Chương 27: An toàn mà trở ra hay tự chui đầu vào lưới chỉ khác nhau ở chỗ kẻ địch có hứng thú với bạn hay không…
...............................
Chữ Mafia trong tiếng Anh có nguồn gốc từ tiếng Ả Rập, có ý nghĩa là “đất tị nạn”. Mafia hình thành sớm nhất tại đảo Sicilia của Ý và đảo Corse( ) của Pháp. Ở nơi ấy, trở thành thành viên Mafia là một điều vinh quang, sẽ được xưng là Mafioso, tức Man of Honour.
Các gia tộc Mafia có truyền thống theo chủ nghĩa ít nhưng tinh nhuệ, bởi vậy dù là gia tộc lớn, thành viên thực thụ của gia tộc cũng chỉ trên dưới trăm người. Tuy nhiên, mỗi một gia tộc thường thường đều có liên hợp (associate) và quân đoàn (regime) gấp mấy lần, trong quân đoàn gồm có lính bình thường và sát thủ làm nhiệm vụ ám sát.
Ám sát các nhân viên nhà nước, khử nhân vật cốt cán thuộc giới chính trị, có thể nói là một trong các thủ đoạn tiêu biểu để Mafia an ổn tồn tại.
Do đó, sát thủ của Mafia có chế độ phân chia cấp bậc vô cùng chuẩn mực và nghiêm ngặt. Cấp bậc của họ được thể hiện trên ngôi sao gắn trước ngực. Sao gồm có bốn loại kim loại tương ứng với bốn cấp bậc từ cao xuống thấp: Vàng, bạc, đồng, sắt. Sao vàng tượng trưng cho cấp cao nhất, sao sắt tượng trưng cho cấp thấp nhất. Sát thủ bình thường thì sẽ chỉ mặc quần áo có đính dấu hiệu của Mafia mà thôi, không có sao.
Nghe đồn, ở tầng cao nhất của Mafia vẫn còn một bậc sát thủ nữa, là người mạnh nhất tổ chức, sao của họ được chế tạo từ pha lê thiên nhiên.
“Cũng chỉ là đồn thôi đúng không?” Benito tóc xoăn cắn thuốc lá, ngồi chễm chệ trên ghế, màn hình theo dõi đặt kín một mặt tường chớp lóe ánh sáng điện tử tù mù lẫn lộn sau lưng gã… “Chưa một ai từng gặp sát thủ đeo sao pha lê, trăm phần trăm là tin vịt!”
“Không có lửa sao có khói? Ý tao là lời đồn này…” Tên Cosimo có bộ râu quai nón xồm xoàm đẩy đẩy vành mũ, cái mũ bảo vệ của gã luôn đội lệch trên cái đầu ứ mỡ của gã, tựa hồ chẳng đời nào đội nghiêm chỉnh cho được…
“Xì!” Benito dè bỉu, “Gia nhập nhiều năm thế rồi, ngày nào cũng gí mắt vào màn hình theo dõi, nhìn hết người này đến người kia! Chưa kể đến nhân vật tầm cỡ của mấy gia tộc khác, ngay cả thiếu gia Seus có mấy cái áo sơ mi cũng thuộc làu làu! Mày đã gặp sát thủ nào đeo sao pha lê trước ngực chưa?”
Cosimo không quá đoan chắc, “Màn hình cũng có sai màu chứ bộ… Tao thấy thằng cha Fabio tóc đỏ thuộc nhà Domenech hình như giông giống thế còn gì? Lần trước tao thấy sao của hắn trong suốt thì phải…”
“Bạc, là bạc!” Benito cáu kỉnh phẩy tay, “Tao cá là bạc, thằng kia tuổi gì mà được cấp bậc cao nhất? Ngay cả Dino mắt lam cạnh thiếu gia mà đánh còn thua! Trong khi Dino mới sao vàng thôi đấy…”
Cosimo nãy giờ đẩy mũ cãi cọ với Benito đột nhiên sững lại! Thế rồi hốt hoảng chỉ tay vào màn hình, lắp ba lắp bắp, “Kìa…? Sao… Sao pha lê!”
“Tiên sư! Thật không? Đâu đâu?!” Benito đang ngồi vắt chân vội vàng quay lại nhìn màn hình! Quay nhanh đến nỗi suýt nữa ngã lộn cổ!
