Chương 47: Sự thật luôn đáng sợ

TôNhất Minh vừa tuyệt vọng vừa tức giận. Mệt mỏi từ công ty về nhà, anh phát hiệnnhà mình đã có thay đổi lớn. Những đồ chơi nho nhỏ mà bác sĩ rất thích đã biếnmất, ngoài bức tượng gỗ Tô Đông Pha, cái ông già râu dài bụng béo đang nhìn TôNhất Minh với ánh mắt vừa ngây thơ vừa hiểu đời. Căn nhà anh hệt giống như mộtcon yêu quái vừa gỡ bỏ mặt nạ, bỗng lộ ra gương mặt lạnh lùng gian ác. Tuytrước đây anh không hề cảm thấy căn phòng thế này có gìkhông thỏa đáng.


Anhkhông hề biết phải làm gì. Vốn nghĩ bác sĩ chỉ nhất thời tức giận, mấy ngày saubình tĩnh lại trở về ngay thôi. Ai ngờ mâu thuẫn càng lúc càng tăng, bàn taynhỏ nhắn của cô vẽ một đường, như là muốn phân ranh giới hạn rõ ràng với anh.


Banđầu anh còn cứng đầu muốn chiến tranh lạnh, vài hôm rồi mà kẻ địchvẫn không có bất kỳ động thái gì. Bỗng chốc mất đi sự chăm sóc dịu dàng của bácsĩ, lại thêm mấy ngày liền làm việc mệt mỏi, mặt anh hốc hác đi rất nhiều.


Anhchìm trong suy nghĩ miên man. Vậy là tình cảm này đã dần dần phai nhạt như nước chảyhoa trôi? Nghĩ đến đây anh cảm thấy tức giận đến mức không thở được. Thở dài,anh vẫn quyết định xuống nước trước, phát huy huy sở trường lưu manh của mình,kéo bác sĩ trở về trước đã, không thì mìnhsống buồn tẻ và thê thảm lắm.


"VũPhi, sao em lại mang đồ đạc của anh đi thế?" Tô Nhất Minh gọi điện.
"..."Trình Vũ Phi không ngờ anh lại nhỏ nhen đến vậy, hồi lâu mới tìm lại được giọngmình, "Em mang những thứ do em bỏ tiền ra mua. Tô Nhất Minh! Em không cómang đồ đạc của anh đi."
"Nhưngem đã lấy đi những thứ quý giá của anh."


"..."Trình Vũ Phi nhớ lại mình chỉ lấy đi số đồ chơi nhỏ, không lẽ lấy nhầm thứ gìquý giá sao?
"Chínhlà em. Cưng à, em là thứ quý giá nhất của anh."
TrìnhVũ Phi không đáp, tắt điện thoại.
TôNhất Minh lại dây dưa, "Cưng ơi, vừa nãy đường truyền bị nghẽn, điện thoạibị ngắt giữa chừng à?"
"..."


available on google playdownload on app store


"Ừm,thật ra, em mang đi những thứ đó cũng không sao, Nhưng em còn để sót lại mộtthứ rất quan trọng."
Bứctượng gỗ Tô Đông Pha?Trình Vũ Phi nghĩ. Cô không muốn để lại ông già đáng yêuhiền lành đó ở lại căn nhà lạnh lẽo đó, nhưng... "Cái tượng gỗ đó là muabằng tiền của anh, cho nên em không mang đi."


"...Làanh. Sao em không mang anh đi... Thứ quý giá quan trọng như vậy mà em quên đượcsao?" Giọng Tô Nhất Minh trầm hẳn xuống, giống như tâm trạng của anh. Tiềncủa hai người cô phân định rõ ràng như vậy làm tổn thương lòng tự trọng củaanh. Anh hy vọng đối phương đừng xem trọng tiền của anh, nhưng cũng hy vọng đốiphương đừng coi anh như người ngoài... Cái mẫu thuẫn này, anh cũng không tựmình nói rõ được.


Điệnthoại lại tắt lần nữa. Chiến thuật mặt dày của anh lần đầu tiên thất bại thảmhại.
Đãthu muộn, vậy mà cây cối trong viện vẫn xanh một màu xanh ngắt. Tô Nhất Minhlặng lẽ đứng tần ngần dưới cây, lâu lắm rồi anh không đến đây, gần đây anh bậnđến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.


