Chương 8: Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (2)
TrìnhVũ Phi tối sầm mặt, dù gì thì cũng đã lăn lộn trong môi trường bệnh viện mấynăm, cô đâu có đần độn đến mức không hiểu cái thứ gì trong món ăn vừa được bêlên đó, thế nhưng đó vẫn chưa phải là mấu chốt, mấu chốt ở đây là lời Lục DãBình vừa mới nói. Bọn đàn ông khi tụ tập với nhau thường hay nói về chủ đề nhạycảm, nhưng trước mặt chị em phụ nữ bọn họ chưa một lần thất thố, hơn nữa, đềulà đồng nghiệp, làm sao có thể nói huỵch toẹt ra được. Không giống như vị giáosư đại học ngồi trước mặt đây, mới lần đầu gặp mặt, lại đi nói những lời dơ bẩnnhư vậy. Cô không đẩy ngã ghế đứng dậy bỏ đi là còn nể mặt Tô Nhất Minh. Khôngđúng! Thật ra là... nể mặt Điền Thiêm.
Tô NhấtMinh vò đầu bứt tai, anh thử chuyển đề tài, nói đến thời tiết trở lạnh thấtthường hôm nay, bác sĩ Trình rõ ràng chẳng chút hứng thú với cái kiểu tròchuyện mà người Anh thích. Anh lập tức giả vờ thành trí thức yêu nước thươngdân, quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, chính sách cải cách y tế, bác sĩTrình lạnh lùng đáp: “Đúng là phải sửa đổi. Người dân không hài lòng, nhữngngười làm công tác y tế càng không hài lòng, chính sách này đúng là có vấn đề”.Rồi lại cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Tronglúc Tô Nhất Minh vắt óc tìm cách cứu vãn tình thế thì Lục Dã Bình lại nhảy xổra, anh ta thấy Tô Nhất Minh chẳng ra làm sao, cướp lời của mình rồi lại đi nóitoàn những chuyện chán phèo vô nghĩa. Anh ta cười hì hì vỗ vai Tô Nhất Minh,cao giọng nói: “Bác sĩ Trình, biết người biết mặt mà không biết lòng, phụ nữnên học cách nhìn hiện tượng mà thấy được bản chất. Vì sao Nhất Minh lại trởthành người đàn ông thành công, tôi đã tổng kết rồi, đó là vì lá gan của cậu talớn, dám làm những việc mà người khác không dám. Điểm này từ thời đại học tôiđã nhìn thấy. Lúc đó ký túc xá mà chúng tôi ở người ta quản lý rất nghiêm. Sinhviên nữ không được phép đến ký túc xá nam. Nhưng lúc đó gan Nhất Minh đã to hơnngười thường rồi, dám dẫn hoa khôi của khoa về phòng, còn ở qua đêm nữa chứ.Hại bốn anh em chúng tôi phải đi xin ngủ nhờ ở phòng bên cạnh, còn lo ngay ngáycho cậu ta suốt đêm. Kết quả ngày hôm sau cô đoán xem thế nào? Tên tiểu tử nàyđi khập khà khập khiễng, tại sao lại như vậy? Ha ha, chính là vì hoa khôi nhàta trong lúc hành sự làm động tác khó “Hoàng long đại chuyển thân”, không cẩnthận nên làm trẹo chân hắn...”
Tô NhấtMinh chỉ còn thiếu muốn hộc máu tươi ch.ết ngay tại chỗ. Anh không hiểu Lục DãBình hôm nay trúng phải tà thuật gì. Mồm tên tiểu tử này không có khóa, khôngcó gì là không dám nói, điểm này thì anh biết, nhưng cũng chỉ là khi tụ tập bọnđàn ông với nhau thôi, chứ trước mặt phụ nữ cậu ra rất văn vẻ nho nhã kia mà.Anh cũng biết Lục Dã Bình không những nhân phẩm không được tốt đẹp cho lắm, màtửu phẩm cũng rất kém, uống rượu nặng một chút là bắt đầu “phun châu nhả ngọc”,nhưng tửu lượng của cậu ta lại rất tốt, rất ít xảy ra tình huống say bét nhè.Nhưng hôm nay không biết thế nào, anh cảm thấy không thể kiểm soát được tìnhhình nữa rồi.
Tô NhấtMinh trầm ngâm suy nghĩ, thấy rằng cơ sự đã đến nước này thì chỉ còn một conđường duy nhất có thể đi đó là ôm ngực lăn đùng ra giả bệnh, cắt ngang cái bữatối vô nghĩa này, thoát khỏi sự mất mặt ê chề này. Nhưng anh không làm như vậy.Một là, trước mặt người có chuyên môn mà diễn trò này muốn thành công là vôcùng khó khăn, hai nữa, anh có chút do dự, anh không muốn để người đẹp bác sĩthấy mình là một tên bệnh hoạn, là một bác sĩ, chọn đối tượng chắc chắn sẽ rấtchú trọng đến sức khỏe.
