Chương 62: Ngoại truyện 2: Chuyện cục cưng [1]

Khảo nghiệm của chuyện mang thai không chỉ có phụ nữ, mà còn có cả đàn ông nữa.
Mười tháng đó…… giống như cuộc sống gian khổ ở Nam Nê Loan vậy.
[1]Nam Nê Loan (Nanniwan) là một tiểu thôn ở tỉnh Thiểm Tây của Trung Quốc, một thôn rất nghèo.


Vì tránh mình sẽ làm ra những việc cầm thú, Đường Dịch không dám ở gần Kỉ Dĩ Ninh nhiều, thường thường phải đi tìm Đường Thần Duệ giết thời gian, khiến bạn Đường kia luôn buồn bực. Thời gian tư nhân mà, thực trân quý đó, Do you know?


Đường Thần Duệ là người rất sợ phiền toái, đàn ông khó nói chuyện lại không biết đúng mực gì, vì thế bạn Đường trực tiếp đề nghị Đường Dịch có thể cùng Kỉ Dĩ Ninh thử những cách khác, ví dụ như nói chuyện tình yêu qua điện thoại, dù sao Đường Dịch cũng không phải là một nam sinh ngây thơ, khi độc thân còn có cái gì không chơi đùa chứ, cao thủ trong cao thủ đó, Đường Thần Duệ thấy, anh ta có nhiều kỹ xảo như vậy mà không dùng, thì thật sự là đáng tiếc đáng tiếc nha. (Tiểu Dương: thật ra không hẳn là nói chuyện tình yêu qua điện thoại, mình chỉ dịch thành thế thôi, nguyện bản có dấu *, có lẽ là làm chuyện gì gì đó có dùng cái điện thoại và không được trong sáng lắm :D , ơ, vậy chúng ta cứ hiểu thế thôi ha ^^.)


Ánh mắt lạnh lùng của Đường Dịch đảo qua.


Còn muốn dùng điện thoại? Nói đùa à. Trước kia ôm Kỉ Dĩ Ninh làm một lần ở trong xe đã để lại bóng ma tâm lý cho cô ấy suốt một tuần rồi, cô tình nguyện ngồi xe buýt cũng không muốn lên xe thể thao của anh. Lại còn dùng điện thoại nữa sao, chỉ sợ cả đời này Kỉ Dĩ Ninh sẽ không muốn nhận điện thoại của anh nữa.


Đường Thần Duệ luôn có kiên nhẫn tốt với những chuyện tình yêu kỳ kỳ quái quái thế này, nhìn khuôn mặt của Đường Dịch kia, nhất thời lại đưa ra một đề nghị.


available on google playdownload on app store


Sau khi đánh giá cao thấp khuôn mặt đẹp đẽ của người trước mắt kia, giọng điệu hoa lệ của Đường Thần Duệ lại tuôn ra:“Dịch, anh xinh đẹp như vậy……”


Đường Dịch lớn như vậy còn không có ai dám ngang nhiên đùa giỡn anh, vì thế bạn Đường vừa nói xong năm sáu chữ kia, đầu đã bị một nắm đấm giáng xuống.
“Anh muốn ch.ết hả?”
Bạn Đường nhún nhún vai. Được rồi, lấy bạo chế bạo, anh là lương dân, anh chịu thua.


Sau khi vuốt mặt nói câu đề nghị ‘Có thể tìm đàn ông’, bạn Đường dứt khoát buông tay, thở dài:“Đường Dịch, anh thật sự là không đáng yêu……” (Tiểu Dương: câu ‘Có thể tìm đàn ông’ kia các bạn có hiểu không? Là thế này, anh Thần kia bảo anh Dịch tìm đàn ông để giải quyết đó :D , anh mà làm thế thì mất hết hình tượng nhỉ!!! =)) )


Rõ ràng là anh ta muốn tìm mình giết thời gian, thế mà một chút hài hước cũng không có, cuộc sống có thể không còn thú vị nữa rồi……
Cuối cùng, vẫn là Đường Kính cho anh một đề nghị có vẻ có tính kiến thiết hơn, đưa cho anh một cuốn sách bìa cứng.
Mao chủ tịch [ Luận về đánh lâu dài ].


Sau khi nhận được cuốn sách Đường Dịch ‘……’ vài phút, mở sách ra nhìn, thấy Đường Kính còn kẹp vào trong đó một tấm thẻ nhỏ. Đường Dịch cầm lên xem, chữ viết cứng cáp thanh tú của Đường Kính lập tức ánh vào mi mắt –


“Cuốn sách này của chủ tịch rất là hữu dụng đó nhé, em đã áp dụng vào thực tế trong ba tháng rồi, hiệu quả rất tốt, hôm nay tặng cho anh, hai anh em ta cùng nỗ lực nào.”
Đường Dịch:“……” Hoàn toàn bị Đường Kính làm cho ngây ngốc……


Thoạt nhìn, có lẽ Đường Kính đã hoàn toàn bị Tô Tiểu Miêu chỉnh đến điên rồi……
Cứ như vậy, dưới sự trêu đùa náo nhiệt của Đường Thần Duệ, cùng Đường Kính nỗ lực học tập, thời gian cứ trôi qua từng ngày.