Trong màn hình theo dõi chớp động, xuất hiện một đoàn người vận Tây trang đen nặng nề, dẫn đầu là người thừa kế trẻ tuổi của bang Hanshin Nhật Bản.
Xem ra đây chính là đại diện cho xã hội đen Nhật Bản đến tham gia hội nghị thế giới ngầm bốn năm một lần do gia tộc Leo tổ chức. Thế nhưng… “Ai đeo sao pha lê cơ?”
“Kia kìa!” Cosimo chĩa ngón tay cụt một nửa, nôn nóng chỉ vào một người đi theo sau người dẫn đầu, “Thằng tóc vàng ấy!”
Vừa dứt lời, như thể cảm nhận được cái nhìn săm soi của hai gã, người tóc vàng kia khẽ ngẩng lên, lạnh lùng liếc qua máy quay…
Chỉ liếc một cái, mà làm máu người ta đông lạnh…
Người đó mặc nguyên một cây đen, vóc dáng khỏe khoắn, mái tóc vàng buộc tùy ý sau đầu, nước da màu mật ong khiêu gợi cùng gương mặt hết sức tuấn mỹ… Song đáng chú ý nhất, vẫn là con ngươi màu vàng!
Không phải là màu vàng nâu trong sáng, mà là màu vàng lạnh cóng góp phần khiến đôi mắt kia đậm vẻ buốt giá của kim loại…
Rất đẹp, cũng rất dễ sợ.
Hai kẻ đực mặt trước màn hình theo dõi không hẹn mà cùng giữ im lặng, mãi tận khi đoàn người kia thong dong bước qua đại sảnh, biến mất trong thang máy…
“Hộc… Không thể ngờ xã hội đen Nhật Bản mà cũng có kẻ như thế!” Cosimo thở phào, “Chắc là sát thủ cấp cao nhất ấy nhỉ? Sát khí ấy… có cảm thấy không? Ngực thằng đó đeo sao pha lê đúng không?”
“Không để ý…” Benito ngơ ngẩn lắc đầu, “Chỉ mải nhìn mặt…”
...............................
Trong thang máy, bang chủ trẻ tuổi của bang Hanshin khẽ thở dài, cầm cặp kính râm trước túi áo khoác bộ Âu phục đưa cho người tóc vàng đứng sau.
“Đeo vào, cậu không sợ bị nhận ra hả? Đã bảo là sẽ gặp Seus Leo rồi mà. Cẩn thận đi…”
“Không sao, trước đó anh cũng không nhận ra tôi.” Người phía sau cúi đầu đáp lại, không nhận kính râm từ bang chủ mà lấy cặp kính đặc biệt của mình ra đeo, kính đặc chủng lóe ra ánh sáng u ám nhàn nhạt dưới ánh đèn trần thang máy…
“Hừ… Người đồng ý giúp cậu là Kou, tôi thì không đâm đầu vào lửa đâu. Đất này là địa bàn nhà Leo, tốt hơn hết cậu đừng rước phiền toái cho tôi.” Ngài bang chủ lùn lùn càu nhàu giận dữ, “Cậu nói chỉ muốn đến xem bức tranh kia thì ngoan ngoãn mà xem, muốn cướp thì chờ tôi đi hẵng cướp, nếu ra tay ngay trước mặt tôi, đắc tội Mafia Ý, tôi tuyệt đối không bênh cậu đâu đấy!”
Người tóc vàng tỏ vẻ thờ ơ, ngay cả một nét mặt phản ứng cũng chẳng có, đứng nghiêm nghị sau lưng bang chủ.
