Chương 51
Edit: Thủy Lưu Ly
Vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, mặt Warner tối sầm đánh đuổi hai người không mời mà tới này. Sau khi bị Amber và Lambert nhìn thấy cảnh làʍ ȶìиɦ, mỗi lúc Mạc Vấn gặp lại hai người đều cảm thấy vô cùng lúng túng, kéo theo đó cũng giận lây Warner luôn.
Đã rất nhiều ngày Warner không có cơ hội thân thiết với mạc Vấn, người yêu bên cạnh lại không được ăn, đây thật sự là một câu chuyện bi thương.
Nhớ tới vị trí đứng lúc đó của Amber và Lambert, trong lòng Warner lập tức chua như đổ nguyên thùng dấm. Cái góc độ kia, vừa vặn có thể thu toàn bộ phần lưng và mông của Mạc Mạc vào mắt, thật sự là… Không nhịn được!
Nắm nắm nắm đấm, ánh mắt Warner không có ý tốt nhìn chằm chằm hai người phía trước.
Amber một bên làm vận động nóng người, một bên lại run rẩy run rẩy, cậu ta dùng vẻ mặt sắp khóc đến nơi nhìn Lambert: “Tớ cảm thấy lão đại muốn lấy hai chúng ta ra khai đao rồi, hiện tại tớ không cần quay đầu cũng biết cậu ấy đang có ý đồ dùng ánh mắt giết ch.ết tớ.”
“Phí lời.” Lambert liếc Amber một cái: “Tầm mắt mãnh liệt như vậy, đến kẻ ngu cũng có thể phát hiện, đều do cậu, đang yên đang lành thì đá cửa làm cái gì.”
Amber há há miệng không nói nên lời, thật vất vả mới vuốt thuận suy nghĩ trong đầu, cả người đều xù lông lên: “Bây giờ cậu mới oán tớ đá cửa, vậy lúc tớ đá cửa cậu đừng có xem chứ, chính cậu là người xem hăng say nhất còn gì.”
“Cậu…” Lambert hít vào một hơi thật sâu, cưỡng chế đè nén ngọn lửa sắp bùng lên trong lòng: “Đừng nói mình tớ, cậu nên nhớ mình cũng xem chung với tớ chứ? Cậu xem không ít hơn tớ đâu!”
Hai người tranh đến chấp đi lại quên điều chỉnh âm lượng, trùng hợp lúc này Dick đang vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi vừa đi tới chỗ bọn họ, dùng ánh mắt hứng thú nhìn hai người: “Cái gì mà đá cửa, cái gì mà nhìn không ít?”
Trong nháy mắt Lambert và Amber như bị dội một chậu nước lạnh, cả người cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Chuyện này không liên quan đến cậu.” Hai người trăm miệng một lời nói.
Warner đứng sau lưng ba người, nghe vậy, sắc mặt chợt xanh chợt đỏ.
Gân xanh trên trán nổi bần bật, Warner gằn từng chữ từng chữ với ba người: “Nếu các cậu vẫn còn sức lực để nói chuyện như thế, vậy tiếp tục chạy cho tôi, ba mươi vòng, một vòng cũng không thể thiếu!”
Dick chỉ là một đứa nhỏ xui xẻo nằm cũng trúng đạn. Dick đưa tay sờ đuôi ngựa thắt bím của mình, vừa định giải thích, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy hai người Lambert đã ngoan ngoãn làm theo, lập tức ngậm miệng lại, bước nhanh theo đuôi.
Dick cho rằng Lambert và Amber là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Warner, sao ngờ được thật ra là do hai người kia cảm thấy chột dạ trong lòng mà thôi..
Đừng nói chạy ba mươi vòng, cho dù Warner có bảo họ đuổi theo chó, bọn họ cũng tuyệt không dám đuổi theo gà.
Vừa chạy, Amber vừa dùng cánh tay đụng Lambert một cái, khiến đối phương tức giận thoáng nhìn: “Cậu làm gì thế?”
