Chương 57: Ta thật sự rất biết đánh nhau
"Công tử, tới đây ~" Thanh âm của các chủ Phong Các mềm mại đáng yêu như muốn đoạt hồn, răng trắng nhẹ nhàng cắn môi đỏ.
Yến Thù lù lù bất động, nhàn nhạt nhìn nàng.
"Ai." Các chủ Phong Các thu tay lại rồi thở dài, "Không ngờ công tử đúng là người chẳng thú vị gì, thôi bỏ đi".
Nàng bỗng nhiên cười hì hì một tiếng: "Muốn lấy tín vật Phong Các thì nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, Phong Các của ta là nơi duy nhất trong Cẩm Sắt phường có thể mang cô nương đi, nhưng không phải ai cũng mang được cô nương đi, một là cô nương phải đáp ứng, hai là...... chỉ có người đại phú đại quý như Thẩm công tử mới có thể mang đi, cho nên tín vật này cũng là như vậy, ta và Thẩm công tử xưa nay có giao hảo nên mới cho các ngươi thể diện, chỉ cần đưa đủ vàng bạc thì tín vật này liền giao cho các ngươi."
"Đa tạ cô nương." Yến Thù nói, "Xin hỏi cần bao nhiêu bạc".
"Một ngàn lượng......" Các chủ Phong Các cười dài giọng, "Vàng ~"
Biểu cảm của Yến Thù đột nhiên thay đổi, y khẽ nhíu mày, lộ vẻ cực kỳ khó xử.
Y trầm mặc thật lâu, có vẻ vô cùng quẫn bách.
"Nếu không bỏ ra nổi." Các chủ Phong Các tựa như không kiên nhẫn đợi được nữa, ngáp một cái rồi lười biếng cười nói với Yến Thù, "Ngươi ngủ với ta một lần cũng được."
Yến Thù, Lý Trường Thiên: "......"
Ánh mắt Lý Trường Thiên chấn động: "Cái quái gì thế!?"
"Công tử đến đây." Các chủ Phong Các liếc mắt đưa tình với Yến Thù, "Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng nha".
Yến Thù thở dài ôm quyền nói: "Quấy rầy các chủ rồi."
Dứt lời quay người định đi thì bỗng nhiên có người mở miệng.
"Khoan đã." Thẩm Ngọc Thụ gọi Yến Thù lại, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói với các chủ Phong Các, "Tỷ tỷ, một ngàn lượng vàng này ta cho ngươi, chờ một chút để ta sai người đem vàng đến cho ngươi, thế nào?"
"Ai nha, không hổ là Thẩm công tử, vung tiền như rác, mắt cũng không thèm chớp nữa." Các chủ Phong Các che miệng cười nói.
"Nào có không chớp mắt a, cho ngươi ngàn vàng này ta sẽ không thể tới Cẩm Sắt phường chơi một thời gian rất dài đó." Thẩm Ngọc Thụ lầu bầu phàn nàn.
"Vậy thì đừng cho nữa." Các chủ Phong Các cười nói.
"Cho! Để ta gọi người đưa tới." Thẩm Ngọc Thụ quyết tâm cắn răng nói.
"Được được được, biết rồi." Các chủ Phong Các đứng lên lấy một hộp trang điểm dát vàng, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bài khắc chữ "Phong" đưa cho Thẩm Ngọc Thụ, "Nào, Thẩm công tử lấy đi".
"Đa tạ tỷ tỷ." Thẩm Ngọc Thụ nói cám ơn rồi nhận ngọc bài, xoay người ném cho Yến Thù, "Đây, cất cho kỹ".
Yến Thù vững vàng chụp được, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, rũ mắt khẽ nói: "Nhận lấy thì ngại, ta và công tử vốn không quen biết, không nên nhận món quà này......"
Tiểu công tử nhếch môi ngắt lời Yến Thù: "Ta vui lòng! Ngươi vểnh tai mà nghe cho kỹ! Ta! Vui! Lòng!"
"Đa tạ." Yến Thù nắm chặt ngọc bài, thành khẩn nói lời cảm tạ, "Hôm qua là ta đường đột vô lễ, may mà công tử rộng lượng nên không trách tội."
"Ai nha!" Thẩm Ngọc Thụ bị thổi phồng đến mức vui vẻ, "Ngươi thật sự rất thú vị! Không tệ! Ánh mắt Trường Thiên không tệ! Đi! Sau này ta sẽ xem ngươi như bằng hữu! Đi đi đi, tới Hoa Các thôi!"
Nói rồi Thẩm Ngọc Thụ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dẫn Yến Thù và Lý Trường Thiên đến Hoa Các.
"Ta nói cho hai ngươi biết, nghe nói các chủ Hoa Các này là nữ tử tuyệt sắc võ công cao cường, muốn gặp được nàng nhất định phải ký khế ước sinh tử!" Thẩm Ngọc Thụ vừa đi vừa nói với Lý Trường Thiên và Yến Thù.