Khôngbiết có phải là thần giao cách cảm hay không mà khi Tô Nhất Minh đang có ý địnhgiả bệnh thì Lục Dã Bình bỗng dưng ôm ngực từ từ trên ghế ngã xuống đất...
Tô NhấtMinh từ phòng cấp cứu bệnh viện J bước ra, anh cảm thấy hôm nay thật quá mấtmặt. Anh nhìn mặt trời bắt đầu ló rạng phía chân trời, nói với Trình Vũ Phi:“Trời sắp sáng rồi, bác sĩ Trình, để tôi đưa cô về nhà.”
TrìnhVũ Phi lịch sự nhưng lạnh nhạt từ chối, “Không cần đâu, tôi đón xe đi trướcđây. Anh còn phải chăm sóc bạn anh nữa mà... Anh ta có thật là giảng viên đạihọc không thế?”
Tô NhấtMinh nhìn vẻ mặt mệt mỏi mà lạnh lùng của Trình Vũ Phi, gượng gạo giải thích,“Ừm... Dã Bình bình thường không như vậy, tại cái chai rượu đó mà ra cả, anh tathường ngày đĩnh đạc, phong độ lại dí dỏm thân thiện nên rất được học trò quýmến. Hôm qua, tuyệt đối ngoài ý muốn...”
TrìnhVũ Phi khẽ gật đầu, “Tôi hiểu rồi, có thể thông cảm. Bình thường mọi người aicũng mang bộ mặt giả, hiếm hoi mới có lúc lộ nguyên hình.”
“...”Tô Nhất Minh không biết phải đáp lại như thế nào.
TrìnhVũ Phi lịch sự một cách bất thường từ biệt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh vẫn cốníu kéo giải thích: “Ấy... Bác sĩ Trình, những lời Dã Bình nói, cô đừng để bụngnhé. Với cái cô hoa khôi nọ, không phải như cậu ta nói đâu. Tôi bây giờ là mộtgã lưu manh nhưng lúc đó vẫn là một thanh niên trong sáng... tuyệt đối không cólàm cái chuyện thị phi đó đâu...”
Thật raTô Nhất Minh bị oan, tối đó nam thanh nữ tú mải mê tâm sự, trong phút chốc bỗngquên đi tất cả, quá giờ, kí túc xá tắt đèn đóng cửa, hoa khôi không về được,đành phải ngủ lại phòng của anh. Anh cũng không chút khách khí lùa đám anh emvào sinh ra tử như lùa vịt sang phòng bên cạnh ngủ nhờ. Nhưng Tô Nhất Minh ngàyđó là một thanh niên mới biết yêu lần đầu, không hiểu gì, suốt đêm không ngủngồi canh cho hoa khôi xinh đẹp, mà không dám dụng đến một sợi lông chân củahoa khôi. Anh thấy mình đêm đó giống hệt một cây pháo bông, run cầm cập như sốtrét nhưng trong đầu đầy những cảnh hoan lạc chốn bồng lai, cứ bứt rứt như vậycả đêm, đến 4 giờ sáng, anh đoán là cổng ký túc xá đã mở bèn đích thân tiễn hoakhôi về. Trên đường đi không gặp bất kỳ ai, đến khi hoa khôi ra khỏi cổng thuậnlợi rồi, anh vừa thở phào nhẹ nhõm quay lại mới phát hiện bác Ngô bảo vệ cổngđang há hốc mồm kinh ngạc nhìn mình.
Để bịtmiệng bác Ngô, anh phải chạy nước rút đến siêu thị mở cửa hai tư giờ gầntrường, móc hết tiền mua một bao thuốc hiệu Trung Hoa, rồi lại chạy nước rút vềđút lót cho bác bảo vệ. Trong quá trình chạy đi chạy về đó anh đã bị sái cổchân. Nhưng khi đám chiến hữu vừa mở mắt dậy thấy Tô Nhất Minh mắt thâm quầng,chân bị trẹo, cả ký túc xá sôi lên sùng sục, vô số câu chuyện ly kỳ hấp dẫn vềcái đêm phong tình diễm lệ đó lan truyền ra khắp ký túc xá một thời gian dài.Nào là bị hoa khôi đạp xuống giường trật chân, nào là trong lúc cao trào quákích động tự mình rơi xuống giường, nhiều không kể xuể. Tô Nhất Minh sùi bọtmép giải thích, thề thốt đủ kiểu cũng không có tác dụng. Cái hạn đen đủi nàytheo Tô Nhất Minh suốt mười mấy năm trời, đến tận hôm nay lại một lần nữa bịlôi ra ánh sáng làm hỏng hết việc của anh. Tô Nhất Minh thật sự khóc khôngthành tiếng. Nói thật, version hôm nay là lần đầu tiên anh nghe được, Tô NhấtMinh tuy đã từng lên giường với vài người phụ nữ, nhưng cái động tác khó “Hoànglong đại chuyển thân” anh quả thật chưa từng thử. Ở một góc độ nào đó, anh thậtr.a là một người khá bảo thủ.
NhưngTrình Vũ Phi chẳng có chút hứng thú nào với quá khứ của anh, cũng chẳng muốnbiết tới cùng, cô gật đầu lấy lệ, vẫy taxi bỏ đi.
