Chương 76: Sao đột nhiên y lại bị choáng
Sau khi rời khỏi Cẩm Sắt phường, Lý Trường Thiên một tay xách hộp cơm, một tay cầm bánh bao chay ăn cho đỡ đói, vừa ăn vừa vội vàng đi về khách điếm.
Hắn chạy thẳng tới phòng Yến Thù, đưa tay đẩy cửa vào.
Trong phòng trống rỗng, ánh trăng mỏng lạnh len qua cửa sổ trải dài trên đất, vắng lặng tĩnh mịch.
Lý Trường Thiên đứng ngây ra một hồi, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.
Rõ ràng trong bụng Lý Trường Thiên trống trơn nhưng đột nhiên lại chẳng còn hứng thứ ăn uống gì nữa, hắn nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn, cầm vỏ kiếm lên nắm chặt trong tay.
Kiếm của Yến Thù không biết ở đâu, trên vỏ kiếm còn dính vết máu khô, Lý Trường Thiên lấy khăn lau sạch rồi đột nhiên phát hiện.
Từ khi hắn trùng sinh đến giờ vẫn luôn ở cùng Yến Thù.
Yến Thù là liên kết của hắn và không gian này.
Giờ chẳng biết Yến Thù đã đi đâu, Lý Trường Thiên tựa như bị ném vào hoang mạc không nhìn thấy điểm cuối, chỉ còn lại hoảng loạn.
Hiện giờ Lý Trường Thiên mở mắt hay nhắm mắt đều nhìn thấy gian phòng hỗn độn ở Thanh Lộ Các, trên đất có vết máu khô, trên tường đầy rẫy vết đao kiếm.
Tất cả mọi thứ đều nói lên một điều.
Yến Thù đã xảy ra chuyện.
Lý Trường Thiên đứng ngồi không yên, lại không biết phải làm gì, chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Hắn đi quanh phòng không biết bao nhiều vòng, cuối cùng thì thào: "Không được, mình phải ra ngoài tìm y."
Lý Trường Thiên không thuộc dạng có thể ngồi chờ người khác, dù trên thân hắn còn có vết thương, dù hắn hoàn toàn không biết gì về Bạch Đế Thành nhưng ít nhất thử đi tìm trên các con đường gần Cẩm Sắt phường vẫn tốt hơn là không làm gì, sẽ khiến hắn thấy dễ chịu một chút.
Lý Trường Thiên trấn tĩnh lại rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc này bên ngoài đột nhiên giáng xuống một tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc, gió lốc cuốn qua cửa sổ, sau đó trời đổ mưa tầm tã.
Trong đầu Lý Trường Thiên ong ong, đứng lặng tại chỗ.
Tiếng sét kia rơi vào tai hắn cực kỳ giống tiếng bom nổ, đến mức hắn có thể ngửi được mùi khói lửa, mùi lốp xe cháy khét buồn nôn.
Bên tai phảng phất vọng lại tiếng kêu khóc, tiếng cầu cứu.
Lý Trường Thiên có chút không thở nổi, loạng choạng chống vào bàn.
Bên ngoài gió thốc từng cơn, trong không khí toàn mùi hơi đất bị nước mưa bốc lên, Lý Trường Thiên bình tĩnh trở lại, đứng dậy đóng cửa sổ.
Lý Trường Thiên nhoài nửa người ra khép cửa sổ, nước mưa lạnh buốt vô tình tạt vào làm hắn tỉnh táo hơn đôi chút, lại nhớ tới ý định đi tìm Yến Thù.
"Trời mưa cũng đã sao, dù đao có bổ xuống thì mình cũng phải tìm." Lý Trường Thiên cắn răng, quyết định đi tìm Yến Thù.
Hắn với lấy khung cửa sổ đang muốn đóng thì chợt khựng lại.
Hắn nhìn thấy trên đường có người.
Mặc dù đường tối om nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ thân hình người kia.
Mưa lớn như vậy mà người kia không che dù cũng không mặc áo tơi, một tay y che bả vai, một tay cầm kiếm làm gậy chống, bước đi vừa chậm vừa lảo đảo, tựa như mỗi một bước đều hao tổn toàn bộ sức lực của y.
Đường phố vắng vẻ tối om, tình cảnh này có vẻ hơi quỷ dị.
Lý Trường Thiên chợt nhận ra điều gì, hắn nhảy cẫng lên, sau đó lao ra khách điếm chạy về phía người kia.
Mưa quá lớn, chỉ chốc lát đã khiến toàn thân Lý Trường Thiên ướt đẫm.
Lý Trường Thiên bất chấp chạy tới cạnh người kia gọi: "Yến Thù?! Ngươi sao rồi? Ngươi ổn không?"
Yến Thù ngẩng đầu lên, ánh mắt y tan rã, tóc đen tán loạn, căn bản là không thể tập trung lực chú ý, vừa dừng lại thì cả người liền ngã chúi nhủi về phía trước.