"Khế ước sinh tử?" Lý Trường Thiên hỏi.
"Ừ! Đúng vậy! Bởi vì muốn gặp các chủ Hoa Các thì phải luận võ, chỉ có người thắng mới có thể gặp nàng." Thẩm Ngọc Thụ giải thích, "Hoa Các mỗi ngày chỉ cho phép mười hai người ký tên vào khế ước sinh tử thôi!"
Lý Trường Thiên nhớ lại hôm qua ở Hoa Các nhìn thấy võ đài hình cánh hoa chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Đang nói chuyện thì ba người đã vào đến Hoa Các, lụa đỏ quấn lương, oanh oanh yến yến mê muội mắt người.
Yến Thù nhìn bốn phía Hoa Các đặt giá vũ khí thì có chút kinh ngạc.
Thẩm Ngọc Thụ ngăn lại một nữ tử nhanh nhẹn đi qua trước mặt ba người: "Cô nương, cô nương, khế ước sinh tử ký ở đâu?"
Nữ tử che miệng cười rồi chỉ cho ba người hướng võ đài.
Ba người đi qua, thấy bên trái võ đài có một đại hán lưng hùm vai gấu, bên cạnh đại hán kia có một cái chiêng đồng cao đến nửa người, trước mặt là một bàn gỗ, trên bàn bày biện bút mực giấy nghiên.
"Khế ước sinh tử ký ở đây à?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.
Đại hán kia đảo ánh mắt dữ dằn qua ba người: "Đúng, giấy trắng mực đen, ấn dấu tay mực đỏ đồng ý, ký tên, lên đài luận võ, sinh tử do mệnh."
Nghe mấy chữ cuối cùng, Yến Thù khẽ nhíu mày, y đang cân nhắc lợi hại thì Lý Trường Thiên bên cạnh chợt đi đến trước bàn.
Yến Thù sững sờ, còn chưa kịp đưa tay ngăn cản thì Lý Trường Thiên đã tiêu sái ký tên trên khế ước sinh tử rồi ấn dấu tay.
"Ngươi...... Ngươi làm sao......" Yến Thù cuống quít bắt lấy cánh tay Lý Trường Thiên lôi hắn đến bên người, "Lại hấp tấp như thế!?"
"Hả? Không có, không có hấp tấp, ta chỉ cảm thấy mình biết đánh nhau thôi." Lý Trường Thiên cười nói.
Yến Thù nhíu mày không nói, tiến lên muốn xoá tên Lý Trường Thiên.
Đại hán đưa tay ngăn lại: "Công tử, không thể đổi ý."
Lông mày Yến Thù nhíu chặt hơn, y cầm bút chấm mực, muốn ký tên mình lên khế ước sinh tử, nào ngờ đại hán lại cản y.
"Công tử, không phải ta nhằm vào ngươi, nhưng Hoa Các có quy củ Hoa Các, mỗi ngày chỉ đồng ý mười hai giang hồ nhân sĩ ký tên đồng ý, hôm nay khế ước sinh tử này đã bị ký đầy, vừa rồi vị công tử kia là người cuối cùng."
Yến Thù sầm mặt, y nhìn chằm chằm cái tên Lý Trường Thiên trên khế ước sinh tử, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
"Ngươi đừng lo lắng." Lý Trường Thiên đưa tay vỗ lưng y, "Ta thật sự rất biết đánh nhau, ngươi đừng có không tin mà."
Yến Thù xoay người nhìn hắn hỏi: "Quyền cước không có mắt, ngươi làm sao đảm bảo mình sẽ không bị thương?"
"A......" Lý Trường Thiên ngẩn người.
Hắn chưa nghĩ tới chuyện không bị thương.
Luận võ làm sao có thể không bị thương, trước đây huấn luyện hắn và huynh đệ tùy tiện vung tay đều khó tránh khỏi va chạm, đánh với người khác chắc chắn sẽ bị thương ít nhiều.
"Cái này sao đảm bảo được, luận võ mà, chắc chắn là......" Lý Trường Thiên im bặt, bởi vì hắn trông thấy sắc mặt Yến Thù trong nháy mắt tối đi.
"Ngươi đừng nóng giận, ta chỉ muốn giúp ngươi, ta không muốn cản trở, ta......" Lý Trường Thiên vội vàng nói.
Yến Thù khẽ giật mình, vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười thanh thúy như ngọc châu rơi xuống: "Ai nha, đây không phải là công tử hát khúc hôm đó sao?"
Lý Trường Thiên toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn thì thấy cô nương áo xanh hôm đó ôm chặt hắn không buông đang lấy quạt tròn che mặt, mỉm cười đi tới.