Chương 18: Khác đường [1]
Ngày xuân ba tháng, cỏ mọc chim bay, vạn vật sống lại.
Giữa trung tâm thành phố có một quán mỹ thuật tạo hình tư nhân vô cùng nổi tiếng, tên của nó cũng thực đặc biệt, là TimeCity. Nó có vẻ ngoài rất giống một tòa lâu đài ở Châu Âu trong những câu chuyện cổ tích, cửa ra vào được trang trí bằng bức tượng độc nhất vô nhị, đó là bức tượng của Tretiakov [1]. Chủ sở hữu quán mỹ thuật tạo hình này là một vị Hoa Kiều, khi còn trẻ cũng từng say mê nền văn hóa phục hưng [2], nay đã sáu mươi tuổi, ông liền đem toàn bộ tài chính mà cuộc đời này có được trút xuống cho việc quản lý quán mỹ thuật tạo hình này. Có tài chính, có địa điểm tốt, cũng thật tinh mắt, vì thế tiếng tăm của nhà mỹ thuật tạo hình này chẳng mấy chốc đã vang xa.
[1] Tretiakov – Hòn ngọc của Matxcơva: Đó là danh hiệu mà giới văn hoá và nhiều nhà tạo hình thế giới dành cho Viện Bảo tàng mỹ thuật quốc gia Nga mang tên Tretiakov, nằm ngay trung tâm thủ đô Matxcơva. Đây được xem là nơi hội tụ nền hội hoạ đậm đà bản sắc Nga lớn nhất đất nước.
[2] Phục Hưng (tiếng Ý: Rinascimento, từ ri- “lần nữa” và nascere “được sinh ra”) là một phong trào văn hóa trải dài thế kỷ 14 đến thế kỷ 17, khởi đầu tại Frorence (Ý) vào hậu kỳ Trung Cổ và sau đó lan rộng ra phần còn lại của châu Âu. Thuật ngữ này cũng được dùng một cách không rõ ràng để chỉ thời kỳ lịch sử, mặc dù những thay đổi của Phục Hưng không đồng đều ở khắp châu Âu, đây là cách sử dụng thông dụng của thuật ngữ.
Ngày hôm nay, thời tiết rất đẹp, mặt trời nhô lên chiếu ánh sáng xuống mặt đất, sưởi ấm vạn vật.
Sáng sớm bảy giờ, một cô gái chậm rãi đi tới.
Sạch sẽ, tinh khiết, biểu tình dịu dàng, cả người lộ ra một khí chất bình thản.
Chủ quán mỹ thuật tạo hình đang đứng trên bậc thang đá cẩm thạch, trong mắt có chứa ý cười ôn hòa, hoan nghênh cô đã đến.
Kỉ Dĩ Ninh chậm rãi đi lên bậc thang, đứng trước mặt ông, cúi người một chút, vừa muốn chào đã nghe thấy lão nhân sĩ trước mặt hứng thú mở miệng trước.
(Lão nhân sĩ: hiểu là ông già làm về nghệ thuật…)
“Kỉ tiểu thư, đứng trước một lão nhân sĩ ăn mặc như thế này, cô cũng không chuẩn bị một số lễ tiết bình thường sao?”
Kỉ Dĩ Ninh sửng sốt, chợt bật cười.
Trên đời này chuyện khiến người ta sung sướng nhất, chính là gặp được người cùng sở thích với mình. Nói ba phần, cũng đủ rõ ràng, đây là một cách để nói chuyện giữa những người hiểu nhau, bên ngoài tuy không nghe thấy tiếng gì, nhưng tiếng lòng lại va chạm đã nói lên tất cả.
Chủ quán là người đam mê nghệ thuật, tuy đã sáu mươi tuổi rồi nhưng vẫn đang mặc bộ đồ của quý ông người Anh, đầu đội mũ dạ màu đen, tay cầm cây gậy đi bộ loại tốt nhất, cổ áo sơ mi có gắn một cái nơ đỏ, nhuộm đẫm ra một sắc thái tươi sáng, như cuộc sống sinh động này. Vào buổi vũ hội cuối tuần, cũng có thể vui vẻ bừng bừng xoay người mời nhân viên của ông khiêu vũ chậm rãi một vài điệu, nhảy xong lại đưa bạn nhảy về chỗ ngồi, như bước ra từ tầng lớp quý tộc thời Trung Cổ, xuyên qua thời gian từ xa xưa trở lại đây.
