Chương 105: Giờ ta muốn gặp y một chút

"Luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó."
Thẩm Ngọc Thụ nói xong câu này thì trên mặt lộ vẻ đau thương, ảm đạm cúi thấp đầu.


Lý Trường Thiên chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Thẩm Ngọc Thụ, Thẩm Ngọc Thụ trong ấn tượng của hắn luôn là Thẩm nhị công tử không tim không phổi, lòng đầy nhiệt tình.
"Ta cảm thấy hiện giờ cha và ca ca khiến ta có cảm giác rất xa lạ......" Thẩm Ngọc Thụ than thở.


Lý Trường Thiên chợt nhớ lại hôm đó hắn trốn trong gian phòng chứa đầy lồng sắt nhốt khỉ đã nghe được hai người trò chuyện.
Một người nói vừa nghiên cứu ra loại thuốc có thể khiến người ta mạnh mẽ vô cùng, nhưng sau khi dược hiệu qua đi gân cốt sẽ đau dữ dội.


Mà người còn lại gọi là Thẩm vương gia.
Không nghi ngờ gì nữa, Thẩm vương gia này chính là Thẩm Triều.
Mặc dù Lý Trường Thiên không biết chuyện này có liên quan đến Hàn Nhai và người Bắc Địch lén vào Bạch Đế Thành hay không.


Nhưng có thể khẳng định Thẩm Triều đang có mưu đồ bí mật gì đó.
"Cha ngươi......" Lý Trường Thiên chậm chạp mở miệng.
Thẩm Ngọc Thụ ngẩng đầu lên, khuôn mặt khổ sở nhăn lại: "Hả?"


Lý Trường Thiên ngập ngừng, hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Trước kia ngươi bảo ta rằng cha và ca ca của ngươi nhất định là người tốt, bây giờ ngươi vẫn nghĩ vậy đúng không?"
"Ừ." Thẩm Ngọc Thụ gật đầu không chút do dự.


available on google playdownload on app store


"Vậy thì được rồi." Lý Trường Thiên vỗ vai Thẩm Ngọc Thụ, "Đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Ngươi nói đúng!" Thẩm Ngọc Thụ lấy lại tinh thần.
Hai người cùng về Thiên Khuyết Sơn Trang, Thẩm Ngọc Thụ thấy Lý Trường Thiên đi đến cầu vượt gỗ thì hai mắt trừng to: "Ngươi làm sao, làm sao......"


"Chuyện này dài dòng lắm, có dịp sẽ nói cho ngươi biết." Lý Trường Thiên tạm biệt Thẩm Ngọc Thụ rồi băng qua cầu vượt về phòng mình.
Hắn đi đến lầu các, khi về tới trước phòng thì đột nhiên sững sờ.
Thủ vệ trước cửa lớn và cửa sổ đều không thấy nữa.


Lý Trường Thiên chợt ý thức được điều gì, bước nhanh đến trước phòng rồi đẩy cửa ra.
Trong phòng trống rỗng.
Yến Thù không có ở đây.
Đồng tử trong mắt Lý Trường Thiên đột ngột co rút, bỗng chốc hắn nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng tất cả chỉ còn lại bối rối.


Lý Trường Thiên nhìn quanh bốn phía, không thấy vết tích đánh nhau hay giãy dụa.
Hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay người rời khỏi phòng rồi chạy nhanh tới lầu các bên cạnh.
Lý Trường Thiên phóng hai bước một lên ba tầng lầu, sau đó không hề bất ngờ khi bị thị vệ tuần tr.a chặn lại.


"Không được cử động! Ngươi là ai?" Thị vệ quát lớn.
Lý Trường Thiên lấy lệnh bài của Lý Thu Thủy giơ lên trước mặt thị vệ.
Mấy tên thị vệ đều sững sờ, bọn hắn do dự một chút rồi nghiêng người tránh.


Lý Trường Thiên chờ không nổi nữa, hắn đẩy những thị vệ kia ra rồi vội vàng chạy lên phòng giam Yến Thù lần trước.
Lý Trường Thiên đến trước phòng, đang muốn đẩy cửa thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát lớn: "Dừng tay!"


Một nam tử mặc áo đen bước nhanh tới, hắn đẩy mạnh Lý Trường Thiên rồi tức giận nói: "Cút đi."


Lý Trường Thiên đưa tay lấy lệnh bài nhưng lại nghe người kia nói: "Đừng tưởng quận chúa cho ngươi lệnh bài thì muốn làm gì cũng được, đàng hoàng làm một tên ngốc thì ngươi không làm, chỉ biết suốt ngày gây rắc rối, cút đi."


