Chương 5: Cưỡng chế học đại học

Edit: thủy Lưu Ly
“Nhớ tìm trường đại học nào đó thi tuyển đi nha, nếu không...”


Mạc Vấn cầm thẻ từ thân phận vừa mới làm xong, còn chưa kịp thở ra một hơi, sau lưng đã truyền đến câu nhắc nhở ‘đầy thiện ý’ của vị nhân viên chính phủ kia: “Thiếu niên, trốn học chỉ thoải mái trong chốc lát, sau đó sẽ phải vào trại quản giáo thanh thiếu niên đấy.”


Trốn học = bắt vào trại quản giáo thanh thiếu niên.
Sau khi đưa ra được kết luận này, Mạc Vấn quả thật bị quy định cứng nhắc này ở thế giới tương lai làm khiếp sợ rồi.


‘Năm nay tôi đã 26 tuổi, ra trường làm việc mấy năm rồi mà vẫn bị ép buộc đến trường đọc sách, nếu không sẽ chị chộp đến cục cảnh sát. Hỏi, tôi nên làm gì bây giờ! Đang online chờ! Gấp!’


Đả kích thật sự từng cái từng cái nối tiếp mà đập vào mặt Mạc Vấn, tuy rằng lên đại học có thể không cần tốt nghiệp trung học, chỉ cần mi thi đậu là được, nhưng vấn đề là lượng tri thức thời này chắc chắn đã khổng lồ đến mức muốn nổ tung rồi! Hơn nữa, hơn một ngàn năm trước chương trình học đã phân thành tám chín khóa học, không chừng hơn một ngàn năm sau còn có thể nhiều thêm mười mấy khóa nữa ấy…


Ra khỏi văn phòng chính phủ, Mạc Vấn không tiếng động thở dài một hơi: Cuộc sống thật khó khăn, cậu tình nguyện đến cổ đại tham gia khoa cử cũng không muốn hưởng thụ tự do trong tương lai. Ai biết đề thi có đột nhiên xuất hiện mấy kiểu như “Luận lịch sự phát triển cơ giáp’ hay ‘Cấu tạo cơ giáp’ Hay lại ‘Xe lửa là phương tiện giao thông bị đào thải vào năm nào’ không?


available on google playdownload on app store


Ít nhất ở cổ đại cậu còn biết được thời điểm xảy ra các sự kiện trọng đại, cũng ít nhất biết được đề thi đại khái sẽ hỏi về cái gì.


Viết được hay không không quan trọng, vấn đề là mi có thể viết mà không phải đối mặt mới một đống đề mục không biết còn giả vờ suy nghĩ nhưng thực chất lại đang chìm vào cảm xúc khổ bức không.


Học viện Horst, đến hiện tại Mạc Vấn chỉ biết đây là một trường học, là nơi mà lông xù nói em trai cậu ta muốn thi tuyển. Nếu như ngay cả người bình thường cũng được nhận, vậy tính cậu là nửa phụ trợ sư chắc sẽ không có vấn đề gì, nhỉ?


Mạc Vấn cảm thấy bản thân có tám chín phần là có thể lấy thân phận phụ trợ sư để nhập học. Phụ trợ sư nhập học có lẽ không cần thi mấy cuộc thi toán học, hóa học lung tung nhỉ, chắc chắn là thi kiến thức cơ bản, nếu không số phụ trợ sư nơi này ít như vậy, còn vì thành tích thi cử kém cỏi mà từ chối ngoài cửa, vậy sẽ còn mấy phụ trợ sư có trình độ văn hóa đây?


Mà thôi đến lúc đó lại tùy tình hình mà đổi mục tiêu để giảm xóc là được!


Nghĩ như thế, trong lòng cậu nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. Thở phào nhẹ nhõm, Mạc Vấn mua một vé lên phi thuyền, bắt đầu hành trình đi đến thủ đô Newlin, đây cũng là lần đầu tiên cậu được ngồi trên phương tiện di chuyển công nghệ cao thế này.