“Đinh” một tiếng, thang máy đến nơi, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra, đằng sau nó là đại sảnh hội nghị thế giới ngầm lộng lẫy vàng son mà ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Nhân viên phục vụ đứng nơi cửa chào hỏi bằng thứ tiếng Anh của giọng Ý, cung kính thu vũ khí mọi người, sau đó dùng tư thế lịch thiệp nhất của quản gia cao cấp cung điện Versailles( ), đặt đủ loại Beretta( ), Desert Eagle, Python( ), Uzi v.v. xuống mâm rồi mới cho họ vào…
Tiệc của xã hội đen mà bỏ hết súng đi, cũng chẳng có điểm nào khác tiệc của giới thượng lưu…
Huống chi người Ý vốn là dân tộc tôn sùng sự hoa lệ, trang nhã, dòng máu quý tộc La Mã cổ đại chứa đựng tinh thần tôn sùng cái đẹp chảy đến tận thời hiện đại, mọi đồ đạc lẫn rượu vang trong đại sảnh đều là hàng xa xỉ tản mác hơi thở nghệ thuật…
Bang chủ bang Hanshin có nhiệm vụ xã giao và trách nhiệm bang phái của riêng mình, giao thiệp với các băng nhóm ích lợi là nội dung hoạt động chủ yếu của hắn.
Còn người tóc vàng, lúc này ẩn thân sau đám đông, yên lặng đi về phía bức tranh được treo ngay trên bức tường khổng lồ mà khách bước vào là thấy…
Guernica, tác phẩm nghệ thuật chỉ có hai màu đen trắng, dù có đặt nơi rực rỡ đèn hoa cũng không mất đi nét đẹp của nó.
Lý Tiếu Bạch đứng trước bức tranh, đảo mắt quan sát các thủ lĩnh xã hội đen từ khắp nơi trên thế giới đổ về đang tụ tập tại bữa tiệc, lại ngẩng đầu nhìn bức Guernica với những nét bút bạo liệt lần nữa, khóe môi nhếch lên cười trào phúng.
Trong bức tranh, ngoài bức tranh, rặt một khung cảnh vần vũ…
Đúng vậy, theo góc nhìn của Lý Tiếu Bạch, những đường cong chồng chéo lên nhau ấy chỉ là sự vần vũ chứ chẳng thấy nghệ thuật hay đẹp đẽ ở đâu. Cậu nghiêng đầu ngắm nhìn chốc lát, vẫn chẳng thấy nó có gì đáng để lĩnh hội.
Cậu luôn không hiểu tại sao Lod chấp nhất với tranh Picasso dường vậy, nghe bà Rama kể chuyện, cũng chỉ biết rằng nếu nói Lod yêu bức tranh này, chi bằng nói ngoài việc giữ chặt lấy bức tranh, y cũng không còn biện pháp nào khác… Nói gì thì nói, thực ra Lod cũng coi như… một con người không được thừa nhận đi.
Bà Rama kể, sự bắt đầu đầu tiên nhất, ấy là giữa Picasso và người vợ chính thức Jacqueline cùng ông ta chung sống cả chặng đường đời có một đứa con tên Lodrigu không để ai biết, người Lodrigu yêu lại không phải mẹ Maria của Lod mà là anh trai song sinh của Maria – Fernando.
Đương nhiên, nó có khi cũng chưa hẳn là tình yêu. Tình cảm giữa những người đàn ông với nhau lắm lúc rất mông lung.
Nên Lodrigu mới dễ dàng buông tay tình cảm này, để rồi cưới cô em gái song sinh Maria giống Fernando y tạc chăng?
Nếu cha là con riêng không được Picasso thừa nhận, Lodrian bé bỏng hiển nhiên không có tư cách thêm họ Picasso, mà nhà Rama Widmaier lại tuân theo tập tục của dân tộc Gypsy, do con gái mang họ gia tộc, cho nên là con trai, Lodrian cũng không được phép mang họ Widmaier.
Sở dĩ Lodrian chấp nhất với tranh Picasso đến thế, đại khái là bởi, một đứa bé không có họ, sẽ theo đuổi lòng trung thành hơn bất kỳ một ai.
Sự hiện hữu của Diana, càng tô đậm cảm giác này hơn bao giờ hết.
Vì cô ta là đứa trẻ vừa sinh ra đã được mang cái họ vinh quang của cả hai gia tộc.
Mẹ là Maya( ) – con gái Picasso yêu thương nhất, Diana hoàn toàn xứng đáng được thêm họ Picasso, được thêm tên vào gia phả gia tộc Picasso cùng số tài sản kếch xù.
Cha là Fernando được cả hai người con của Picasso yêu, tình yêu ấy hoàn toàn được truyền lại về sau dưới ánh mắt và cái ôm của bậc trưởng bối. Mà phận là con gái, Diana cũng được phép mang họ Widmaier theo đúng phong tục của dân Gypsy.