Lý Trường Thiên dừng lại, đoán hắn là A Vô nên ngẩng đầu hỏi: "Yến Thù có ở bên trong không?"
A Vô cười lạnh một tiếng: "Có thì sao, không thì sao?"
Ai ngờ hắn vừa dứt lời thì Lý Trường Thiên tiến tới nắm chặt ngực áo đè mạnh hắn vào tường.


Lý Trường Thiên lên cơn giận dữ, mắt trừng to như muốn nứt ra, nghiến răng gằn từng chữ: "Nếu ngươi còn dám dùng hình với y......"
"Trường Thiên! Buông A Vô ra!" Thình lình có người hét lên ngắt lời Lý Trường Thiên.


Nghe giọng nói quen thuộc, Lý Trường Thiên buông A Vô ra rồi lui lại, cơn giận của hắn chưa tiêu tan nên quay đi mà không nhìn người mới tới.
Lý Thu Thủy sải bước đi đến giữa bọn hắn.
"Quận chúa." A Vô ôm quyền hành lễ.
Lý Thu Thủy gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý Trường Thiên: "Trường Thiên......"


Lý Trường Thiên nhìn Lý Thu Thủy, cúi đầu không đáp lại, trong ánh mắt có chút ủy khuất.


"Trường Thiên." Lý Thu Thủy bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Trường Thiên, "Hàn đại nhân sắp đích thân tới Bạch Đế Thành, nếu nghĩa tử của Tần Quyết Minh còn giam ở phòng đệ thì không biết phải ăn nói sao với Hàn đại nhân, đệ yên tâm, tỷ tỷ hứa với đệ sẽ không để ai dùng hình với y nữa, được chứ?"


Lý Trường Thiên cũng biết lúc này mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, hắn không muốn khó xử Lý Thu Thủy nên gật đầu nói: "Vâng, nhưng đệ...... bây giờ đệ có thể gặp y một chút được không?"
"Đi đi." Lý Thu Thủy không từ chối lời thỉnh cầu của Lý Trường Thiên.


Lý Trường Thiên vội vàng đẩy cửa bước nhanh vào phòng.
Trong phòng, Yến Thù ngồi ngay ngắn trên đống cỏ khô trong góc, hai tay bị dây thừng trói sau lưng, mắt bị che kín bằng vải đen.
Lý Trường Thiên thấy trên người y rõ ràng không sao mới thở phào nhẹ nhõm.


Cũng may Yến Thù chỉ bị trói chứ không bị tr.a tấn.
Nghe tiếng mở cửa, Yến Thù bị che mắt hơi nghiêng đầu như đang phán đoán người đến là địch hay bạn.
Lý Trường Thiên ngồi xổm xuống trước mặt Yến Thù rồi đưa tay tháo miếng vải đen trên mắt y.


Yến Thù nhíu mày, không thích ứng kịp với ánh sáng nên chớp chớp mắt, y ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Lý Trường Thiên thì vẻ mặt mới thả lỏng một chút.
"Bọn hắn có đánh ngươi không? Ngươi có bị thương không?" Lý Trường Thiên sốt ruột hỏi.


"Không có." Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên rồi đáp.
"Thật xin lỗi, ta......" Lý Trường Thiên buồn rầu sờ tóc mình.
"Ngươi không cần xin lỗi." Yến Thù ngắt lời hắn, ngữ khí bình tĩnh.


"Ta...... Ta hôm nay ra ngoài, đi vào Bạch Đế Thành một chuyến mua cho ngươi xâu hồ lô đường......" Lý Trường Thiên lấy ra xâu mứt quả bọc trong giấy dầu rồi lắp bắp, "Giờ đưa cho ngươi thì hình như không thích hợp lắm...... hay là, hay là để sau đi."


Lý Trường Thiên nói xong liền cất mứt quả, cầm miếng vải đen che mắt lên: "Ngươi không bị đánh thì tốt, ta lo đến nỗi tim sắp rơi ra ngoài lồng ngực luôn rồi, để ta bịt mắt cho ngươi trước đã, ngươi cứ yên tâm."
Về phần yên tâm cái gì thì Lý Trường Thiên không nói.


Hắn lấy mảnh vải đen bịt mắt Yến Thù lần nữa rồi đi ra khỏi phòng.
Lý Thu Thủy và A Vô đều chờ ở cửa.
Thấy Lý Trường Thiên đi ra, Lý Thu Thủy sợ hắn còn giận nên lo âu gọi một tiếng: "Trường Thiên."
Lý Trường Thiên lấy mứt quả đã mua trước đó đưa cho Lý Thu Thủy.