Lão thân sĩ như thế này, thực đáng giá một cái Curtsey. (Curtsey: quỳ gối)
Vì thế, Dĩ Ninh mỉm cười, hai tay cầm lấy làn váy, hướng hai bên sườn giãn ra, lấy tư thái cực kỳ tao nhã hơi hơi quỳ gối, cúi đầu xuống, hoàn mỹ thực hiện một nghi thức quỳ gối của cung đình:“Xin chào, tiên sinh.”
Quán trưởng nở nụ cười, từ từ tiến lên, nâng tay cô lên, chậm rãi cúi đầu, khẽ hôn lên mu bàn tay mềm mại của cô, đó cũng là một lễ tiết cung đình.
“Hoan nghênh cô, Kỉ tiểu thư, từ hôm nay trở đi cô sẽ trở thành nhân viên của quán mỹ thuật tạo hình này.”
Một màn đó toàn bộ rơi vào mắt những người ngồi trong chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa.
Trong xe có bốn người, đều mặc quần áo màu đen, đeo tai nghe duy trì cuộc gọi, thói quen nghề nghiệp hàng năm khiến cho trên người mỗi người đều tỏa ra một làn khí lạnh thấu xương, xơ xác tiêu điều.
Kỉ Dĩ Ninh từ hôm nay trở đi sẽ công tác ở quán mỹ thuật tạo hình này, phụ trách giải thích các tác phẩm mỹ thuật tạo hình cho những khách hàng vip. Đường Dịch lo lắng, cho nên ngay ngày đầu tiên đã âm thầm phái người bảo vệ cô, chờ đến khi xác định được cô đã an toàn, anh mới không nhúng tay vào nữa.
Mà lúc này đây, bốn vị thuộc hạ của Đường gia ngồi trong xe hiển nhiên đều có chút cảm giác lo lắng.
Một người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái quay sang nhẹ giọng hỏi Khiêm Nhân:“…… Người kia, anh xác định cô ấy là người của Dịch thiếu ……?”
Đường Dịch cũng không cho Kỉ Dĩ Ninh xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên trừ bỏ những người hay ở cạnh Đường Dịch, rất ít có người nào biết đến cô.
Khiêm Nhân gật đầu một cái:“Xác định, cô ấy chính là vợ của Dịch thiếu.”
“……”
Mọi người chìm trong im lặng.
Không nhịn được mà đồng thời cảm khái thật sâu:“Dịch thiếu của chúng ta có sự thưởng thức quả nhiên không giống người thường……”
Một người đàn ông bạo lực đẫm máu như thế mà người phụ nữ gần gũi nhất, hóa ra lại là một người nghệ sĩ dịu dàng như vậy. Trái ngược hoàn toàn, nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Bỏ chuyện khác sang một bên, Đường Dịch có ưu điểm lớn nhất chính là đánh giá và khẳng định, chính là hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Anh ấy rất giỏi quyết định, bất kể truyện gì nằm trong thế giới của Đường Dịch, tiêu chuẩn cuối cùng chỉ có một: Cho phép hay không cho phép, đi hay không được đi. Anh quyết định để cô ấy đi ra ngoài thì sẽ không thay đổi và anh sẽ không can thiệp vào.
Trong quán mỹ thuật tạo hình, Kỉ Dĩ Ninh như được tái sinh. Tất cả những gì đã qua đều hiện rõ trong trí nhớ, dùng tất cả những gì cô đã học được, dùng tất cả những gì cô hiểu được, giải thích ý nghĩa của mỗi tác phẩm nghệ thuật cho từng người khách đến xem.
Hết ngày mặt trời lặn, ngày hôm nay, là một ngày vui vẻ mà lâu rồi chưa từng có.
Bốn giờ chiều, đúng giờ Kỉ Dĩ Ninh kết thúc một ngày làm việc.
Đi ra khỏi quán mỹ thuật tạo hình, chậm rãi đi bộ trên con đường dẫn về nhà, bỗng nhiên cô nhớ đến anh.
Vài ngày nay không gặp anh rồi.
Đường Dịch bề bộn nhiều việc, nhiều khi cô rất khó nhìn thấy anh. Cũng không biết anh đang ở góc nào trên thế giới này, cô không chỉ thấy mờ mịt mà còn có một loại cảm giác mất mát.
Đột nhiên cô dừng bước chân đi về nhà.
Cô muốn gặp anh.
Trên thế giới này, có một số ít cô gái, yêu một người có thể yêu đến tự cao tự đại.
Thà rằng ngay lập tức bị mù đi, cũng không cần nhìn đến người khác nữa.
**** **** ****
Trụ sở chính của Đường gia.