Lý Trường Thiên mau chóng ôm Yến Thù vào lòng để y không bị ngã xuống đất: "Vai ngươi bị thương nặng rồi!"
Lý Trường Thiên đột nhiên luống cuống, sau đó hấp tấp cõng Yến Thù lên: "Ta đưa ngươi đi gặp đại phu!!"
Hắn khẽ cong eo, miệng vết thương ở bụng lập tức đau đớn kịch liệt, Lý Trường Thiên cắn răng nhịn đau cõng Yến Thù vội vàng chạy tới y quán hôm nọ chữa thương cho hắn.
Nhưng giờ là đêm hôm khuya khoắt, y quán đã đóng cửa từ lâu.
"Đại phu! Đại phu có đây không? Đại phu!" Lý Trường Thiên lau nước mưa trên mặt, bắt đầu gõ cửa.
Mưa to như trút, gió lốc thét gào, giữa trời đất chỉ còn giá lạnh và tuyệt vọng.
Lý Trường Thiên không từ bỏ mà vẫn kiên trì gõ cửa liên tục.
Hồi lâu sau, trong y quán lóe lên ánh nến, thanh âm hùng hổ vọng ra.
"Hơn nửa đêm rồi, ai đó, chạy đi đầu thai hay sao?"
Lý Trường Thiên tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, mừng rỡ như điên hét to: "Không phải chạy đi đầu thai!! Là không muốn đầu thai! Đại phu, cứu mạng với!!!"
-
Y quán, trong phòng nhỏ tràn ngập mùi thảo dược đắng chát, ánh nến to bằng hạt đậu lay nhẹ, Yến Thù nằm trên giường, người đắp chăn mỏng, hơi thở rất nhẹ.
Lý Trường Thiên ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, mở to mắt không dám ngủ.
Lúc nãy hắn cõng Yến Thù xông vào y quán làm đại phu giật mình hét lên.
Đại phu vừa niệm A Di Đà Phật đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát vừa run rẩy bảo Lý Trường Thiên mau lột y phục ướt đẫm trên người Yến Thù.
Hai người gà bay chó chạy giày vò một lúc lâu, nào là lau mình, nào là đút thuốc rồi bó thuốc, nào là băng bó vết thương, vất vả lắm mới nghỉ tay được.
Đại phu không chịu được giày vò, thấy hai người tạm thời không có chuyện gì thì đi nghỉ trước, để Lý Trường Thiên ở lại trông chừng.
Lúc bận rộn không có cảm giác gì, giờ yên tĩnh nghỉ ngơi một chút Lý Trường Thiên lại thấy phần bụng đau như muốn rách ra.
Hắn biết vết thương chắc đã bị vỡ, nhưng hắn mệt đến nỗi một ngón tay cũng chẳng muốn động chứ nói gì đến chuyện xử lý vết thương.
Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù mặt không chút máu nằm trên giường bệnh, nhịn không được than thở trong lòng.
Thật thê thảm, hai người họ đang tranh nhau xem ai thảm hơn sao?
"A......" Yến Thù bỗng nhiên nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó chậm chạp mở mắt ra, vì tỉnh lại sau khi trọng thương nên trong mắt đều là mờ mịt.
"Yến Thù!" Lý Trường Thiên thở phào, mừng rỡ đến trước giường, "Ngươi tỉnh......"
Lý Trường Thiên chợt im bặt.
Cổ họng của hắn bị Yến Thù dùng bàn tay không bị thương bóp chặt.
"Ngươi là...... ai?! Rốt cuộc là ai?!" Yến Thù cắn răng, mắt trừng to như muốn rách cả mí mắt, tựa như lâm vào đường cùng nên sắp sửa liều mạng lần chót.
Lý Trường Thiên trong lòng lộp bộp một tiếng.
Toi rồi, Yến Thù bị đập vào đầu sao?
Sao đột nhiên y lại bị choáng a!
Yến Thù bị thương nặng nên cũng chẳng có nhiều sức lực, Lý Trường Thiên dễ dàng gỡ bàn tay đang bóp cổ mình ra, sau đó nắm tay y: "Yến Thù, ta là Lý Trường Thiên, ngươi không nhớ ta sao?"
"Lý Trường Thiên...... Đúng...... Là ngươi......" Yến Thù thả lỏng, thất thần thì thào, nắm chặt tay Lý Trường Thiên, ánh mắt dán vào bụng Lý Trường Thiên.
Nơi đó vì vết thương bị vỡ mà không kịp thời xử lý nên đã loang ra vết máu đỏ sậm.
Yến Thù thấy thế lập tức giãy dụa đứng dậy: "Vết thương của ngươi......"
"Không sao không sao!" Lý Trường Thiên mau chóng đẩy Yến Thù về giường, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa chúng ta bảo đại phu băng bó cho ta sau."
"Nhớ nói đại phu nhẹ chút, ngươi sợ đau......" Yến Thù mơ hồ nói.