Lý Thu Thủy sững sờ, sau khi nhận lấy thì mỉm cười thân mật gọi Lý Trường Thiên: "Đồ ngốc, đi thôi, cùng tỷ về, A Vô, nơi này giao cho ngươi nhé."
"Vâng." A Vô cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.


Rất lâu sau khi Lý Thu Thủy và Lý Trường Thiên cùng nhau rời đi, A Vô vẫn còn đứng đó, hắn nghiến răng chặt đến nỗi nghe thấy tiếng.
Nếu ở gần hắn một chút sẽ nghe hắn thì thào như nói mê, vẻ mặt thất thần.


"Dựa vào cái gì...... Dựa vào cái gì hắn có thể trở thành đệ đệ của tỷ...... Vì sao lại không phải là ta, dựa vào cái gì......"
-


Sau khi từ biệt Lý Thu Thủy, Lý Trường Thiên quyết định đi xem thử sơn động mình phát hiện hôm qua thông với nơi nào, hắn cầm dây thừng lặng lẽ ra cửa, mãi đến lúc đêm khuya vắng lặng mới trở về.


Lý Trường Thiên về phòng đóng chặt cửa sổ rồi lấy rương thuốc ra xử lý qua loa mấy vết trầy xước trên da vì bị va vào vách đá, sau đó lôi mớ nhánh cây lén giấu dưới giường bắt đầu làm thành bó đuốc.


Đêm khuya thanh vắng, Lý Trường Thiên thu dọn mấy bó đuốc đã làm xong, thở dài một hơi.
Lý Trường Thiên đang chuẩn bị thổi tắt nến nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy có người gõ nhẹ lên cửa sổ của hắn, không nhanh không chậm.
Đêm hôm khuya khoắt, âm thanh này quả thực hơi quỷ dị.


Lý Trường Thiên quay đầu nhìn về phía đó, ngoài cửa sổ có bóng người lay động khiến Lý Trường Thiên giật nảy mình.
Bóng đen kia gõ cửa sổ mấy lần rồi lập tức bỏ đi.
Lý Trường Thiên vội vàng đi tới mở cửa sổ.


Ngoài cửa sổ không còn bóng dáng ai, nhưng trên bệ cửa sổ có ghim một cây phi tiêu, trên đó là một lá thư.
Lý Trường Thiên gỡ phi tiêu xuống, đóng cửa sổ rồi đến trước bàn quan sát phi tiêu thật kỹ.
Phi tiêu này dài cỡ bàn tay, to bằng ngón tay, Lý Trường Thiên tháo lá thư trên phi tiêu mở ra xem.


Trên thư chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi.
Ba ngày sau Hàn Nhai đích thân tới Bạch Đế Thành, buổi tối sẽ mở tiệc ở Thiên Khuyết Sơn Trang, phần lớn thị vệ đều đi, chính là thời cơ.
Lý Trường Thiên chậm rãi nắm chặt lá thư trong tay.


Không nghi ngờ gì nữa, người này nhất định là người lúc trước bảo Lý Trường Thiên đi tìm sơn động.
Mặc dù không rõ thân phận của hắn nhưng lập trường lại rất rõ ràng.
Hắn hy vọng Yến Thù có thể được cứu thoát.
Nhưng người này rốt cuộc là ai?


Biết trong Thiên Khuyết Sơn Trang có sơn động, đồng thời còn biết rõ hành trình của Hàn Nhai như lòng bàn tay......
Chẳng lẽ......
Lý Trường Thiên không biết rõ lợi ích quyền mưu giữa những người này nên cũng không thể suy đoán nhiều.


Hắn đốt lá thư rồi cất kỹ phi tiêu, sau khi thổi tắt nến thì nằm trên giường suy nghĩ xem mình còn phải chuẩn bị thứ gì để bảo đảm không xảy ra sai sót nào.
-
Ba ngày sau, trời quang mây tạnh, đã vào đầu thu.
Trong Bạch Đế Thành, tiếng người huyên náo rộn ràng, khung cảnh phồn hoa.


Trên đường phố vang vọng tiếng gào to "Thái bình" và "An khang", là thiên hạ mà bách tính mong được thấy nhất.
Ngoài cổng thành, một đoàn người không giống với thương nhân lữ khách chậm rãi tiến vào Bạch Đế Thành.


Thị vệ tháp tùng đều đeo đao, chân mang ủng cao, thân mặc quan phục, ai nấy uy phong lẫm liệt, mắt cũng không chớp.
Giữa đội ngũ là một cỗ xe ngựa sẫm màu có hoa văn nạm vàng, người ngồi bên trong không phú thì quý.