“Cậu cảm thấy ba mươi vòng này có giá trị không?” Amber cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi.
“Tớ thấy cậu không chạy nổi nữa thì có?” Lambert chọc ghẹo.
“Cậu mới chạy không nổi nữa ấy.” Ambert tức giận không nhìn Lambert nữa, tăng nhanh tốc độ, vọt lên phía trước.
Lambert theo sau, một bên vừa chậm rãi chạy, một bên vừa cân nhắc lời nói của Ambert, suy nghĩ hồi lâu, trong đầu hiện lên hai chữ, giá trị!
Lúc còn sống được nhìn thấy bản hiện trường của Warner, quả thật không phải chỉ ‘tiêu hồn’ bình thường đâu, hơn nữa vóc người của Mạc Vấn…
Ngừng, không thể nghĩ tiếp nữa, vợ của bạn không thể động.
Trong thời gian Warner huấn luyện này, Mạc Vấn vẫn làm tổ trong ký úc xá chơi Quang Não giết thời gian, đây không phải cậu cố ý không tham gia huấn luyện mà là do cậu vừa hiện thân đã lập tức bị người vây xem rồi.
Hiện tại Mạc Vấn giống như một ngôi sao, còn là loại ngôi sao hàng hiệu hạng nhất, đi đến đây cũng bị người vây xem, ở Horst là như thế, đến Illinois cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Thở dài một hơi, Mạc Vấn nằm dài trên đất, lúc này mới bao lâu chứ, nếu như có thể tốt nghiệp sớm thì tốt rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, tai Mạc Vấn giật giật, là Warner trở về.
Warner mang theo một tin tức trở về, là cuộc thi tinh anh sẽ bắt đầu sớm hơn một tuần.
Sớm hơn một tuần, Mạc vấn hơi suy nghĩ, vậy không phải là ngày kia sao? Cậu có chút không xác định, lập tức hỏi Warner ngay.
“Đúng, ngày kia.” Warner gật đầu.
“Sao lại gấp như vậy?” Mạc Vấn nhíu nhíu mày, từ lúc tới Illinois đến nay mới gần một tuần thôi.
Warner suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nghe nói năm nay có tăng thêm môn thi, có lẽ là không có thời gian.”
Mạc Vấn bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gù không nói gì nữa.
Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, cuộc thi vòng loại trong học viện đều đã vượt qua rồi, cũng không thể lật thuyền trong cuộc thi tinh anh này được.
Warner lại gần, gối đầu trên bả vai Mạc Vấn, thỉnh thoảng cọ cọ, đây là biểu hiện lúc anh làm nũng.
Mạc Vấn sợ nhất là chiêu này của Warner, anh đẹp trai bình thường mặt lạnh lại dán cậu bán manh, cậu có thể thờ ơ không động lòng sao?
Kéo mặt Warner lại đây, Mạc Vấn cho anh một nụ hôn sâu.
Sau những lần tiếp xúc âm khoảng cách
(khụ khụ =))
giữa hai người càng lúc càng nhiều, tiết tháo hiếm hoi còn sót lại của Mạc Vấn cũng dần dần biến mất, tư thế kích thích gì cũng đã dùng qua, còn thiếu mấy nụ hôn nồng nhiệt này à.
Hôn xong, Warner ôm chặt Mạc Vấn, ghé bên tai cậu rầm rì: “Mạc Mạc, anh khó chịu.”
“Kìm nén.” Mạc Vấn bình tĩnh đáp.
Warner oan ức: “Nhịn không được.” Nói xong nhanh nhẹn cầm tay Mạc Vấn thả lên nơi nào đó của mình.
Mạc Vấn chạm một cái, nhất thời câm nín không biết nói gì, chỉ là một cái hôn thôi, vậy mà đã chào cờ rồi.
Mạc Vấn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra mấy ngày trước, cho nên cậu chỉ chịu dùng tay giúp Warner giải quyết vấn đề. Warner cầu nửa ngày không có kết quả, không thể làm gì khác là lui mà cầu việc khác.
