Chương 26: Không muốn nói sớm vì đau
Hai người quay về phòng Yến Thù, Lý Trường Thiên càng lúc càng thấy xấu hổ, hắn gãi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, lại làm phiền ngươi rồi, ban đêm ta ngủ trên đất, không chen với ngươi."
Yến Thù không đáp, chỉ thản nhiên nói với Lý Trường Thiên: "Ngồi đi."
"Ừ được." Lý Trường Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn tròn trong phòng.
Yến Thù lấy ra thuốc cao mới mua, ngồi đối diện Lý Trường Thiên nói: "Tay."
"Hả? Cách lần thoa thuốc trước đã ba ngày rồi sao?" Lý Trường Thiên đưa tay cho Yến Thù.
Yến Thù tháo vải bông trên tay Lý Trường Thiên, tường tận xem xét vết thương thật lâu, một tay đỡ cổ tay Lý Trường Thiên rồi bắt đầu thoa thuốc cho hắn.
"Còn bao lâu nữa mới lành?" Lý Trường Thiên hỏi, "Vết thương trên người đều đỡ nhiều rồi, sao ngón tay lại chậm lành như vậy."
"Móng tay ngươi bị tróc lên nứt ra, phải chờ cái cũ tróc hết mới từ từ khép lại được, cho nên cần thêm chút thời gian." Yến Thù nói.
"Có cách nào khép lại nhanh hơn không?" Lý Trường Thiên hỏi.
Yến Thù gật đầu: "Có."
"A? Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà thật sự có sao." Lý Trường Thiên kinh ngạc, "Sao ngươi không nói sớm".
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên: "Vì đau."
"A? Là cách gì?"
"Nhổ ra."
Lý Trường Thiên hít một ngụm khí lạnh: "Rút hết mười móng tay? Nhổ sạch tận gốc?"
Yến Thù ừ một tiếng.
Lý Trường Thiên lộ vẻ đau khổ, hắn ngẩng đầu nhìn xà nhà, mặt mũi nhăn nhúm, nội tâm đấu tranh dữ dội, thật lâu sau Lý Trường Thiên mới hít một hơi rồi nói: "Vậy cứ nhổ đi, đau dài không bằng đau ngắn, khép lại sớm thì ta có thể làm chút chuyện, ít nhất cũng không như bây giờ, cầm đũa cũng không xong, nhổ đi!"
Yến Thù: "......"
Yến Thù rũ mắt, cầm vải bông sạch sẽ quấn lên đầu ngón tay Lý Trường Thiên, nhàn nhạt nói: "Đừng rút, không kém gì bây giờ đâu."
"A? Nhưng mà......" Lý Trường Thiên vẫn kiên trì.
Yến Thù nhanh chóng băng bó kỹ, ngắt lời hắn: "Nghỉ tạm đi."
"Ừ, ta trải chăn đệm nằm dưới đất." Lý Trường Thiên đứng dậy ôm chăn đệm trên giường xuống.
"Không cần, ngủ trên giường đi." Yến Thù đã thu dọn xong bình thuốc.
"Nhưng......"
"Ngươi ngủ yên tĩnh lắm, không làm ồn đâu." Yến Thù kiên trì.
Lý Trường Thiên cười cười, cảm kích nói: "Cám ơn, để ta trải chăn đệm."
Hắn sốt sắng chạy đến bên giường, cầm hai cái chăn giũ mạnh rồi trải lên giường, động tác của Lý Trường Thiên gọn gàng mà linh hoạt, chỉ chốc lát sau đã trải chăn chỉnh tề, một nếp nhăn cũng không có.
Lý Trường Thiên xoay người, dương dương đắc ý nói: "Xong rồi! Ngủ nào!"
Yến Thù đang yên lặng nhìn Lý Trường Thiên, thấy hắn bỗng dưng quay lại cười với mình thì đột ngột quay đi.
"Sao vậy? Có chuyện muốn nói với ta à?" Lý Trường Thiên hỏi.
Yến Thù quay lại, gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Ngươi cần bạc làm gì? Nếu không muốn nói thì có thể không nói."
"A...... Cũng không phải chuyện gì to tát." Lý Trường Thiên thẳng thắn kể hết mọi chuyện với Yến Thù.
Yến Thù vừa nghe vừa gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày: "Ngày mai đưa ta đến miếu hoang xem thử."
"Hả? Sao vậy?" Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù.
"Bạc của ngươi chỉ đủ mua thuốc một ngày, trị không hết cho tiểu cô nương kia". Yến Thù thổi tắt nến trên bàn, "Nghỉ ngơi đi".
"Được."
-
Miếu hoang buổi sáng, nắng chiếu khắp rừng trúc, ở một chỗ vắng vẻ chất đầy gạch vỡ, thiếu niên nhóm lửa sắc thuốc, đổ vào chén, để nguội một lát rồi cẩn thận bưng vào miếu.
Người trong miếu đều đang thu dọn đồ đạc, họ định tiếp tục xuôi về phương Nam, tìm một chỗ có thể dừng chân.
Thiếu niên ôm bé gái trong góc, ôn nhu nói: "Dao Dao, uống thuốc."
Bé gái gắng gượng ngồi dậy, gật đầu nhận lấy chén thuốc trong tay thiếu niên, đang muốn uống thì đột nhiên một cánh tay duỗi tới ngăn cô bé lại, cầm chén thuốc đi.
Thiếu niên và bé gái đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Trước mặt bọn họ có hai người đang đứng, một vị công tử áo trắng tuấn mỹ lạnh lùng, vị công tử còn lại thấy thiếu niên nhìn qua thì nhoẻn miệng cười nói: "Tiểu huynh đệ, lại gặp nhau rồi."
"Ân công?" Thiếu niên kêu lên.
Yến Thù đổ một chút thuốc trong chén lên đầu ngón tay rồi đưa lên môi nếm thử, sau đó y nhướng mày đem thuốc ra ngoài miếu hoang, trực tiếp đổ đi.