Tòa nhà chọc trời rộng lớn, như cơn ác mộng xuyên thẳng qua đám mây, hòa hợp giữa màu đen và màu trắng, màu sắc và không gian được phát huy đến mức tận cùng. Đặt mình vào trong đó, ánh sáng như đến từ nơi tận cùng của thế giới, không cẩn thận sẽ rơi vào con đường ma đạo, đây là đỉnh cao của nghệ thuật kiến trúc thần bí.
Tầng cao nhất, văn phòng trụ sở chính của Đường gia. Ngoài cửa có hai hàng người đang đứng, tất cả đều mặc âu phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị.
Trong văn phòng lúc này có hai người. Một người đã lớn tuổi và một người còn trẻ. Một người đứng, một người quỳ.
Người trẻ tuổi đang quỳ kia trong mắt có hoảng sợ, lôi kéo tay người lớn tuổi, khẩn cầu nói:“Chú Tề, chú phải cứu cháu……”
Người lớn tuổi kia nhắm mắt lại.
Hồi lâu, mới cảm thán ra một câu:“Trình Lạc, cháu cầu chú cũng vô dụng……. Quyết định sự sống ch.ết của cháu, là Dịch thiếu.”
Người thanh niên còn muốn tiếp tục cầu xin, lại nghe thấy cửa lớn bỗng nhiên bị mở ra, ngoài cửa vang lên tiếng cung kính cúi đầu.
Chú Tề lập tức xoay người, cúi thấp đầu chín mươi độ theo tiêu chuẩn, giọng nói cung kính cất lên:“Dịch thiếu.”
Trình Lạc kinh hoảng ngẩng đầu, rốt cục đã thấy người đó, người đàn ông sắp quyết định sự sống ch.ết của mình.
Kinh diễm như vậy.
Ấn tượng như vậy, trong không khí xơ xác tiêu điều, nhất thời khiến cậu lạnh thấu tận xương thịt, đôi môi nhợt nhạt, đường cong hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, dễ dàng gợi lên dục vọng cho người khác.
Đường Dịch.
Thì ra, đây là Đường Dịch.
Chú Tề vội vàng nói:“Dịch thiếu, cầu ngài tha cho nó một lần, tôi……”
Đường Dịch chậm rãi đi vào bên trong, tư thái tuyệt đẹp, đứng bên cạnh chú Tề, ánh mắt lại không dừng lại một chút nào trên người chú.
Chú Tề bị không khí sắc lạnh xung quanh anh mà lo sợ, đột nhiên không thể nói nên lời. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy người đàn ông tuấn mỹ kia rốt cục đã mở miệng.
“Chú Tề,” Đường Dịch hơi giương mắt, ánh mắt như gió đảo qua:“Chú đi ra ngoài đi.”
Mệnh lệnh của Đường Dịch, không ai dám phản kháng.
Bên trong còn lại năm người. Đường Dịch, Trình Lạc, Khiêm Nhân, và hai cấp dưới bên cạnh anh, đứng ở phía sau Đường Dịch, gần như đều không có biểu tình.
Đường Dịch chậm rãi đến quầy bar nhỏ trong văn phòng, thanh niên kia cũng theo sát bên người mà qua, người đàn ông không hề cúi đầu nhìn cậu một chút nào, giống như hoàn toàn không có hứng thú, chỉ đến khi đi ngang qua cậu mới bình tĩnh lên tiếng:“Cậu đứng lên.”
Trình Lạc không dám.
Trong ánh mắt kinh hoảng của cậu, chỉ nhìn thấy bên quầy bar có một bóng dáng cô đơn, tư thái huyễn hoặc.
Đường Dịch xắn tay áo sơmi lên đến khuỷu tay, sau đó tự mình rót lấy một ly nước trắng. Ly thủy tinh hình lục giác trong suốt, bị cầm trong bàn tay, toàn bộ hình ảnh bỗng nhiên phơi bày ra một sự gợi cảm.
Cầm ly nước đi về phía quầy bar, thấy cậu vẫn quỳ trước bàn, Đường Dịch cũng không nói gì, ánh mắt đang đánh giá cậu, cảm giác áp bách bất ngờ thổi quét toàn thân Trình Lạc.
Áp lực vô hình, căng thẳng mà không thể phản kháng, Trình Lạc chỉ cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn, chỉ là một ánh mắt của Đường Dịch, nhưng lại thật sự không thể kháng cự, cậu chậm rãi đứng lên.
Đường Dịch ngồi xuống sau bàn làm việc, tư thái bình thản, nâng tay uống một ngụm nước.
“Tên là gì?”
“Trình, Trình, Trình Lạc……”
“Bao nhiêu tuổi”
“Mười, mười chín……”
“Ở Đường gia chịu ủy khuất?”
“……”
“Cho nên mới muốn phản bội tôi?”