Tốc độ phi thuyền tương đối nhanh, Mạc Vấn cũng không biết khoảng cách giữa thủ đô Newlin và trấn Barry là bao xa, nhìn qua cửa sổ, cậu chỉ nhìn thấy từng áng mây không ngừng lùi về sau…


Từ lúc lên tàu, Mạc Vấn luôn nhìn tin tức trên máy truyền tin trước mặt, vốn tưởng rằng có thể hiểu thêm tình huống của thủ đô, nhưng, chỉ mới nhìn năm, sáu trang đã có người máy dùng âm thanh máy móc thông báo đã đến Newlin.


Thành phố lớn đúng là khác biệt, vừa xuống phi thuyền, người vốn là dân thành phố như Mạc Vấn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.


Người chưa từng nhìn thấy tương lai là không cách nào tưởng tượng được trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ở đây đã đến mức độ nào. Xe có thể chạy trên không trung, những đường hầm dài nhỏ, trong suốt giao nhau giữa không trung, mà bên trong đó có một chiếc xe đang nhanh chóng trượt qua…


“Tách.”
Một giọt nước rơi trên sống mũi bóng loáng của Mạc Vấn, bàn tay trong ống tay áo cậu chỉ giật giật, hơi hơi khôi phục lại tinh thần.


Cậu ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mặt trời đâm vào mắt khiến cậu có chút không mở ra được. Có lẽ hôm qua trời mưa, cho nên mới có nước đọng lại, chờ đến khi tích đủ thể tích, lại nặng nề rơi xuống.
Là lúc nên tìm nơi nào đó để nghỉ tạm.


Lúc vừa tới nơi này, Mạc Vấn là kẻ không có thẻ từ thân phận, không có hộ khẩu, muốn tìm quán trọ, khách sạn cũng phải lén lén lút lút, trốn trốn tránh tránh, tuy sau đó có thể vào ở nhưng cũng không phải là chỗ tốt lành gì. Như người ta nói ấy, cho mi một cái giường là đã tốt lắm rồi.


Vì vậy, hiện tại mới thật sự là ngày nghỉ ngơi đầu tiên của Mạc Vấn.
Tăm rửa xong, Mạc Vấn cho quần áo trên người vào máy giặc tự động.
Vô cùng tiện lợi, so với công năng máy giặc ở thế kỷ 21 còn mạnh mẽ hơn, hơn nữa sau khi giặc sạch là có thể trực tiếp mặc lên người.


Thật ra Mạc Vấn đã sớm phát hiện, trang phục Trường Ca môn này tuy rằng không mang theo thuộc tính trang phục tới đây, nhìn qua chỉ giống như loại quần áo bình thường, thế nhưng, mặc dù cậu đã mặc hai ngày lại không hề có chút vết bẩn nào. Lúc này sở dĩ cậu đem nó đi giặc chỉ đơn giản vì tâm lý sạch sẽ, không giặc không thoải mái của cậu mà thôi.


Thở dài một hơi, cũng không biết ở đây có ai còn biết cắt may loại quần áo này không nữa, nếu cứ mặc T-shirt, để tóc dài, đánh đàn, nghĩ lại đã muốn đau đầu rồi.


Làm lại từ đầu một lần nữa thật vất vả, vì đuổi kịp bước tiến của thời đại, Mạc Vấn quyết định đến cửa hàng gần khách sạn mua một chiếc di động tương lai để dùng.
Đúng, tên của nó là Quang Não.


Trong tương lai, mọi người đã dùng Quang Não để thay thế hoàn toàn điện thoại di động và máy tính cồng kềnh, là hợp thể của hai loại công cụ này. Đừng ngụy biện nói điện thoại di động thế kỷ 21 cũng có thể lên mạng xem phim, xem tin tức, mi dùng điện thoại download game chỉ chơi được trên máy tính xem!


Bởi vì trong tay chỉ có một vạn tinh tệ, Mạc Vấn bỏ ra không tới hai ngàn, mua một Quang Não tầm trung. Đối với cậu mà nói, cái này đã đủ dùng lắm rồi.


Nếu không phải vì cấp thiết muốn hấp thu thường thức của thế giới này, thì Mạc Vấn thật sự không muốn lãng phí một phân tiền nào, dù sao nơi này không có ai nhận ra cậu, cho nên cũng không cần phải liên hệ với ai.