Warner âm thầm nhớ thêm một bút cho hai người Lambert. Thích xông vào phòng ngủ của người khác phỏng, huấn luyện tăng gấp đôi.
Cũng vì thế mà hai ngày sau đó Lambert và Amber luôn sống trong nước sôi lửa bỏng. Theo lý thuyết cuộc thi tinh anh nên bắt đầu càng muộn càng tốt, thế nhưng dưới cường độ huấn luyện cao này, hai người bọn họ lại vô cùng chờ mong ngày thi đến.
Bởi vì dù thi đấu có gian nan thế nào đi nữa thì cũng không thể biến thái giống hiện tại được.
Dưới sự chờ mong nóng bỏng của hai người, cuộc thi tinh anh cuối cùng cũng bắt đầu.
Ghép đôi trong cuộc thi tinh anh không khác mấy cuộc thi vòng loại trong học viện, chỉ có điều trong cuộc thi tinh anh thì mỗi ngày chỉ có một trận, sẽ không xuất hiện tình huống một ngày ghép đôi thi đấu hai lần.
“00589.” Lambert sờ sờ cằm, quay đầu nhìn Warner: “Cậu có biết là ai không?”
“Không rõ lắm.” Warner đáp: “Không có tư liệu của bọn họ.”
Nghe đến đó, Amber toét miệng cười cười, vỗ tay chúc mừng với Dick: “Rốt cuộc cũng có lúc chúng là gặp may.”
Đúng, gặp may. Cuộc thi tinh anh không giống cuộc thi vòng loại trong học viện, gần như trình độ mỗi đoàn đội đều không thua mấy người Ronald, cho nên bọn họ mới sớm thu thập tư liệu của đối thủ.
Trình đội của những đoàn đội được điều tr.a đều là số một số hai, còn số đoàn đội còn lại, đại khái là dựa vào vận may mà tiến vào.
Đứng trên sân, lúc Warner thân thiện bắt tay đoàn trưởng đoàn đội đối phương, cũng là lúc thi đấu được tuyên bố bắt đầu. Anh chú ý tới tay của đối phương có hơi ẩm, có lẽ vì căng thẳng mà toát mồ hồi.
Warner suy đoán không sai, hiện tại, trong lòng vị đoàn trưởng này đang âm thầm kêu khổ, đụng ai không đụng lại đụng phải đoàn đội Warner, đúng là đời đen như chó mực.
Bởi vì dựa vào vận may mà một đường giết vào đây, cho nên vị đoàn trưởng này vô cùng cẩn thận, gần như video tác chiến của mỗi đoàn đội đều xem, cũng vì thế mà gã sẽ không coi thường vì năm ngoái đoàn đội Warner không tiến vào cuộc thi tinh anh.
Đây đâu phải là hắc mã trong thi đấu, đây rõ ràng là xe bay, còn là loại có tốc độ rất nhanh.
Gã xoa xoa mồ hôi trên trán, bình ổn tâm tình một hồi, mới mang theo cảm xúc bi thương vào cơ giáp.
Nhìn thấy hai bên bày ra trạng thái sẵn sàng đón địch, trọng tài tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Hai ngày nay, hai người Lambert và Amber vẫn luôn khổ sở giãy dụa trong khi huấn luyện, vì thế khi vừa mở màng đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhào đến, ý đồ muốn cho đám tay mơ trước mặt này đẹp mặt.
Khí thế của bọn họ hoàn toàn bùng nổ, lúc nhào vào đoàn đội đối phương như sói lọt vào bầy cừu, dọa đám cừu bé nhỏ sợ hãi vừa kêu vừa chạy tản ra bốn phía.
Cơ giáp của Lambert là kiểu cơ giáp hạng nặng, hoàn toàn có thể vừa đến đã đánh bay một người, cộng thêm Amber đi trước mở đường, cho nên anh ta chỉ cần theo sau lưng, nhìn thấy ai không hợp mắt thì phối hợp cho một đấm là được.