TrìnhVũ Phi từ trong bước ra, đứng cách anh vài mét, "Có chuyện gì không?"
Gầyđi một chút... Tô Nhất Minh nhìn kỹ cô một lượt, trong lòng dậy lên nỗi xót xa,"Bác sĩ ngực anh đau."
Sắcmặt Trình Vũ Phi vụt lóe lên sự quan tâm,"Đau ở đâu?"


"Ởđây..." Tô Nhất Minh chỉ vào ngực trái của mình, "Giống như dao cắtvậy. Nhớ em đến mức... Cùng anh về nhà đi, một mình anh ở nhà rất bithảm."


TrìnhVũ Phi bỗng mềm lòng nhưng vẫn làm mặt lạnh, "Đau ngực giống như dao cắt,thế thì không phải đau tim, không có gì lớn đâu. Nếu anh không yên tâm có thểchụp tim xem thế nào."


"..."Tô Nhất Minh có chút tức giận, "Vũ Phi, chỉ là một chút tranh cãi nhỏ mà,anh nhận anh sai rồi. Anh không nên như thế, không thể tức giận là nói bậy bạkhông làm đám cưới nữa, dù sao... anh giận quá mất khôn thôi mà! Hôm đó anh mệtquá, anh thật sự rất mệt... hôm đó anh vừa đi công tác về, chạy một vòng quanhthành phố lấy váy cưới về cho em, mục đích là muốn em vui. Kết quảlại... Anh sai rồi... Vũ Phi, em vì chút chuyện nhỏ ấy mà bỏ nhà đi, anh rấtđau lòng..."


TrìnhVũ Phi mềm giọng, "Nhất Minh, không phải vì chuyện này.”


TôNhất Minh ngẩng mặt lên cười đau khổ, "Anh cũng đoán không phải vì chuyệnnày. Là vì anh ta chàng bác sĩ Mục ấy ư? Anh hiểu rồi. Một người đàn ông nhonhã, tuy đã kết hôn, nhưng anh nghe nói hôn nhân của bọn họ không được hạnhphúc... Nhưng mà Vũ Phi, anh ta không thuộc về em, không nên nhớ nhung, nhữngthứ đã thuộc về người khác..."


"TôNhất Minh!" Máu nóng toàn thân dồn lên tận óc, rồi nhanh chóng chảy xuốngbàn chân, người Trình Vũ Phi nóng bừng bừng. Cô nắm chặt hai tay, móng tay bấmvào lòng bàn tay đau nhói. "Anh yên tâm, những gì xảy ra giữa anh và tôi,đều là do tôi tự nguyện, tôi không đổlỗi gì cho anh hết. Cái vở kịch vừa ăn cắp vừa la làng này không cần phải diễnnữa. Đến với nhau vui vẻ... chia tay cũng vui vẻ đi."


Cáicâu đến với nhau vui vẻ chia tay cũngvui vẻ làm tổn thương Tô Nhất Minh, anh bước tới vài bước, ôm lấy cô đangchực bỏ đi, "Vậy cho anh một lý do chia tay. Tòa án ban án tử hình còn cólý do, Vũ Phi...anh luôn cho rằng em là người ngang ngạnh cảm tính."


TrìnhVũ Phi cố vũng vẫy nhưng cũng không thể thoát được vòng tay anh, tâm trạng cuốicùng trở nên trống rỗng, "Tô Nhất Minh, đừng đổ thừa cho Mục Thuần, conngười của anh ta em hiểu rất rõ, em chẳng có hứng thú gì với cuộc sống của anhta, điều em quan tâm không hiểu sao lại chính là anh! Đêm đó anh không về, vậyanh ở cùng với ai? Em tận mắt nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau! Anh còn lừadối em. Được... hai người hết lần này đến lần khác không dứt khoát được, thìem để anh tự do, cho anh cơ hội. Nhưng tại sao anh vừa về đến nhà đã đảo lộntrắng đen, nói lừa thành ngựa? Đấy... lý do chia tay.. em nói rồi đấy. Bởivì... con người anh quá giả tạo!"


"!"Tô Nhất Minh kinh ngạc nới lỏng tay, trợnmắt nhìn cô phẫn nộ vùng thoát ra, giống hệt như sợ anh lây vi trùng bệnh chocô, rồi quày quả sải bước đi vào bệnh viện...