“……”
Anh càng bình tĩnh, Trình Lạc càng hoảng sợ, rốt cục không nhịn được mà cầu xin tha thứ:“Em không, không có……”
“…… Không có?”
Đường Dịch lên tiếng hỏi lại, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nụ cười như có như không.
Giây tiếp theo đó, người đàn ông bỗng nhiên cầm lấy một phần văn kiện đặt trên bàn, vung tay thật mạnh ném nó xuống, tất cả tư liệu bị ném ra trước mặt Trình Lạc.
Trang giấy va chạm với sàn đá cẩm thạch, bởi vì lực của anh, mà phát ra tiếng vang thật lớn, nặng nề, khiến cho người ta sợ hãi.
“Có chuyện này tốt nhất là cậu phải rõ ràng trước,” Đường Dịch nhìn về phía cậu, khẽ mở bạc môi:“Tôi là người rất không thích có người nói dối trước mặt mình.”
Trình Lạc không nhịn được mà run rẩy mạnh mẽ.
Hóa ra, tin đồn là đúng. Đường Dịch, âm tình bất định, căn bản là khiến người ta không thể nào xuống tay.
Đường Dịch nâng tay cầm ly thủy tinh, uống một ngụm nước, màu sắc của bạo lực bỗng chốc không thể nhìn ra, Trình Lạc dường như nghĩ đến mình đang gặp ảo giác. Lúc trước không để ý đến bộ dáng của người đàn ông trước mắt này, ngay cả giọng nói cũng có vẻ lười biếng.
“Đối phương cho cậu bảng giá thế nào?”
Trình Lạc ấp a ấp úng:“…… Năm triệu đô la…… Bọn họ nói có thể đưa em đến Hoa Kỳ…… Không cần trở về……”
Đường Dịch bỗng nở nụ cười, giọng nói chậm rãi.
“Có phải bọn họ còn nói với cậu, trên đường đến sân bay sẽ gọi điện cho cậu, nói cho cậu nơi để lấy năm triệu đô la?”
“…… Tại sao anh biết?”
Ánh mắt Đường Dịch vô cùng lười biếng, buông ly nước, nâng tay xoay màn hình máy tính xách tay lại, hướng về phía Trình Lạc.
Màn hình máy tính hiện lên một đoạn video, là Khiêm Nhân đang kiểm tr.a một chiếc xe.
“Biết chiếc xe này đúng không?”
Trình Lạc trừng lớn mắt, sau đó gật đầu. Nếu không phải bỗng nhiên bị Đường Dịch bắt về thì tối hôm qua cậu đã ở trên chiếc xe này mà đi đến sân bay.
Đường Dịch nâng tay, gõ lên màn hình máy tính:“Thấy rõ ràng chứ, bên dưới ghế ngồi là cái gì.”
Trình Lạc nghi hoặc nhìn lại.
Khi cậu thấy rõ đó là cái gì, trong nháy mắt cả người đã lạnh như băng.
Đường Dịch chậm rãi nghiêng người, ngữ khí huyễn hoặc:“Đứa trẻ rất đơn thuần rồi……” Anh khẽ cười,“Quả bom dưới ghế ngồi được điều khiển bằng các tín hiệu điện thoại di động, chỉ cần cậu nhận điện thoại lập tức sẽ nổ mạnh……. Cậu bán đứng tôi, đối phương chỉ có thể giết người diệt khẩu mới không bị tôi tìm ra chứng cớ……. Thật sự là ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu?”
Trình Lạc quỳ hai chân xuống, giọng nói cực kỳ hối hận, cực kỳ hoảng sợ.
“Dịch thiếu! Dịch thiếu cho em xin một cơ hội nữa! Chỉ cần một cơ hội thôi! Về sau em sẽ không bao giờ như vậy!……”
Đường Dịch nhìn cậu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng, lại có chút đùa cợt.
“Tôi thực cẩn thận, hơn nữa dùng người thì không nghi ngờ người. Cậu ở Đường gia nhiều năm như vậy, tôi chưa từng bạc đãi cậu. Cậu còn muốn một cơ hội? Có thể, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.”
Bỗng nhiên Đường Dịch lấy ra một khẩu Walther P38 [3], loại súng lục hàng đầu của Đức. Đường Dịch nâng tay, ném khẩu súng ra trước mặt Trình Lạc, trong mắt vẫn bình tĩnh không hề dao động.
“…… Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, tôi không muốn động tay, cậu tự mình giải quyết đi.”
Anh ta muốn mình phải ch.ết.
Hóa ra, lời đồn đãi là đúng, Đường Dịch không bao giờ buông tha cho người phản bội Đường gia.
