Chương 36: Tố Tình

Không qua mấy ngày, bà mối liền cùng một đám sai vặt của công chúa mang mấy xe sính lễ vào cổng lớn Ân phủ. Cho dù lão phu nhân và Ân Thực Thu có tức giận như thế nào, chuyện đính hôn này cứ thế mà ấn định.


Ân Ly bởi vì mấy ngày trước ở trong phòng tổ mẫu bị răn dạy một trận, trong lúc nhất thời cả người cũng bơ phờ, không muốn làm gì cả. Ân Duyệt cũng cảm nhận được không khí quỷ dị trong nhà, cũng chỉ lặng lẽ không dám lên tiếng, thỉnh thoảng chọc cho tỷ tỷ vui vẻ.


“Nghe nói Thất Vương gia ở Bắc Cảnh đánh thắng trận, dị tộc đại bại, hiện giờ đang khải hoàn về triều đó.” Từ khi Liên Bích, Liên Kiều nghe nói Ân Ly và Thất Vương gia đính hôn, đều thật vui mừng thay cho Ân Ly. Tuy rằng không biết nàng vì sao không vui nhưng vẫn tìm cách chọc nàng vui vẻ. Hôm nay Liên Kiều ở bên ngoài nghe được tin tức này vội vội vàng chạy về nói với Ân Ly.


Đây lại là đại sự, hiện giờ toàn Lương Quốc trên dưới đều vì việc này mà vui mừng, Biện Châu tự nhiên cũng nhận được tin.
Ân Ly tuy là tâm tình phiền muộn nhưng nghe thấy tin tức này vẫn rất vui mừng, thật sự quá tốt khi hắn có thể bình an trở về.


Thấy Ân Ly chỉ cười cười không nói chuyện, Liên Kiều bèn hỏi: “Cô nương, làm Thất Vương phi không tốt sao? Người vì chuyện gì mà mấy ngày nay đều không vui?”


Lời này của Liên Kiều lại gợi lên ký ức ngày ấy trong phòng tổ mẫu, khóe miệng nhếch lên lại thu hồi. Liên Bích ở bên cạnh thấy thế dùng bả vai đẩy nhẹ Liên Kiều, trừng mắt với nàng ta. Liên Kiều biết tự mình nói sai, không dám hỏi nữa, tìm cái cớ đi ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Ban đêm nằm ở trên giường, Ân Ly nhớ tới những lời tổ mẫu nói với mình, lại thấy mấy ngày nay thái độ phụ thân, tổ mẫu cũng rất lãnh đạm với mình, không nhịn được hốc mắt lại đỏ, vùi vào trong chăn khóc rầu rĩ.


Cạnh cửa sổ trong phòng truyền đến tiếng động nhỏ, Ân Ly đang khóc dữ dội, cũng không để ý cứ nghĩ đó là tiếng gió bên ngoài thôi. Bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay khô nóng ôm lấy một vai nàng.


“Ô!” Nàng sợ muốn la lên, lại bị người kia một tay che kín miệng. Bóng tối trong màn quả thực đen như mực. Ân Ly mở to đôi mắt nhưng không thấy rõ được gì, chỉ cảm thấy bàn tay che miệng nàng thật to, trên tay đầy những vết chai, hẳn đây là tay của nam nhân! Điều này khiến nàng càng sợ hãi, bẻ tay hắn ra sức giãy giụa. Người nọ sức lực cực lớn, một bàn tay liền có thể giữ chặt nàng, thân người to nặng chỉ chốc lát đã đè lấy người nàng.


“A Di, là ta!” Tuân Du thấy nàng giãy giụa không thôi, sợ nàng làm bản thân bị thương, vội nhỏ giọng mở miệng gọi nàng.
Quả thật là hắn! Lòng Ân Ly vốn dĩ tuyệt vọng lập tức thả lỏng, vừa khóc lóc kéo bàn tay hắn đang che miệng ra vừa dùng sức đập hắn: “Sao Ngài im hơi lặng tiếng như vậy, dọa ta sợ!”


Tuân Du nhỏ giọng dỗ dành nàng, nói thẳng bản thân hắn sai rồi, tay buông ra cho nàng tùy tiện đánh. Ân Ly đánh một hồi lại cảm thấy đau lòng, không đánh, cũng không để ý tới hắn nữa, chỉ xoay đầu sang một bên khụt khịt mũi rơi nước mắt.


Tuân Du thấy thế không thuận theo, tiến lên vừa khẽ vỗ về nàng vừa hôn lấy gương mặt nàng, một tay còn nắm tay nàng muốn nàng đánh hắn.


Tuân Du vốn là muốn chọc nàng vui vẻ, nào biết vừa vỗ về Ân Ly liền không thể khống chế bản thân, ôm lấy cổ nàng một cái, áp sát ngực hắn không cho thút thít. Nỗi vấn vương, nhớ nhung của cả năm này cùng với buồn tủi, lo lắng của nàng mấy ngày nay, tất cả đều bộc phát trước mặt hắn.


Tuân Du đau lòng ôm nàng, ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng, môi kề sát vành tai nàng dỗ dành: “A Di chớ khóc, khóc hư người rồi ta sẽ đau lòng. Đừng sợ, ta đã trở về, hết thảy đều giao cho ta. Nàng yên tâm…”


Cũng khóc đủ rồi, lý trí Ân Ly quay trở về, lại cảm thấy bản thân ở trước mặt hắn quá mất thể diện, liền chôn ở trong lòng ngực hắn không chịu ngẩng đầu.