"Giámđốc Tô". Nhận điện thoại của Tô Nhất Minh, Hồ Lâm vừa ngạc nhiên vừa vuimừng, "Anh có bận không? Tôi muốn mời anh dùng bữa cơm đạm bạc, tiện thểcảm ơn anh. Lần trước anh giới thiệu giám đốc Giang, bây giờ đã trở thành kháchhàng của tôi rồi."


Giámđốc Giang? Mình giới thiệu? Tô Nhất Minh vỗ trán hồi lâu mới nhớ ra đó là GiangBình. Ấn tượng người đẹp lại quả nhiên sâu sắc, mình tìm một mối làm ăn mệtmuốn ch.ết, cô ta lại từ một kẽ hở nhỏ cũng tìm ra được một đống tiền. Nhưng anhchẳng còn tâm trí đâu mà giả vờ giả vịt với cô ta, bèn đi thẳng vào vấn đề,"Hồ Lâm, tôi muốn hỏi cô tình hình cụ thể của ngày hôm đó, cái hôm tôiuống rượu say cô đưa tôi vào bệnh viện ấy."


HôLâm ngạc nhiên, "Hôm đó sao thế? Anh.. mất thứ gì quan trọng à?"
TôNhất Minh ậm ờ, đúng là mất một thứ quan trọng, mất vợ rồi...


"Hômđó tôi cùng đồng nghiệp đến Anger Face thư giãn, văn phòng của chúng tôi gầnđấy. Nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, nhưng lúc đó anh say quá, điện thoạirơi xuống đất, anh bò ra đất nhặt nhưng không nhặt được... Có một người phục vụgiúp anh nhặt lên rồi thay anh nói chuyện điện thoại."


"Tôi... gọi điện thoại cho ai cơ chứ?"
HồLâm cười: "Giám đốc Tô, tôi đâu phải Thiên Lý Nhãn, anh gọi cho ai sao tôibiết được? Tôi hình như có nghe người phục vụ nói có ai đó sẽ đến đón anh. Tôiđoán là bạn anh."
TôNhất Minh có chút tuyệt vọng, "Sau đó... thì sao?"


"Sauđó tôi định đưa anh về nhà, nhưng anh lúc đó say đến nỗi khiến người ta hoảngsợ, tôi bèn đưa anh đến bệnh viện."
"Tôi... lúc đó có phải đã làm chuyện gì không phải đúng không?"


HồLâm im lặng hồi lâu rồi cười nhẹ, "Anh nhất định đòi lái xe, còn nói tôikhông lên xe anh là coi thường anh... Kết quả là xe chạy ra đến đường lớn thìcứ quay vòng vòng, tôi phải rất vất vả mới dỗ dành được anh nhường tôilái..."
"Cònnữa không?"


"Còn..anh đến bệnh viện không chịu hợp tác, còn nhổ nước bọt vào y tá người ta... Kếtquả là bác sĩ hỏi anh có phải bị dại chó cắnkhông?"


TôNhất Minh đau đớn mà rộng lượng bỏ qua những lời xỉ vả của bác sĩ, đi thẳng vàovấn đề, "Hồ Lâm, tôi muốn hỏi, hôm đó tôi có làm gì... thất lễ với côkhông?"


Khôngngờ anh lại thẳn thắn như vậy, Hồ Lâm xấu hổ đến mức muốn quẳng luôn điệnthoại, nhưng may mà cô là người phụ nữ hiểu biết, cô hít thở thật sâu để điềuchỉnh lại tâm trạng của mình, "Giám đốc Tô.. hôm đó anh đã tưởng tôi làngười khác. Chính là cái người tên Vũ Phi nào đó, Vũ Phi là ai?" Thật racô cũng rất hiếu kỳ muốn biết người phụ nữ đó là gì của anh. Bạn tình? Không đủlẳng lơ. Bạn gái? Không đủ thanh nhã. Cô cảm thấy loại đàn ông như Tô NhấtMinh, có thể kiên trì đến bây giờ chưa kết hôn, có lẽ có yêu cầu rất cao đốivới phụ nữ.


"Làvợ tôi." Sự thật khủng khiếp như vậy sao? Tô Nhất Minh không còn hứng thútrò chuyện tiếp, cúp máy ngay.