Có yêu thương và vinh quang vây bủa, cô ta chính là con trời.
Đại khái, sự chấp nhất đối với tôn nghiêm nghề trộm và quyền sở hữu các bản tranh gốc Picasso của Lodrian, cũng bao hàm cả lòng hâm mộ dành cho người chị gái phải không?
Cậu bỗng nhớ câu nói của Lod khi nhắc đến Guernica: “Là bức tranh tớ yêu nhất. Hơn nữa, nó được mang về Tây Ban Nha đúng ngày tớ sinh, tớ đồ rằng đó là một lời chúc phúc dành cho sự chào đời của tớ…”
Phải nghĩ ra từ lâu mới phải.
Nếu đúng là đứa bé được chúc phúc, căn bản chẳng cần phải cố bắt lấy chút liên kết khiên cưỡng này nhằm tự an ủi mình.
Cậu đưa tay vuốt ve khung kính lạnh lẽo, lào thào se sẽ…
“Lod… Lần này, để tôi tặng cậu.”
...............................
Rồi khi bang chủ bang Hanshin rời khỏi bữa tiệc, thiếu niên tóc vàng dáng dong dỏng khiến hắn nhức đầu hết sức kia đã ngồi chờ sẵn trên xe.
Quả tình làm hắn ngạc nhiên quá chừng.
“Về rồi à, lùn?” Lý Tiếu Bạch lười biếng ngả người vào lưng ghế.
“Cấm chỉ gọi tôi là lùn!” Bang chủ trẻ tuổi hậm hực vào xe.
Nếu không phải Kou nợ cậu ta… Bang chủ bang Hanshin nghĩ, nếu không phải vì nguyên do ấy, hắn tuyệt đối không muốn giúp cái đứa làm Kou bận tâm như thế!
“Thế gọi anh là gì?” Lý Tiếc Bạch đánh mắt nhìn hắn, “Abe Seijin? Không, là Hanshin Seijin?”
Tuy đã biết hắn tâm cơ sâu xa từ lâu, cậu vẫn không sao ngờ nổi Seijin nhỏ con lại có thể chiếm được vị trí người thừa kế của bang Hanshin chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Có lẽ đã đặt quyết tâm nào lớn lao lắm chăng?
Nhưng thế lại may, cậu có thể mượn mối quan hệ ngày trước tại Kyoto, dùng bang Hanshin hòng che đậy thân phận.
Cái vấn đề đổi họ này làm Seijin khá băn khoăn thì phải. Hắn nhíu mày, ranh mãnh dời đề tài, “Sao cậu chui ra sớm thế? Xác nhận xong chưa?”
“Ừm…” Cậu dửng dưng đáp, “Tranh dỏm.”
“Ái chà?” Bang chủ băng yakuza trẻ tuổi dường như lấy làm hứng thú, nhướng cao mày, “Tôi chưa thấy cậu hành động gì đặc biệt à nha, chỉ nhìn thôi đã có thể phân biệt?” Ăn trộm kiểu này cũng giỏi quá chứ
Cậu tháo cặp kính râm đặc biệt xuống, hơi mệt mỏi day day sống mũi, bảo, “Trên tranh không có hình con thỏ.”
Con Benz đen bóng và hoành tráng “kíttttt” một tiếng trượt dài trên đường!
Băng yakuza ngồi trong xe hóa đá, rạn nứt…
Bang chủ bang Hanshin hung tợn rít hai chữ qua kẽ răng, “Th… Thỏ?”
“… Ừm.”
Cái cậu phát ngôn gây sốc lại chẳng định giải thích cho phải, hoàn toàn sa vào phân tích của chính mình…
Kết quả mà Nanae Ashita và Itsuki đã vận dụng toàn bộ tai mắt ra điều tr.a không hề sai, nếu Lod đã bắt tay vào công tác chuẩn bị tại thành phố này, chứng tỏ bức tranh gốc đích thực đang ở chỗ này. Bức treo bên ngoài kia là giả… Vậy chỉ có thể suy đoán, bức gốc được đặt tại một nơi khác trong căn biệt thự nhà Leo.
Kiểu như, kho vàng, phòng kho báu, đại loại thế.
