Chương 16
Cả lớp vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng nhìn Tuấn Kiệt người luôn hững hờ với tất cả những gì liên quan đến trường lớp.
“được. nếu em có thể thắng” Mộc Anh cũng không hề do dự đồng ý, cô biết chắc là Tuấn Kiệt chỉ nói vậy để làm cô vui, chứ thực ra cậu ta thì có tài cán gì
“cả lớp hãy làm chứng cho tôi nhé” cậu nhìn cô cười tự đắc.
“Tuyết Băng, em biết về cuộc thi chưa vậy” cô lớp trưởng có thể nói là một trong số những người ưu tú nhất của lớp.
“Dạ, rồi ạ” cô đứng lên nhẹ nhàng nói “ hôm qua em cũng vừa được thông qua”
“thể lệ là gì vậy?”
“là thi tài năng. Không hạn chế về số lượng thành phần là các học sinh trong trường sẽ diễn ra trong 2 tuần nữa thưa cô. nếu bạn nào có ý muốn tham gia thì đăng kí với tớ để tớ lên danh sách nhé”
“được rồi, cảm ơn em” thế là cơ hội của cô đã vụt tắt thật rồi, cứ tưởng là sẽ cả giáo viên được tham gia thì cô sẽ là người đầu tiên đăng kí nhưng….
Trong khi ấy, gương mặt của Thiếu phong cũng trở nên đăm chiêu, chẳng hiểu cậu suy nghĩ gì nữa, cũng chẳng nhìn cô dường như cậu đang băn khoăn về điều gì đó.
“này” Lý Gia Long đẩy tay cậu “ sao vậy, cậu định tham gia à”
“tôi không rảnh đến vậy” Thiếu Phong cau mày, chẳng nói gì nữa nằm ra bàn rồi nhắm liền mắt lại.
Hàn Minh Hào từ lẫy vẫn không hề đả động gì cả. cậu vẫn đang quan sát hết những hành động của Thiếu Phong thật kì lại, có chút khó hiểu ở đây hình như là có chuyện gì mà cậu đang giấu không thể nói ra. Nhìn sang bên Tuấn Kiệt mặt cậu ta vẫn tươi như hoa, có chút đắc trí nữa..
Sau giờ ra chơi, khi tin Tuấn Kiệt đăng kí cuộc thi lần này cả lớp gần như ai cũng tham gia lấy phong trào, chẳng mấy khi lớp lại có hào hứng vậy. Rồi người này truyền tai người kia lượt đăng kí trong toàn trường tăng một cách chóng mặt chỉ vì có Tuấn Kiệt ( vì cậu là thần tượng của biết bao cô gái từ trong đến ngoài trường học. có vẻ ngoài đẹp trai đậm chất soái ca, giàu có, ga lăng nữa.. Tuấn Kiệt và Thiếu Phong có thể nói là hai hình tượng mà mọi cô gái đều mong muốn). Ai cũng muốn được tham gia, được xem tài năng cậu là gì..
Trong khi Mộc Anh thì vẫn vậy chỉ biết đi làm hết ở trường rồi đến ở quán. Cuộc sống của cô cứ vô vị như thế. Hôm nay lời của Tuấn Kiệt nói làm cô có chút vui, quả thực cô cũng hi vọng là cậu ta sẽ chiến thắng đến lúc đó nhỡ đâu lại cho cô đi thật. nghĩ đến đây Mộc Anh lại tự cười một mình. Đang đi cô bỗng va nhẹ vào ai đó, liêu siêu người sém ngã.
“xin lỗi, tôi không để ý” dù đúng hay sai thì cô cũng lên tiếng trước. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì trước mắt cô là hai người mặc đồ đen trông rất cao to.
“cô không có mắt sao” một người quát lớn như gầm lên nhìn cô bằng ánh mắt rất đáng sợ.
“xin lỗi hai đại ca” nói rồi cô định chuồn cho xong như đâu có dễ vậy chứ
“đứng lại” một tên khác lên tiếng bước lại gần chỗ cô “ nhìn cô rất quen nha có phải chúng ta đã gặp nhau không thế”
Tim cô như trở lên ngừng đập thực ra hai người đó chính là bốn tên hôm trước đánh Lục Thiếu Phong nhưng cô thật không ngờ chúng lại có thể nhớ mặt cô giai đến thế
“chắc anh nhầm rồi” cô vẫn giữ nguyên tư thế không quay đầu lại nhìn chúng
( cảm ơn các bạn đã theo dõi chuyện của mình. Nếu các bạn có ý kiến về gì thì hãy comment phía dưới để mình chỉnh sửa và rút kinh nghiệm nha J)