Trở lại khách sạn, Mạc Vấn dựa theo hướng dẫn khởi động Quang Não, một màn hình nửa trong suốt hiện ra, còn kèm theo cả âm thanh nhắc nhở.
“Chào mừng đến với mạng tinh tế, mạng tinh tế hân hạnh phục vụ, bây giờ xin mời lựa chọn hạng mục cần phục vụ.”


“Tin tức về học viện Horst.” Lúc Mạc Vấn mua Quang Não đã tỉ mỉ dò hỏi thao tác sử dụng, cho nên khi thuận lợi khởi động xong, tất nhiên cậu muốn biết làm sao mới có thể nhanh chóng nhập học rồi.
“Đã tìm thành công, có cần đọc tin tự động bằng tiếng nói hay không?”


“Không cần.” Mạc Vấn không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, từ chối gợi ý của Quang Não. Đọc tự động quá chậm, không bằng tốc độ cậu tự xem.


Vừa nhìn sơ qua những tin tức này thấy cũng không có gì quan trọng lắm, tiêu chuẩn nhập học của học viện Horst hoàn toàn ngược lại so với những gì Mạc Vấn tưởng tượng.


Ai nói phụ trợ sư vừa vào học sẽ được nghênh tiếp đây? Tại sao yêu cầu lúc nhập học mỗi phụ trợ sư tối thiểu phải có giấy chứng nhận tư cách phụ trợ sư sơ cấp hả?


Lại nhìn thử làm cách nào lấy được giấy chứng nhận tư cách phụ trợ sư sơ cấp, hai mắt Mạc Vấn lập tức tối sầm lại, cảm giác không còn hi vọng thi lên đại học nữa. Mệt mỏi quá, mệt, không muốn yêu.


Chỉ thấy nội dung để lấy được giấy chứng nhận tư cách phụ trợ sư trên màng ảnh có chèn vào một đoạn chữ in đậm bắt mắt.


Hễ là trẻ từ sáu tuổi đến mười hai tuổi nếu trắc ra có thiên phú đều có thể nhận được một giấy chứng nhận phụ trợ sư sơ cấp. Tư cách trung cấp thì do các giáo sư đại học dựa theo tiêu chuẩn mà đề cử những phụ trợ sư sơ cấp cho công hội phụ trợ sư, sau đó mới được xét duyệt và cấp giấy chứng nhận.


Bây giờ cậu đi đổi tuổi mình thành mười tuổi còn kịp không!!!
Đóng Quang Não lại, Mạc Vấn nằm trên giường lớn, trong đầu hơi hỗn loạn, chuyện cũ một màn một màn xẹt qua trong đầu cậu, giống như quá trình chiếu phim, liên tục, không ngừng lại.


Hai mươi sáu năm ngắn ngủi của Mạc Vấn rất ít khi gặp trắc trở, nhưng mỗi lần đều đau đến tận xương tủy. Tuy rằng cha mẹ cậu có thể làm ô dù che chở nhưng bọn họ cũng thường có những nơi ngoài tầm với, không thể nhúng tay vào.


Từ nhỏ đến khi thi đại học có một lần cậu bị bệnh rất nặng mà không thể không lựa chọn ngôi trường ngoài lý tưởng, trong chênh lệnh. Sau đó đến khi tốt nghiệp, cầm tiền gia đình cho cùng bạn hợp tác kinh doanh, nhưng cuối cùng lại bị bạn mình phản bội, bán tháo cổ phần, đầu quân cho công ty đối địch.


Chẳng qua những ngày đó Mạc Vấn đều vượt qua cả, không chỉ làm lợi nhuận công ty tăng lên không ngừng, còn chèn ép công ty đối đầu đến không nhấc đầu lên nổi. Điều này so với việc ngay tại chỗ tát cho người phản bội cậu một bạt tai còn đau hơn, cũng khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.


Nhưng mà hiện tại, Mạc Vấn cảm thấy áp lực trên người mình chưa bao giờ lớn như lúc này, nếu không phải cậu cứng rắn chống đỡ thì có lẽ đã sớm nản lòng thoái chí rồi.
Không tiền, không nhà, không xe, chỉ có một thân số liệu này.
Đúng, số liệu game...


