngực, Tô NhấtMinh chở anh ta đến một bác sĩ quen khám bệnh. Vị bác sĩ đó vô cùng lịch sự,khám rất kỹ, còn đo điện tâm đồmiễn phí cho anh ta, nào ngờ cái máy đo điện tâmđồcó vấn đề, bác sĩ liếc một cái liền bảo bệnh Lục Dã Bình đã đến hồi nguykịch. Tiếp theo đó nháo nhào báo cho người nhà đến truyền máu cứu mạng... Đếnkhi vợ Lục Dã Bình tay chân bủn rủn, mắt đỏ hoe chạy đến, bác sĩ mớiphát hiện mình nhầm, không biết có phải là ấn nhầm nút trên máy hay không mà tờgiấy kết quả in ra lâu gấp mấy lần bình thường, nhịp tim đo được chỉ bằng mộtnửa bình thường. Tim Lục Dã Bình rất khỏe. Anh ta tức ngực bởi vì hàng ngàyuống rượu quá nhiều, đau dạ dày, dẫn đến viêm thực quản trào ngược.
Vị bác sĩ lúcđó vô cùngbối rối liên tục xin lỗi bangười. Lục Dã Bình cứ ngỡ mình sắp từ giã khỏicõi đời nên ngồi thu lu một chỗ ủ rủ khổ sở,nhưng cái giây phút biết được tính mạng mình antoàn anh ta chẳng hề thở phào nhẹ nhõm, mà mắt còn tối sầm lại như sắp ngất đếnnơi. Vì tưởng mình sắp ch.ết, lúclòng đau như cắt, lương tâm trỗi dậy, anh ta thú thật với vợ qua điện thoạirằng mình có một số tiềntiết kiệm cất giấu đãlâu. Đó là số tiếnanh ta kiếmđược bao năm qua, nhưng bây giờ thì thế nào chẳng bị vợ lộtsạch
Lần đóTô Nhất Minh vô cùng khó chịu, cảm thấy rất mất mặt nhưng cũng chẳng thể phànnàn vì vị bác sĩ thật ra cũng vì quá nhiệt tình, hơn nữa cũng chưa đểxảy ra hậuquả nghiêm trọng. Sau đó rất lâu, anh không dám đến nhà Lục Dã Bình, sợ vợ anhta nhắc lại chuyện này mà cười vào mũi. Nhưng bây giờ anh lại thấy chuyện đócũng có ích vì mặt bác sĩ Trình đang bắt đầu đỏ lên, giống như Điền Thiêm, thẹnthùng không nói được lời nào.
TrìnhVũ Phi hôm qua trực, cả đêm không ngủ, giờ cảm thấy hơi chóng mặt, đầu óc quaymòng mòng, không nhớ mình có từng làm cái việc như thế không, nhưng người đànông này có chút quen quen, hơn nữa người ta nói rất rõ ràng rànhmạch và chuyên nghiệp, không giống như đang bịa đặt. Cho nên cô thấy rất xấuhổ, cảm giác giống như kẻ trộm bị chủ nhàbắt được vậy, đến khi cô nghe thấy Điền Thiêm ấp úng gọi một tiếng giám đốc Tô,sự xấu hổ của cô lại càng lên đến đỉnh điểm.