Két bảo hiểm, gian ngầm, quỹ tiết kiệm ngân hàng Thụy Sĩ… đều không đáng lo, dẫu sao một bức tranh to hơn 7 mét bắt buộc phải có không gian ký gửi rất rộng.
Vấn đề là, vào lấy kiểu gì?
Biệt thự nhà Leo khác hẳn nhà triển lãm Uffizi mở cửa cho dân chúng, đồng thời cũng nghiêm mật hơn biệt thự nhà Kokonoi nhiều lắm, thậm chí không thuộc trình độ bảo vệ gà mờ như nhà của tên Seus tại Florence! Nơi cậu cần đến là nhà ở của trùm Mafia châu Âu. Chẳng thể chỉ tả khái quát đơn giản bằng bốn chữ “canh phòng nghiêm mật” cho được!
Mới chỉ muốn vào gian đại sảnh được sử dụng để tiếp khách hàng ngày để nhìn thoáng bức dỏm kia một cái, mà đã phải nhờ đến lực lượng yakuza Nhật Bản, vậy thì nói chi đến kho vàng bí ẩn…
Cậu bỗng chốc hiểu ra trước kia tại sao Lod chọn hành động một mình.
Đây là ván bài cược bằng cả tính mạng, chắc Lod nghĩ không nên cuốn cậu vào?
Có xem như… lo lắng cho cậu không?
Ngoảnh nhìn cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt cậu bất giác trở nên dịu dàng…
...............................
Sau khi tiễn biệt vị thủ lĩnh xã hội đen cuối cùng, Seus Leo chỉ thấy ngao ngán và mệt mỏi cùng cực.
Cái sự kiện bốn năm một lần này ngoài thảo luận phân chia địa bàn thì chỉ có khoe người khoe của của tổ chức ra với nhau mà thôi.
Nhưng sức mạnh của gia tộc Leo Ý hùng mạnh bề thế vượt trên tất thảy, lẽ tất yếu là cũng chẳng có lạc thú cạnh tranh. Thân là chủ nhà, còn phải chu toàn tiếp đón các vị khách khẩu Phật tâm xà kia nữa…
Cha hiện nay đang trong thời gian nửa thoái ẩn, trừ phi họa hoằn mới đi gặp gỡ các tập đoàn có sức mạnh tương đương hay gia tộc Chace bên Mỹ, thì loại tiệc tùng cấp độ này thông thường chỉ chỉ điểm cho hắn đi chủ trì đại diện.
Vậy nên, có lẽ cha vẫn yêu quý hắn phải không?
Chung quy, dù các anh em họ khác của Seus vẫn đang hùng hổ tranh đoạt nhau, mạnh mẽ đến đâu, thì hắn vẫn là đại diện duy nhất cho Bố Già Lorenzo Leo mà.
Sự thấy bại lần trước tại Florence đã phá vỡ giai thoại hoàn mỹ chưa bao giờ thất bại của hắn.
Song cũng chỉ là một tác phẩm nghệ thuật… Đối với một gia tộc Mafia, nó không phải trọng điểm.
Thế nhưng bản thân hắn còn bị trói, bị bắt, bức tranh đắt tiền nhất thế giới ngang nhiên mất tích, cậu mà làm mất tài sản của cháu gái, thật sự mà nói… quả tình là sự sỉ nhục khổng lồ đối với Mafia Ý luôn coi trọng quan hệ gia tộc và tôn nghiêm ngất ngưởng.
Và sự thất bại ấy hiển nhiên trở thành đòn công kích chí mạng đối với người thừa kế số một của gia tộc Leo, bị địch thủ rêu rao, bịa đặt trắng trợn…
Theo lý thuyết, Seus hẳn là phải sục sôi toan tính giết ch.ết đối phương.
Vậy mà bản thân Seus tức người đã gặp kẻ bắt cóc, đúng là lửa giận trong lòng bùng cháy mãnh liệt thật song cũng chỉ ngấm ngầm “trong lòng”.
Thậm chí còn mang theo một loại dục vọng khác…
Đúng vậy, muốn giết cậu ta.
Con ngươi đen kịt lãnh đạm thường xuyên lảng vảng trong tâm trí Seus, khiến hắn run lên vì sự tàn nhẫn trỗi dậy trong thâm tâm.