Tấm gương trong phòng tắm quá rõ ràng, Mạc Vấn vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy ngay điểm đỏ sẫm như bớt giữa trán mình, còn có cả đuôi mắt dài nhỏ, cong cong như mắt phượng kia không phải là sản phẩm do cô em gái Mạc Tri của cậu đã bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để tỉ mỉ xây dựng cho nhân vật nam Trường Ca sao?


Da dẻ tuy rằng nhẵn nhụi vô cùng, nhưng nếu nó xuất hiện trên thân một người đàn ông thì có ích lợi gì? Có thể lên đại học sao? 
(có thể thành thụ =)))


Nhắm mắt lại nghĩ một hồi, Mạc Vấn cảm thấy cậu không thể bỏ cuộc như thế. Tuy rằng cậu chưa vào trại quản giáo nhưng chắc chắn tư vị ở đó không hề dễ chịu. Mà ở tương lai này, từ cao trung trở xuống đều có thể lựa chọn đến trường hay ở nhà tự học, cho nên mới có luật cưỡng chế mỗi người đều phải học đại học như vậy.


Chắn chắn sẽ có cách. Mạc Vấn mở tất cả các học hệ của học viện Horst ra, cậu không tin nhiều học hệ như vậy lại không có cái nào thích hợp với cậu.
Cơ giáp, không được; phụ trợ sư, không có tư cách; ngữ văn... Nhìn xem thử còn có học hệ nào tốt hơn không.


Liên tiếp nhìn mấy cái cũng không được, lông mày Mạc Vấn nhíu chặt, bỗng nhiên, ánh mắt cậu dừng trên dòng giới thiệu học hệ lịch sử cận đại, sau đó quyết đoán lật xem tiếp trang giới thiệu này.


Hết cách rồi, cậu cũng không biết năm nào máy bay bị đào thải, cũng không biết cơ giáp xuất hiện năm nào.
Nhưng mà, một trang tin phía dưới lại thu hút được sự quan tâm của Mạc Vấn.
Lịch sử viễn cổ? Không phải cũng thuộc hệ lịch sử sao? Tại sao lại phân riêng ra một nhánh như vậy?


Cẩn thận nhìn một chút, Mạc Vấn cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, trước đây học viên học tập hệ lịch sử không chỉ phải học đoạn lịch sử trước thế kỷ 21, mà còn bao gồm phần lịch sử ngàn năm sau đó, vì thế chương trình học quá nặng nề, các học viên đều không chịu nổi, dẫn đến mấy năm sau đó hệ lịch sử không có bao nhiêu tân sinh chịu đăng ký vào học. Vì lẽ đó, hiệu trưởng đương nhiệm không thể không lên tiếng, sửa lại quy củ, từ đây hệ lịch sử mới chia làm hai giai đoạn là cổ đại và viễn cổ.


Ở thế kỷ 22, con người, kinh tế và khoa học kỷ thuật sản sinh đột phá lớn. Thế kỷ này được xem là bước tiến vĩ đại trong lịch sử phát triển của nhân loại sau này, bởi vậy người ta mới lấy thế kỷ 22 làm gốc, phân ra hai giai đoạn viễn cổ và cổ đại. Trước thế kỷ 22 đều gọi chung là lịch sử viễn cổ, còn sau thế kỷ 22 là lịch sử cổ đại và hiện đại.


Mạc Vấn nhìn trang giới thiệu liên quan đến hệ viễn cổ, không khỏi hóa đá trước Quang Não. Giờ phút này cậu quên mất đây là một cơ hội mà cậu có thể nhập học, chỉ còn lại hỗn loạn do tin tức trong đầu bắt đầu điên cuồng càn quét…


Trước đây, tôi vẫn cho rằng mình là người cổ đại, từ giờ trở đi, tôi thoái hóa! Trở thành người viễn cổ.
Nhưng mà… Tại sao đầu óc lại không thể khống chế mà xuất hiện hình ảnh của một con tinh tinh…






Truyện liên quan