Tuân Du sao có thể không biết tính tình này của nàng, cười chọc ghẹo nàng: “A Di của ta, một năm không gặp thế mà lại thành quỷ khóc nhè rồi, nếu để cho Mạnh phu (1)thấy nàng chắc cũng phải cam bái hạ phong (2).”


(1) Mạnh phu (nhân)() mình nghĩ là nhắc tới Mạnh Khương Nữ có truyền thuyết khóc chồng mà đổ tường thành, do nguyên văn không ghi rõ tên nên mình không tr.a được thông tin chính xác.
(2)Ý nói là chịu lép vế, chịu thua.


Ân Ly bị hắn cười nhạo trong lòng khó chịu, bĩu môi trả lời: “Điện hạ nếu không thích, thì cứ đi ra ngoài là được, tội gì tới chịu đựng cơn giận của quỷ thích khóc như ta.”


Tuân Du sau khi nghe xong, thật đúng là liền từ trên người nàng đứng lên, trở mình ngồi dậy, còn xốc tấm màn giống như muốn xuống giường. Ân Ly thấy thế vội gắt gao kéo lấy cổ tay áo hắn: “Đừng đi!”


Tuân Du cười đắc ý, theo lực đạo của nàng một lần nữa nằm lại trên giường, một tay đem người kéo vào trong lòng, còn hôn nàng vài cái: “Biết ngay A Di không nỡ để Bổn Vương đi!” Ân Ly biết lại bị hắn lừa, lập tức giận tiếp, quay đầu không cho hắn hôn.


Hai người náo loạn một trận rốt cuộc cũng ngừng. Ân Ly lúc này mới nhớ tới, ban ngày mới nghe thấy tin tức hắn hồi kinh, sao tối nay lại tới Biện Châu rồi, còn xuất hiện trên giường nàng, vội vàng hỏi hắn.


Tuân Du để nàng gối lên cánh tay mình, hai cánh tay rắn chắc gắt gao vòng quanh nàng cười nói: “Nhớ nàng thì tới, nào có nhiều lý do tại sao.”


Ân Ly biết hắn không nói thật, chủ tướng lãnh binh rời khỏi vị trí chính là trọng tội, trong lòng lặng lẽ lo lắng, vội vàng khuyên hắn: “Nếu bị người khác biết Ngài rời khỏi vị trí, nhất định sẽ bị bệ hạ trách phạt. Ngài vẫn nên nhanh chóng trở lại nơi đóng quân đi, đừng vì ta mà làm lỡ đại sự.”


Tuân Du biết nàng lo lắng cho mình, vội an ủi nàng: “Chiến trận cũng đã đánh xong, để Từ tướng quân lãnh binh hồi triều. Bổn Vương theo đội nhân mã khác đuổi đến tây quan tuần tra, vừa vặn đi ngang qua Biện Châu, liền thuận đường vội vàng đến thăm nàng.”


Ân Ly lúc này mới yên tâm trở lại. Lại không biết rằng chuyện nhỏ tuần tr.a tây quan như này làm gì có chuyện để chủ tướng ra mặt. Chỉ là do cái người bừa bãi này lạm dụng chức quyền làm sai sự việc, qua đây lén gặp giai nhân thôi.


Tuân Du dừng một chút, dường như nhớ tới điều gì, bàn tay tiến trong lòng ngực lấy ra món đồ, đặt lên tay Ân Ly. Lạnh lạnh, hình như là chuỗi hạt, Tuân Du nói: “Bổn Vương lúc ở Bắc Cảnh nhìn thấy chuỗi hạt mã não này liền thấy rất hợp với A Di. Đặc biệt là hai viên mã não đen ở trên kia, sáng lấp lánh, tựa như đôi mắt A Di. Nàng nhìn xem có thích hay không!”


Ân Ly dừng một chút, căn phòng tối đen như mực, nàng làm gì nhìn ra chuỗi hạt trông như nào, càng khỏi nói đến hai viên mã não đen kia. Nhưng quà hắn tặng nàng đều sẽ thích, cho dù câu nói “giống như đôi mắt nàng” dọa nàng sợ một phen nhưng nàng vẫn thích không chịu nỗi.


Thấy Ân Ly thích thú cầm lấy chuỗi hạt thưởng thức, Tuân Du liền đắc ý ngay: “Bổn Vương chọn tất nhiên là tốt, sao có thể so sánh với cái vòng phỉ thủy cứng ngắc vô giá trị của người ta.”


Ân Ly vừa nghe lời này ngây cả người, hỏi: “Sao Người lại biết Phạm phu nhân tặng ta một chiếc vòng ngọc phỉ thúy?”
Tuân Du hô hấp không thông, thầm mắng chính mình đắc ý vênh váo, vội đem đề tài


dẹp sang một bên: “Bổn Vương giúp nàng đeo chuỗi tay nào …” Vừa nói vừa kéo tay nàng muốn giúp nàng mang lên.
Ân Ly lại rút tay về, không thuận theo, cũng không buông tha: “Ngài làm sao mà biết được?!”


Thấy nàng nổi giận, Tuân Du ôm nàng một cái thấp giọng nói :“A Di, đừng giận mà… A Di của ta tốt như vậy, Bổn Vương sợ trở về thì không gặp được nàng…”


Giọng nói trầm thấp khẽ mang theo chút tâm tư khác, không biết vì sao nghe thấy liền khiến Ân Ly thấy chua xót. Nàng thầm thở dài một hơi, giơ tay ôm eo hắn. Thôi vậy, nếu như này khiến hắn an tâm, vậy cứ thuận theo hắn.






Truyện liên quan