Chuyệncủa ngày hôm đó anh đại khái đã đoán được bảy tám phần. Trình Vũ Phi chắc chắnđã nhìn thấy gì rồi, vậy mà ngày hôm sau anh còn nói dối cô. Sai lầm này thậtvô cùng nghiêm trọng. Anh phải cẩn thận vạch ra kế sách, làm sao để bác sĩ thathứ cho anh, nếu không... đám cưới hoàn hảo trong kế hoạch của anh sẽ tan thànhmây khói...


TrìnhVũ Phi trở về chỗ ở cũ. Một hôm vừa trởvề nhà cô đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Tô Nhất Minh, cô buồn phiền muốntránh mặt nhưng bị anh không chút khách khí đứng chặn ngay trước mặt.
"VũPhi, đại mỹ nhân đó là Hồ Lâm. Là kiểm toán mà anh mời về."


"Anhkhông cần đến đây khoe khoang, em không muốnbiết." Trình Vũ Phi lại càng phiền não.
"Hômđó anh uống say được cô ta đưa vào bệnh viện, bị bác sĩ bắt tiêm. Vũ Phi, emxem, tay anh có vết tiêm đây này, anh đếm rồi, những sáu vết! Tiêm thuốc mà cótới sáu vết, Vũ Phi.. anh bị bác sĩ bắt nạt..."


TrìnhVũ Phi liếc mắt nhìn người đàn ông đang làm ta vẻ tủi thân, uống rượu say bịngười ta đâm cho thành cái đài sen cô không lấy làm ngạc nhiên.


"Lúcanh uống say có tật nhìn không rõ người... không chỉ nhìn không rõ mà là nhậnnhầm người, thứ gì cũng nhận không ra. Giang hồ đồn rằng, có lần anh tiếp kháchuống say, không ngừng đập đập cái vòi nước trong nhà vệ sinh, miệng còn nói."A lô, a lô, anh Đường đấy à? Cái điện thoại này sao không gọi đượcthế..."


TrìnhVũ Phi cuối cùng không kìm được, khóe miệng trễ xuống. Tô Nhất Minh lăn lộntrong thương trường, giỏi đoán ý người khác qua lời nói ánh mắt, lập tức túmlấy cơ hội thoáng qua này, ôm lấy cô, hôn cô, "Vũ Phi, em cười rồi. Cườicó nghĩa là tha thứ cho anh rồi... Về nhà đi. Mấy hôm nay anh giống như một chúcún lạc chủ, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, thẫn thờ đi ra đi vào ngóngchờ em. Cứ thế này mấy hôm nữa chắc sẽ hóa đá luôn.. Vũ Phi, em đừng biến anhthành đá..."


TrìnhVũ Phi nhắm mắt lại, trong đầu bỗng lóe lên cảnh tượng anh cùng Hồ Lâm ôm hônnhau cuồng nhiệt, trong lòng chua xót, nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Nhất Minh...em rất coi trọng sự chung thủy, điều nay không có nghĩa là em đòi hỏi anh nhưmột tờ giấy trắng. Em không để ý đến quá khứ của anh chỉ cần nó khống dính dángđến hiện tại, chúng ta đều có quá khứ. Nhưng em quyết không thể chấp nhận ngườimình yêu chạy qua chạy lại giữa hai người phụ nữ, không muốn bỏ ai."


TôNhất Minh ôm chặt cô, "Vũ Phi... Tối hôm đó anh uống say quá, anh tưởng HồLâm là em, nên anh đã làm chuyện ngu ngốc. Nhưng...anh và cô ta thực tế khôngcó quan hệ tình cảm nào hết. Anh không hề có chút suy nghĩ gì không phải với côta. Ngày hôm sau anh sợ em biết chuyện sẽ nghĩ ngợi lung tung, sợ quan hệ củachúng ta thêm căng thẳng, nên anh nói dối. Vũ Phi, em có thể tha thứ cho anhmột lần này không? Anh thấy oan ức, anh trước nay không hề chạy qua chạy lạigiữa hai người phụ nữ, chứ đừngnói đến không muốn bỏ ai. Anh toàn tâm toàn ý yêu một mình em mà. Oan cho anhquá!"


TrìnhVũ Phi cúi đầu, "Nhất Minh, đó là vấn đề trong nhân cách của đàn ông. Dùlà ôm ấp vỗ về, hay lên giường mây mưa thì cũng là đa tình không chung thủy,chỉ khác nhau ở mức độ mà thôi, về bản chất thì giống nhau."