Bất luận kẻ nào, khi bị buộc phải đi tới điểm cuối cùng của sự sống, đều có thể rất nguy hiểm.
Trình Lạc nhìn khẩu súng lục mà Đường Dịch ném ra trước mặt mình, trong lòng đột nhiên cháy bừng lên một ngọn lửa độc ác.
Trình Lạc đột nhiên cầm lấy khẩu súng trên mặt đất với một tốc độ nhanh nhất, rồi chậm rãi đứng dậy.
Súng trên tay cậu, nhắm thẳng vào Đường Dịch.
Đường Dịch bật cười.
“…… Cậu muốn giết tôi?”
Toàn thân Trình Lạc run rẩy, không khống chế được kêu to:“Em chỉ muốn tiếp tục sống! Chỉ cần anh để em đi, em quyết không giết anh!”
Trong khoảnh khắc, nụ cười của Đường Dịch càng đẹp hơn.
“Trình Lạc,” Anh gọi tên cậu, thật nhẹ nhàng:“Tất cả mọi người của Đường gia đều biết được, tôi là người không thích bị người khác uy hϊế͙p͙ ……”
Người đàn ông ngẩng đầu, trong mắt không chứa một tia kinh hãi nào.
Một Đường Dịch như vậy làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
Trình Lạc không dám nổ súng, nhưng sự thật là cậu vẫn không được buông tha. Rõ ràng cậu thấy động tác của Đường Dịch, thấy người đàn ông quyến rũ trước mặt mình bình tĩnh buông ly nước trong tay xuống, sau đó chậm rãi lấy ra một khẩu súng lục khác, dùng một cử chỉ cực kỳ lạnh lùng thành thạo mà nạp đạn.
Trình Lạc rống to:“Đường Dịch! Anh đừng bức em!”
Đường Dịch nở nụ cười, cười đẹp đẽ chói mắt với Trình Lạc, từ từ nâng khẩu súng trên tay lên.
Trình Lạc hoàn toàn bị bức đến đường cùng, rốt cục hét to một tiếng, ấn tay vào cò súng nhằm thẳng vào Đường Dịch.
Tạp tháp một tiếng –
Không một tiếng động nào vang lên nữa.
Trình Lạc nhìn súng trong tay, không nghe thấy tiếng vang nào từ nó, giống như vừa bừng tỉnh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định ngay mà bấm liên tục vào cò súng.
Bất đắc dĩ, không có một tiếng vang nào. Trong khẩu súng này, vốn không có đạn.
Đường Dịch lên tiếng, gợi cảm, tuyệt đẹp, khí lạnh tỏa ra bốn phía:“Vừa rồi đã nói qua, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng……. Là tự cậu, không biết quý trọng.”
Khấu động cò súng, giơ tay bắn ra.
Giết người, mới là lĩnh vực chuyên chức của anh.
**** **** ****
Trình Lạc trúng đạn ngay mi tâm (mi tâm:điểm ở giữa hai mày), thẳng tắp về phía sau, ngã xuống đất không dậy nổi.
Đường Dịch cầm súng trên tay, màu của bạo lực hiện rõ trên mặt.
“Khiêm Nhân.”
Anh gọi một tiếng, Khiêm Nhân đã hiểu, vội vàng tiến lên, gật đầu nói:“Tôi đã biết, tôi sẽ xử lý ngay.”
“Ngoài ra, điều tr.a những người ở bên cạnh Trình Lạc.”
Khiêm Nhân dừng một chút, hỏi:“Nếu điều tr.a ra thì sẽ thế nào?”
Đường Dịch khẽ mở bạc môi, mang đậm sát khí.
“Xử lý sạch sẽ, một người cũng không lưu –”
Một chữ ‘Lưu’ cuối cùng còn chưa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ.
Âm thanh này rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, hình như có vật gì đó rơi xuống đất, nhưng cũng không thể trốn được cảm giác sâu sắc của Đường Dịch.
Người đàn ông giận dữ.
“Ai ở bên ngoài?!”
Khiêm Nhân lập tức hiểu được, đi nhanh đến đó, mở bật cửa văn phòng.
Ngoài cửa, vẻ mặt sợ hãi hoảng hốt của Kỉ Dĩ Ninh lập tức rơi vào trong mắt Đường Dịch.
Cô nhìn thấy khẩu súng trong tay anh, thấy biểu tình bạo lực đẫm máu của anh, thấy thủ đoạn tàn nhẫn không lưu lại một con đường sống nào của anh.
Đó làm sao có thể là Đường Dịch dịu dàng yêu thương dỗ dành cô, đó rõ ràng là một người xa lạ.