Muốn giết cậu ta! Nhưng trước nhất phải xé rách sự bình thản của cậu ta! Lột đi lớp ngụy trang của cậu ta! Vạch trần cơ thể run rẩy sợ hãi của cậu ta… Phải nhét đầy cầu xin và kinh hoàng trong đôi mắt xinh đẹp! Phải để cậu ta run rẩy quỳ gối và miệng thốt lời van nài… Sau đó hắn mới tỉ mẩn hành hạ, chầm chậm tr.a tấn…
Cứ để tôi bắt được cậu xem!
Seus cười lạnh… Cứ để tôi thấy cậu một lần nữa xem.
Thong thả bước đi với nỗi lòng trăm mối, giữa vô số thuộc hạ khom mình chào dọc đường, vô thức hắn đã đến phòng theo dõi dưới lầu một. Từ xa Seus chợt nghe thấy âm thanh tranh luận sôi nổi phát ra từ căn phòng nọ.
“Bạc, tao nghĩ là bạc! Kia chắc do phản quang thôi!”
“Tao thấy trong suốt cơ mà… Không tin mày phóng to lên!”
Cả Benito tóc xoăn lẫn Cosimo nhấc mũ đều chỉ mải gí mắt vào màn hình tua đi tua lại một đoạn phim, chẳng hề hay biết Boss đã trầm mặt đứng ngay sau lưng.
Seus vừa toan mở mồm giáo huấn, đột nhiên bị một bóng người trên đoạn phim thu hút tầm mắt!
“Dừng!” Mệnh lệnh rét cóng làm hai gã đần kia thoắt chốc cứng còng!
Benito và Cosimo thận trọng ngoái đầu lại muốn giải thích, cái mũ đội trên đầu bị vần vò nhăn nhúm trong tay…
“Tôi ra lệnh dừng lại.”
Seus lạnh mặt phẩy tay chặn ngang lời biện giải ngu ngốc của hai gã, “Tua lại đoạn ban nãy… Rồi, dừng, chính là đoạn đó! Phóng to lên, to nữa…”
Đại thiếu gia nhà Leo, gắt gao nhìn bóng người tóc vàng trên màn hình theo dõi một hồi lâu lắc…
Trong phòng theo dõi gồm Benito và Cosimo cùng đội vệ sĩ Seus dẫn theo, kinh hồn chứng kiến nét mặt Boss mỗi lúc một rét buốt, rồi khi rét đến cùng tận, lại nở nụ cười khiến người ta lạnh thấu xương thấu tủy…
“À ha… Tưởng cải trang là trót lọt sao? Đã từng nói với cậu rồi mà… Chỉ cần gặp một lần, tôi tuyệt đối nhớ mặt!” Nhìn chăm chú con ngươi lạnh nhạt của Lý Tiếu Bạch trên màn hình, Seus khẽ khàng lẩm bẩm, cặp mắt dài màu xám lóe lên tia sáng mong đợi bạo tàn…
. /.
Chú thích:
1. Đảo Corse: Hòn đảo của Pháp tại Địa Trung Hải. Mặc dù đảo Corse bị tách khỏi đại lục Pháp qua biển Ligurienne và gần với Ý hơn, song về mặt chính trị thì Corse là một phần của Mẫu quốc Pháp.
2. Cung điện Versailles: Nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI. Nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles, cung điện Versailles là biểu tượng của quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy. Với một cung điện rộng 67.000 mét vuông gồm trên 2000 phòng, một công viên có diện tích 815 héc ta, Versailles là một trong các lâu đài đẹp nhất và lớn nhất châu Âu cũng như trên thế giới, năm 1979 nó đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản thế giới.
3. Beretta: Loại súng ngắn bán tự động tiêu chuẩn được sản xuất tại Ý, có tới 5000 phiên bản khác nhau với các cỡ đạn.
4. Python: Loại súng lục ổ quay của Mỹ, còn được gọi là “Combat Magnum”.
5. Maya: Chính là nhân vật trong bức tranh Maya Chơi Búp Bê, tên đầy đủ là Maya Widmaier Picasso, con gái thứ 2 của Picasso.
–
Cả “Laed B.” lẫn “gia tộc Chace bên Mỹ” đều sẽ xuất hiện trong tập 2