"Hả? Cái gì đau? Vết thương của ngươi đau à? Vậy ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo, ta ở đây trông chừng ngươi, ngủ đi ngủ đi." Lý Trường Thiên đắp lại chăn mền cho Yến Thù.
Yến Thù không hiểu sao đột nhiên thả lỏng, sau khi nhắm mắt lại thì mau chóng ngủ say.
Mặc dù không biết Yến Thù trải qua chuyện gì nhưng ít ra y đã trở về, trái tim bị treo lơ lửng của Lý Trường Thiên cuối cùng cũng buông xuống.
Hắn cầm máu cho vết thương trên bụng rồi dời ghế tới ngồi cạnh giường trông chừng Yến Thù.
Ngồi một hồi, Lý Trường Thiên buồn ngủ liên tục ngáp, cuối cùng thực sự nhịn không được, dứt khoát gối lên mép giường nghỉ ngơi.
Lý Trường Thiên cũng không biết mình ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng cảm thấy mình được ai đó nhẹ nhàng đặt lên giường.
Chờ hắn mở mắt lần nữa, quả nhiên thấy mình đang nằm cạnh Yến Thù, Yến Thù cũng tỉnh, đang nhìn hắn, thấy hắn mở mắt ra thì đột ngột quay đi.
Lý Trường Thiên dụi mắt hỏi: "Hai ngày nay ngươi đi đâu? Sao lại bị thương nặng như vậy?" Nhớ tới tình cảnh thê thảm của Yến Thù tối qua mà Lý Trường Thiên vẫn thấy sợ hãi.
"Ta nhận được mật tín nói Hàn Nha muốn bắt Thi Hoa Niên nên mới đến Cẩm Sắt phường." Yến Thù kể lại chuyện hai ngày qua.
Lý Trường Thiên nghiêm túc nghe, tới đoạn hắc y nhân có tướng mạo giống mình như đúc thì bỗng dưng cả người nổi da gà, toàn thân lạnh lẽo, hắn xoa xoa cánh tay nói: "Hả? Dáng dấp giống ta như đúc? Ngươi chắc không?"
Yến Thù gật đầu khẳng định: "Ta chắc chắn."
Lý Trường Thiên: "......"
Chẳng lẽ ở không gian này hắn có huynh đệ song sinh?
Không đúng, theo cách nói của Thẩm Ngọc Thụ thì lẽ ra hắn không có người thân nào mới đúng.
"Ngươi nhớ lại chuyện gì à?" Yến Thù hỏi.
Lý Trường Thiên buồn bã lắc đầu: "Nhớ không nổi, ta thật sự không nhớ gì cả, cái gì cũng không biết, haizzz......"
Yến Thù do dự một chút rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên cười nói: "Làm gì vậy, ngươi dỗ con nít à?"
Yến Thù dừng lại, ngượng ngùng rút tay về.
"Vỗ ở đây này!" Lý Trường Thiên chụp tay Yến Thù đặt trên vai mình, "Vỗ đi!"
Yến Thù: "...... Đúng rồi, Cẩm Sắt phường giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, có ai đến tìm chúng ta không?"
"Có, Chung Ly tới khách điếm tìm ta, câu đầu tiên là nói ngươi xảy ra chuyện, thật sự làm ta hết cả hồn, còn nữa, phường chủ và Từ đại nhân mà ngươi nói chắc không có việc gì đâu, nàng truyền mật tín cho Cẩm Sắt phường nói bốn vị các chủ đừng đi tìm nàng." Lý Trường Thiên nói.
Yến Thù thở ra một hơi, gật đầu: "Bây giờ người Hàn Nha ẩn mình ở Bạch Đế Thành, nơi này sóng ngầm cuồn cuộn, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi, dù sao địch tối ta sáng, đợi về khách điếm ta sẽ truyền tin cho nghĩa phụ nói rõ chuyện này với ông ấy......"
Yến Thù đang nói thì chợt phát hiện Lý Trường Thiên có vẻ hơi bất an.
Lý Trường Thiên tựa như nghĩ đến cái gì, lông mày nhíu lại, vẻ mặt rối rắm, có chút buồn rầu và bất đắc dĩ.
"Sao thế?" Yến Thù hỏi.
"Yến Thù." Lý Trường Thiên ngước lên, nhẹ nhàng gọi tên y.
Hai người nằm đối mặt với nhau, y quán tuy nhỏ mà yên tĩnh, ánh nến đã cháy hết, chỉ còn sót lại tàn sáp không có hình thù gì.
Ngữ khí của Lý Trường Thiên nghe rất bình tĩnh nhưng thật ra đều là lo sợ bất an: "Hiện giờ ta thật sự không có ký ức trước khi đến trấn Xuất Dư, ta không biết mình là ai, có người nhà hay không, đã từng trải qua chuyện gì, vì vậy nếu......"
"Nếu ta thật sự là người Hàn Nha hoặc có quan hệ với Hàn Nha thì phải làm sao đây?"