Kỉ Dĩ Ninh đã trải qua thời gian mang thai tr.a tấn, sinh non dọa người, cùng với chuyện khó sinh, rốt cục em bé cũng được bình an chào đời.
Cùng lúc đó, trong lòng Đường Dịch đã quyết định một chủ ý: Một đứa con là đủ! Chỉ cần một đứa này, về sau anh không bao giờ muốn nữa!


Cứ như vậy, bốn năm trôi qua.[ thời gian qua mau a = =]
Chúng ta hãy cùng đi theo bước chân của thời gian đến bốn năm sau đó.
Vào mùa đông, ngày hai mươi tư tháng mười hai, trước đêm Giáng sinh.


Sáng sớm sáu giờ, cửa phòng ngủ chính của Đường gia vang lên một trận tiếng đập cửa, cùng với một giọng nói thanh thúy ngây thơ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Không có người quan tâm, bạn nhỏ trầm mặc, sau đó nâng tay tiếp tục gõ cửa.
“Bố ơi, mở cửa đi ạ, con biết mẹ ở bên trong.”
“……”


Trong phòng ngủ, Đường Dịch buồn bực mở to mắt.
Sau bức màn ngăn cách thế giới bên ngoài trời vẫn còn tối đen, Đường Dịch nhu nhu ẩn ẩn huyệt thái dương đau nhức, nâng tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường nhìn nhìn, không nhịn được khóe miệng run rẩy một trận.


Lúc này mới biết bây giờ là mấy giờ…… Tiểu gia hỏa kia ngày nào cũng gõ cửa sớm như vậy làm gì chứ, nó không buồn ngủ sao? Thật sự không có một chút thói quen nán lại giường nào hả!


Kỉ Dĩ Ninh vốn ngủ không sâu, nghe được tiếng đập cửa cũng dần tỉnh lại, lập tức muốn thoát ra khỏi vòng ôm ấp của Đường Dịch,“Em đi xem con.”
Đường Dịch càng ôm chặt Kỉ Dĩ Ninh vào ngực mình hơn, chưa tỉnh táo lắm nên giọng nói vẫn còn chưa rõ ràng:“Đừng đi quản nó……”


Kỉ Dĩ Ninh bật cười,“Cục cưng ở bên ngoài gọi anh, anh cũng không đau lòng sao?”
Quả thật, không thể đau lòng……
Đương nhiên, sự thật này trăm ngàn lần không thể nói ra ……
Đường Dịch ba phải cái nào cũng được hàm hồ một tiếng, nhưng trong lòng thì đang rất thất vọng.


Thử nghĩ năm đó, khi đối mặt với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh luôn là một cô gái xấu hổ ngượng ngùng, cô luôn cảm thấy Đường Dịch cách cô rất xa xôi. Tuy nhiên, từ sau khi có cục cưng, chỉ cần Đường Dịch dám có thái độ cường ngạnh dọa cục cưng khóc, thì kính sợ của Kỉ Dĩ Ninh với anh liền sụp đổ, biến mất, cuối cùng quả thực là ngay cả một tí tẹo cũng chẳng còn, chẳng còn hình thượng nhu thuận nào hết, ôm cục cưng liền ngang nhiên đối lập với anh, gằn từng tiếng nói với anh ‘Em không cho anh làm thế với con’, cuối cùng quả thực là đã hoàn toàn kéo lại khoảng cách với Đường Dịch.


– tâm lý của các bà mẹ thật là vĩ đại, nghe nói đều là như vậy.
Đường Dịch ôm chặt cô, thay đổi loại phương thức dỗ dành cô:“Lòng anh đau con, nhưng càng đau lòng em hơn. Ngày hôm qua chúng ta ngủ muộn như vậy mà……”
“……”


Kỉ Dĩ Ninh không nói nổi câu gì, sắc mặt bỗng hồng lên,“Không phải đều là anh làm hại sao……”
Đường Dịch thừa thắng xông lên:“Cho nên, không cần đi quản nó, quản gia và những người khác sẽ chăm sóc tốt cho nó mà.”


Ngay khi Đường Dịch đang vui mừng, một giọng nói trẻ con lại vang lên ở ngoài cửa.
“Bố ơi, có một người vĩ đại từng nói với con một câu như thế này ạ.”
Đường Dịch bình tĩnh, quyết tâm không để ý tới nó.


“Người vĩ đại đó có một câu danh ngôn, tính kế trong ngày vào sáng sớm, là đàn ông thì phải dậy sớm.”
Đường Dịch tiếp tục bình tĩnh, không để ý tới nó.
“Bố ơi, người vĩ đại đó chính là bố đấy ạ.”
“……”


Đường Dịch rốt cục không thể bình tĩnh được nữa.
Đường Duẫn Ngân! Trước kia là vì con luôn muốn ôm mẹ ngủ nên bố mới dạy như thế! Bây giờ con ngủ một mình rồi ai muốn con dậy sớm như vậy chứ? Hai vấn đề khác nhau có hiểu không hả!
Đúng, bạn nhỏ của chúng ta tên là Đường Duẫn Ngân.