TôNhất Minh suýt ngất, anh nghĩ sự khác biệt ở đây là rất lớn! Bạn thử móc ra mộtvạn tệ hỏi người phụ nữ nào muốn lên giường cùng bạn, chắc chắn sẽ chẳng có mấyngười, nhưng nếu bạn hỏi người phụ nữ nào muốn được bạn ôm một chút, bảo đảm sẽcó một đống phụ nữ giơ tay. Nhưng anh không dám phản đối bác sĩ lúc này.


Chầnchừ một lát Tô Nhất Minh nói nhỏ, "Nhân cách của anh không có vấn đề gì,anh cũng muốn có một tình yêu chung thủy. Vấn đề chỉ phát sinh khi anh uốngrượu say. Vũ Phi... anh sẽ cai rượu, sau này anh nhất định sẽ cai rượu. Chỉ cầnem quay về, Vũ Phi, em quay về cùng anh, không có em căn nhà chẳng khác gì mộtcái hang bị đóng băng..."


TrìnhVũ Phi lắc đầu nhè nhẹ, "Nhất Minh, trong lòng em có chút khúc mắc. Em cầnchút thời gian để suy nghĩ về tình yêu của chúng ta."
"Tìnhyêu của chúng ta có vấn đề ư? Anh cảm thấy rấy tốt mà, trước khi chuyện này xảyra chúng ta đều rất tốt..."


"Vấnđề rất lớn. Em nghĩ rằng tình yêu nên bình đẳng. Nhưng giữa chúngta, anh luôn có vị trí cao hơn, anh là người phất cờ ra lệnh. Anh để ý đến em,anh tốn công sức để theo đuổi em, anh nói muốn sống chúng, anh nói muốn kếthôn..."


"Trongtình yêu luôn phải có một bên chủ động mà. Bác sĩ, chính là do em nhập nhằng,không xác định rõ, đợi đến lúc đầu bạc hết rồi quan hệ của chúng ta vẫn chưasáng tỏ..."


"Khôngphải là vẫn đề chủ động hay bị động, mà là anh không có thành ý. Trong tất cảmọi việc, anh đều không hỏi ý kiến em, không để ý đến cảm giác của em. Anh biếtem sợ độ cao, nhà của anh lại trên tầng cao nhất. Vì anh em đã cố gắng đểdọn đến đó sống cùng anh, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi em quen haychưa, có thích hay không..."


"..."
"Lầnđầu tiên của chúng ta là vào ngày Cá tháng tư. Hôm đó những gì anh nói với em,em đều nhớ rất rõ, nhưng không dám tin. Nhất Minh, có phải anh cố ý sắp xếpngày hôm đó không? Anh muốn sau này khi chia tay có thể chối bay chối biếnnhững lời từng nói không?"
"..."


"TôNhất Minh, em bất chấp tất cả để yêu anh, lao vào anh như con thiêu thân laovào lửa. Nhưng anh trước sau đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, luôn nghĩ đến lúc chiatay có đường lùi. Anh cẩn thận áp dụng biện pháp tránh thai antoàn, chính là lo lắng nếu lỡ có em bé thì khó xử lý? Anh rất thận trọng khôngkể với em công việc làm ăn, lo là em sẽ ngó nghiêng đến tài sản của anh?"


"..."
"TôNhất Minh, em thấy tim mình dường như đã nguội lạnh, đã mệt mỏi. Em muốn suynghĩ về tương lai của chúng ta, tuy bây giờ em đãkhông thể khẳng định chúng ta có tương lai hay không..."
"Anh...có thành ý. Kết hôn đó chính là thành ý lớn nhất của anh..." Tô Nhất Minhcuối cùng cũng nói được một câu.


TrìnhVũ Phi cười mệt mỏi, "Đúng rồi, em mớiđầu cũng rất cảm động. Em cho rằng cố gắng của mình đã cảm động được anh. Emcho rằng tình yêu của em cuối cùng cũng được đền đáp... Tiếc là không phải. Anhvẫn không có thành ý. Anh định ngày cưới, đặt may váy cưới, đặt tiệc cưới màkhông hề hỏi ý kiến của em. Em cảm thấy mình giống như một con thú cưng, khôngđược phát biểu bất kỳ ý kiến gì, tuy được chủ nhân yêu quý chiều chuộng nhưnglại không được tôn trọng. Nhất Minh, đây không phải tình yêu mà em cần, đây khôngphải cuộc hôn nhân mà em muốn có..."