Hiện tại hai người bọn họ hợp tác vô cùng ăn ý, có lẽ vì cùng chảy nước mắt chịu đựng nước sôi lửa bỏng cho nên quan hệ còn hòa hợp hơn trước nhiều. Nếu như nói trước đây họ là anh em, vậy bây giờ chính là tốt đến mức có thể mặt chung một cái quần sịp.
Đừng tưởng rằng là anh em thì có thể mặc chung sịp, rất mất vệ sinh đó, cho nên trong lòng rất nhiều người vẫn để ý mấy chuyện này.
Không mặc qυầи ɭót của tui, chúng ta vẫn là anh em tốt!
Tốc độ tán loạn của đối diện thật sự quá nhanh, Mạc Vấn còn chưa kịp ra tay, Lambert đã giống hệt chó chăn cừu mà ngăn cản đám người kia oa oa gọi bậy.
Đoàn trưởng đối diện tức giận điên cuồng hét lên: “Không phải các cậu cũng có cơ giáp sao? Quay đầu làm thịt bọn họ đi! Chạy cái gì mà chạy, chạy thì có thể thắng lợi sao?”
Vừa mới dứt lời, một âm thanh yếu ớt vang lên: “Nhưng mà trừ tôi ra, các cậu đều đang chạy mà.”
Người nói chuyện là phụ trợ sư đối diện, bởi vì bên Warner không có người để ý hắn, cho nên hắn mới có thể đứng trong góc nhìn đồng đội điên cuồng chạy trốn mà không có gì để nói.
“Tôi, không phải tôi thấy bọn họ đang chạy sao, nếu chỉ mình tôi quay đầu đánh trả bên kia thì cả cục sẽ thất bại.” Khí thế đoàn trưởng yếu đi, giải thích thay cho mình.
“Nhưng mà đoàn trưởng, tôi nhìn thấy do cậu chạy trước nên tôi mới chạy theo mà.” Người bên cạnh không chút lưu tình mà vạch trần bộ mặt thật của đoàn trưởng.
Đoàn trưởng: “…”
Thực sự là một đám nhãi ranh không có mắt nhìn, lần này gã nên làm gì mới tìm được bậc thang đây, làm người không thể không khéo đưa đẩy như vậy được, thật không biết điều.
Gã hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên rống lớn một tiếng: “Hiện tại lập tức xoay người, xông hết lên cho tôi!”
Lambert đang khổ cực đuổi theo, vừa thấy đám người kia bỗng nhiền chạy trở về, bị họ dọa hết hồn, có điều lại lập tức liên hợp với Amber, một người một chân, quét ngang, đá ngã một mảnh.
“Ai u.” Một chiếc cơ giáp bị đánh đổ, tìm đoàn trưởng kêu rên: “Đoàn trưởng, tôi không xong rồi, mau mau giúp tôi với.”
“Cậu tới đây để xiếc khỉ hả?” Đoàn trưởng mắng một câu, nhìn thấy người kia còn nằm trên đất giả làm người bệnh, lập tức lại chỗ hắn cho một đá: “Mau ngồi dậy đi.”
Khán giả vây xem trận đấu đều bị tình huống bất ngờ này chọc cười vui vẻ.
Ngoài sân thì cười đến hài lòng, nhưng trong lòng đoàn trưởng lại hơi đắng chát, mọi người được vào cuộc thi tinh anh, bất kể có bằng vận may hay không cũng phải có chút chân tài thật học, chẳng qua chút chân tài thật học này khi đụng phải đoàn đội Warner thì không khác gì lấy trứng chọi đá. Từ lúc bắt đầu, ý chí chiến đấu của bọn họ đã không có, bây giờ cũng chỉ đang tự mình giận mình mà thôi.
Cũng may vẫn còn một trận nữa, không cần tiếp tục đụng phải đoàn đội Warner.