Tri phủ đã sớm dẫn người ra cổng thành chờ, thịnh tình mời chủ nhân xe ngựa ghé thăm phủ đệ.
Nhưng rất nhanh có người hầu chuyển lời từ chối Tri phủ.
Sau đó đội ngũ này không để ý ánh mắt dòm ngó của người qua đường mà đi thẳng tới Thiên Khuyết Sơn Trang.


Lúc này ở Thiên Khuyết Sơn Trang, Thẩm Ngọc Thụ vừa muốn ra ngoài chơi thì lại bị Thẩm Quỳnh Lâm kéo về nhốt vào phòng.
"Mấy ngày nay đệ không được ra ngoài, cho nên tuyệt đối đừng rời phòng." Thẩm Quỳnh Lâm nói.


"Được được được." Thẩm Ngọc Thụ xưa nay rất nghe lời Thẩm Quỳnh Lâm, tuy có chút không vui nhưng vẫn đồng ý.
Đáp ứng xong, Thẩm Ngọc Thụ bất mãn khoanh tay hỏi: "Nhưng vì sao lại không thể đi, ca cũng phải nói cho đệ một tiếng chứ?"


Thẩm Quỳnh Lâm do dự một chút rồi đáp: "Nhiếp chính vương Hàn vương gia đích thân tới Bạch Đế Thành."
"Nhiếp chính vương? Người nào thế? Rất lợi hại phải không?" Thẩm Ngọc Thụ mờ mịt.


"Ừ, tóm lại đệ cứ đợi ở đây đi, cần gì thì gọi A Bính, ta bảo hắn ở trước cửa trông chừng." Thẩm Quỳnh Lâm nói xong liền quay đầu muốn đi.


"Ca." Thẩm Ngọc Thụ đột nhiên gọi hắn lại, do dự một hồi lại hỏi tiếp, "Nhà chúng ta trước đây có phải rất nghèo không, có phải cha cũng...... cũng không phải là Vương gia không?"
Thẩm Quỳnh Lâm nhất thời giật mình quay đầu nhìn hắn.


"Thật ra đệ cũng không ngốc như mọi người tưởng đâu, có rất nhiều chuyện trong lòng đệ đều biết cả." Thẩm Ngọc Thụ nói, "Ca nói cho đệ nghe đi, đâu thể nào chỉ có mỗi mình đệ mơ hồ chứ? Dù cha có thân phận gì đệ cũng chấp nhận hết."


Thẩm Quỳnh Lâm trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc Thụ, ngữ khí tỉnh táo, ánh mắt bình thản.
"Không sai, cha cũng không phải là Thẩm vương gia."


"Cha từng là Bình Bắc tướng quân của triều đình, mười bốn năm trước theo Phiêu Kỵ đại tướng quân chinh chiến sa trường chống lại ngoại tộc xâm lược!"
"Cái gì?!" Thẩm Ngọc Thụ kinh ngạc há hốc mồm, "Vậy tại sao......"
"Bởi vì...... Cha và bọn họ thua trận." Thẩm Quỳnh Lâm rũ mắt, hai tay nắm thành quyền.


Mười bốn năm trước, dị tộc Bắc Địch xua quân xâm phạm biên giới, Hoàng thượng phái Phiêu Kỵ đại tướng quân xuất chinh.
Ai ngờ lại nếm mùi thất bại, mất đi một tòa thành.
Ngày thành bị công phá, dị tộc Bắc Địch hạ lệnh giết hết cả thành.


Nhất thời dị tộc Bắc Địch trong thành cướp bóc phóng hỏa, khói đen đầy trời, máu chảy thành sông, thi thể chất cao như núi, tiếng gào thảm thiết vang vọng trời xanh.


Hoàng thượng nghe tin báo về thì thương xót dân chúng vô tội, không dám tiếp tục tùy tiện xuất binh nữa mà quyết tâm giảng hòa với Bắc Địch, phái quận chúa hòa thân.


Thẩm Triều nhiều lần gửi thư chờ lệnh Hoàng thượng, thỉnh cầu phái binh xuất chinh lần nữa, cuối cùng vì câu nói đại nghịch bất đạo "Hòa thân chính là mất nước" mà bị Hoàng thượng cách chức, cả nhà bị khám xét, đến đây gia cảnh suy tàn, biến thành kẻ chăn ngựa thấp hèn.


Năm đó Thẩm Ngọc Thụ còn đang quấn tã nhưng Thẩm Quỳnh Lâm tám tuổi đã có thể nhớ hết mọi chuyện.






Truyện liên quan