"Đólà vì thân phận của anh đặc biệt, hôn sự không thể qua loa được, có rất nhiềuchi tiết em không hiểu được, phải đích thân anh làm. Thật ra lo liệu đám cướirất mệt..."
"Embiết là mệt. Cho nên em luôn muốn cùng anh gánh, nhưng mỗi lần em nhắc đến làanh lại xù lông lên..."


"Emlần nào cũng chỉ muốn dời ngày cưới! Em biết anh anh không thể dời đượcmà!"
"Đólà vì anh không muốn cùng em đi gặp bố mẹ. Không có sự chúc phúc của bố mẹ, emkhông thể yên tâm kết hôn cùng anh..."


"Sớmmuộn anh cũng đi mà, dạo này anh công việc quá bậnrộn... Hơn nữa, bố mẹ em cũng đâu có vấn đề gì. Em chỉ cần nói với họ là đượcrồi!Con rể ưu tú như thế này cơ mà! Một chàng rể rùa vàng đủ tiêu chuẩn! Saolại không đồng ý được chứ? Vũ Phi, em biết đấy, rất nhiều chị em phụ nữ muốncưới chú rể rùa vàng anh đấy! Từ mười sáu tuổi đến sáu mươi tuổi..."


"Nhưngbố mẹ em không đồng ý, họ không thích anh!"


TôNhất Minh bị tổn thương bất ngờ, lời không qua xử lý của não bộ cứ thế tuôn ra,"Sao lại có thể như thế? Bố mẹ em thật chẳng có mắt nhìn người! Họ nghĩrằng con gái họ là tiên nữ chắc! Anh mà không cưới em, em chẳng phải đã thànggái ế không ai thèm đó ư?"


TrìnhVũ Phi lúc rối trí đã nói ra sự thật. Đang hối hận thì nghe những lời Tô NhấtMinh nói, mắt bỗng long lên sòng sọc, mất cả lý trí, "Tô Nhất Minh, anhcho rằng anh là chú rể rùa vàng ư? Anh không cảm thấy kết hôn với em là một ânhuệ sao? Anh có biết bố mẹ em vì sao không thích anh không?"


"Chêanh già?" Chí ít so với cái tay Mục Thuần đó, anh cảm thấy mình già hơnhai ba tuổi, những thứ khác tuyệt đối không thua kém gì anh ta...


"Bốem nói anh là gian thương, ông nói doanh nhân ởTrung Quốc tay đều nhúng chàm, chỉ cần chính phủ sờ gáy, chẳng mấy ai thoátđược tội! Không chừng hôm đó cũng là ngày tr.a gông vào cổ đấy..."
"..."


"Tiềnkiếm được đến một mức độ nhất định thì sốtiền đó chẳng thuộc về anh nữa, mà đólà của nhà nước của chính phủ, chính phủ nhìn anh ngứa mắt, muốn lấy lại lúcnào mà chẳng được..."
"..."


"...Loại người như anh trong túi có mấy đồng thì đã không biết kính trọng, chẳngcoi ai ra gì, lúc nào cũng dương dương tự đắc, cả ngày đấu đá với nhau, Nuôigái bao, thuê sát thủ giết người, buôn lậu trốn thuế... gây thù chuốc oán khắpnơi, để con gái theo anh cả đời họ lúc nào cũng thấp thỏm lo âu..."


"...."
"Vì thế... anh không phải là chú rể rùa vàng gì hết, chỉ là một con bọ rùa màthôi! Bên ngoài thì rực rỡ lấp lánh, nhưng một khi người khác giẫm lên, trongbụng chỉ toàn phân mà thôi, có chùi thế nào cũng chẳng sạch được..."
"...."


Sựim lặng đến ngột ngạt. Có một thứ gì đó vừa bay qua đâm lá cây bên cạnh. TôNhất Minh giơ tay chụp lấy, bắt được một con côn trùng bé nhỏ. Là một con bọrùa. Anh búng một cái, con bọ rùa tội nghiệp rơi ngay xuống đất, sáu chân giơlên trời, xoay xở thế nào cũng không lật người lại được. Tô Nhất Minh thò chân,giẫm nát con bọ rùa, quả nhiên từ bụng phọt ra chất phân vàng vàng, dính trênnền đất chùi thế nào cũng không sạch...






Truyện liên quan