Tô NhấtMinh ủ rũ cúi đầu trở về phòng cấu cứu, Lục Dã Bình cũng chẳng xảy ra chuyện gìlớn, đang nằm co quắp trên chiếc giường bệnh chật chội gáy khò khò. Cũng may làcác y tá nể mặt Trình Vũ Phi đã có đãi ngộ đặc biệt, bệnh nhân thật sự quáđông, nhiều người thậm chí đến chiếc xếp tồi tàn cũng không có mà nằm.
Tô NhấtMinh không chút khách sáo lay Lục Dã Bình đậy, “Cậu ngủ ngon thật đấy. Kế hoạchbao gái hoàn hảo của tớ đều bị cậu phá tan tành rồi đó.”
Lục DãBình ngơ ngác, “Tôi có làm chuyện gì đâu.”
“Cậucòn muốn làm gì nữa? Cậu là tên lưu manh, thô thiển dung tục, chọc ghẹo bác sĩTrình.”
“Cậuchẳng phải cũng là lưu manh sao? Đàn ông không phân biệt lưu manh hay không lưumanh, chỉ phân biệt nghiêm túc hay không nghiêm túc thôi.”
“Nhưngsao cậu lại nói với con gái nhà người ta những lời ch.ết tiệt đó?”
“Congái nào? Cô ta chẳng phải là người của cậu rồi sao?”
“Tôiđang định theo đuổi người ta, lại bị cậu thọc gậy bánh xe...”
“Trướcđó tôi hỏi cậu đến mức nào rồi, cậu chẳng nói là sắp rồi là gì.”
“Thìvốn dĩ ăn một bữa cơm xong là sắp rồi, bây giờ thì bị cậu phá hoại, chắc chắnchẳng còn hi vọng gì nữa.”
“Đó làdo tôi uống phải rượu giả, mất hết lý trí, nên không bình thường, không thểtrách tôi được...”
“Vậychẳng lẽ trách tôi? Chằng phải cậu nhất quyết đòi đi cái nhà hàng rách nát đósao, tôi đã đề nghị là đi nhà hàng sang trọng rồi cơ mà.”
“Nhàhàng nhỏ thì đã sao? Tôi thường ăn ở đó có sao đâu, cậu vừa đến đã có chuyện,đó là do vận cậu năm nay đen, về mà đi chùa thắp nén hương giải hạn đi!”
“Cáinhà hàng đó sao lại bán rượu giả chứ... thật quá thể rồi!”
“Bà chủnhà hàng là quả phụ, một mình nuôi con rất khó khăn. Chắc chắn những nhà hàngkhác thấy bà ta kinh doanh tốt nảy sinh đố kỵ ngầm hại bà ta thôi! Cậu còn nhớchứ, lần trước có một nhà hàng làm ăn phát đạt bị đối thủ đầu độc ch.ết đấy!Người ta cũng chỉ bán một bình rượu giả thôi, mà đâu có ảnh hưởng gì đến tínhmạng.”
“Tiềnlà do tôi trả, uống phải rượu giả phải nhập viện mà còn đi nói đỡ cho người ta,cảm kích người ta không đầu độc mình ch.ết, cậu thật là...” Tô Nhất Minh cuốicùng nổi trận lôi đình.
“Cậu lahét cái gì? Bây giờ người trả tiền là tôi, uống nhầm rượu giả vào bệnh việncũng là tôi, tôi không trách thì thôi, cậu la hét cái gì? Chẳng phải tôi đã nóivới cậu rồi sao, Tô Nhất Minh, cậu trọng sắc khinh bạn! Vì một người phụ nữ cóđáng không? Cậu muốn tuyệt giao với tôi à? Tôi là kẻ thù của cậu à?”
“...”Tô Nhất Minh im bặt, tay ôm đầu. Dù là tại sao, chuyển bạn thành thù với Lục DãBình là điều không thể, bây giờ việc cấp bách là làm sao ăn nói với vợ Lục DãBình. Nhất định không để cô ta biết sự thật, nếu không người phụ nữ tưởng chừngnhu mì đó sẽ cầm dao chém mình cũng nên.
Rất lâusau lần uống phải rượu giả đó, Tô Nhất Minh không còn tìm gặp Trình Vũ Phi nữa.Một là không còn mặt mũi nào, hai là sắp đến cuối năm rồi, anh bận rộn vô cùng.Cần phải đến thăm hỏi khách hàng, thắt chặt mối quan hệ, những món nợ bên ngoàicũng phải thu về, rồi phải đề ra kế hoạchcho năm sau. Công việc làm anh cứ xoay như chong chóng suốt ngày đêm, cuối cùngbị cảm, lên cơn sốt.
Hôm nayTô Nhất Minh cặp nhiệt độ, 38 độ, trong lòng bỗng nổi lên một âm mưu đen tối.Anh len lén ngâm nhiệt kế trong ly nước nóng, nhìn giọt thủy ngân chạy lên vạchhơn 40 độ, thích chí gọi điện thoại cho Trình Vũ Phi.