Nói đến tên của vị tiểu thiếu gia ở Đường gia này, còn có một câu chuyện nhỏ thế này–


Năm ấy Kỉ Dĩ Ninh trải qua rất nhiều phong ba thật không dễ dàng mới có được một đứa con, buổi tối ngày đứa bé được sinh ra đó Kỉ Dĩ Ninh không kìm được lòng mà bật khóc trước mặt Đường Dịch, trường hợp này rất cảm động, mọi người ở đó đều xúc động lau nước mắt.


Kỉ Dĩ Ninh là một người truyền thống, cảm thấy đứa bé này chính là được trời ban cho mình, vì thế nhất thời mở miệng yêu cầu:“Đường Dịch, đứa bé này gọi là Đường Thiên Tứ nhé……”[1]


[1] Thiên Tứ: Trời ban, trời ban thưởng cho, tên này có vẻ nhà quê, thường dùng từ thế kỷ trước rồi ^^.
“……”
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh……
Đường Thiên Tứ……


Đường Dịch bỗng cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình từ đầu tới đuôi đều bị sấm đánh một lần. Kỉ Dĩ Ninh, phong cách văn nghệ của em đâu rồi? Kiến thức triết học của em đâu hả? Phong cách nông dân này thật sự không thích hợp với em đâu nhé……


Chưa được như ý muốn, Kỉ Dĩ Ninh lại nước mắt lưng tròng nhìn anh truy vấn:“Được không? Hả? Có được không?”
“……”
Cô vừa trải qua đau đớn, khó sinh, bây giờ Đường Dịch thực sự không dám kích thích cô nữa.


Bạn Đường Thần Duệ ra tay đúng lúc cứu nguy, tích cực khen ngợi:“Tên rất hay! Dĩ Ninh nói rất đúng! Tên này quả thật nhân trung long phượng!” (Nhân trung long phượng: rồng, phượng trong loài người, ý muốn nói là hơn người.)
Biến!
Chính anh cũng họ Đường đó! Tên hay như vậy sao không giữ lại cho con anh đi?!


Đường Dịch thực sự không thể tiếp nhận được cái tên cổ lỗ của thế kỷ trước như thế, vừa nghĩ đến tiểu thiếu gia của Đường gia tên là Đường Thiên Tứ, khóe miệng Đường Dịch lại run rẩy xúc động.


Cuối cùng vẫn phải trấn an cô:“Đặt tên cũng cần hiểu biết nhiều, phải tìm một chuyện gia đến xem mới được, chúng ta không vội nhé.”
Nếu anh nói như vậy, Kỉ Dĩ Ninh bán tín bán nghi cũng không nhắc lại nữa.


Cuối cùng, cái người gọi là chuyên gia kia đương nhiên không tồn tại rồi, Đường Dịch tùy tiện tìm một người giả mạo, đặt cho con mình một cái tên văn nhã là được. Duẫn, nghĩa là thành tín, Ngân, nghĩa là tích. Tỏ vẻ đứa bé này là kết tinh tình yêu thành tín của bọn họ.


Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, đẩy anh một cái:“Anh đi mở cửa đi, con rất kiên nhẫn đó, nó có thể cứ ồn ào như vậy đấy.”
Đường Dịch hoàn toàn buồn bực, chỉ có thể khởi động thân thể rời giường.
Cúi người xuống hôn hôn lên trán cô,“Tối hôm qua làm em mệt rồi, em ngủ tiếp đi.”


Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, nhỏ giọng nói với anh:“Anh đừng có dọa con đấy……” Từ khi có cục cưng, điều Đường Dịch phiền não nhất chính là con trai cứ bám lấy Kỉ Dĩ Ninh, khí thế của Đường Dịch mạnh mẽ thế nào chứ, người trưởng thành cũng chẳng có mấy người chịu được, huống chi là một đứa bé, đáng thương cho bạn nhỏ kia thật sự đã bị Đường Dịch dọa phát khiếp rồi.


Đường Dịch cười mặc áo ngủ, lơ đễnh nói:“Con không yếu đuối như em tưởng tượng đâu.”


Lực thừa nhận của Đường Duẫn Ngân luôn rất tốt, Đường Dịch đã rất rõ ràng rồi. Bốn năm nay, lúc đầu Đường Dịch còn có thể dọa được, nhưng sau đó tiểu hỗn đản kia tự động sinh ra kháng thể, gần như đã miễn dịch được rồi, một buổi tối Đường Dịch ngẫu nhiên nhìn thấy sách mà con xem trước khi đi ngủ, đi lại gần, mới nhìn rõ đó là sách gì.


Phiên bản [ Tuyển chọn các tác phẩm của Mao chủ tịch ].
Bạn nhỏ này còn đặt bút ghi nhớ vào dòng:‘Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh, địch lui ta lùng. Đây là trọng điểm, nhớ lấy nhớ lấy.’
“……”
Đường Dịch bỗng thấy thật đau đầu.






Truyện liên quan