Quyển 2 - Chương 22: Tỉnh rượu
Đúng nửa đêm, Tiểu Bạch liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, dựa vào ánh sáng của trăng nhìn thấy cách bé chừng hai ba li, gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lâm Phong hiện ra thật to đang bình yên ngủ, Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong đều là thân thể trần trụi, Mộ Dung Lâm Phong nằm thẳng, Tiểu Bạch nằm trên Mộ Dung Lâm Phong, da thịt kề sát, tình cảm ấm áp dịu dàng, hơn nữa hai chân trắng noãn của Tiểu Bạch vẫn đang kẹp lấy hai bên hông của Mộ Dung Lâm, mà một bàn tay của Mộ Dung Lâm Phong đặt trên lưng Tiểu Bạch, còn có một bàn tay đặt trên cái mông cong vểnh nhiều thịt của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vừa định nhúc nhích thân thể bị Mộ Dung Lâm Phong ôm chặt vào trong lòng, liền cảm giác được đầu đau ơi là đau, giống như có vô số cây kim châm vào đầu bé vậy, còn có cái nơi không thể nói kia cũng là trướng trướng tê dại không thoải mái.
Tiểu Bạch rút ra hai cánh tay phấn phấn trắng noãn ra khỏi ***g ngực ấm áp của Mộ Dung Lâm Phong, liên tục xoa ấn trên đầu mình, tựa hồ muốn giảm bớt một chút đau đớn khó nhịn trên đầu bé, nhưng đầu vẫn là đau đớn không giảm lại, Tiểu Bạch cũng không biết vì sao vừa tỉnh lại, đầu bé liền vô cùng đau đớn, ấn tượng cuối cùng đối với tối hôm qua chỉ là uống rượu trong chén trên bàn bạch ngọc, uống xong thì cay, nhưng chờ một lát sẽ ngọt lành, làm cho Tiểu Bạch cứ uống liên tiếp hết ly này đến ly khác, mà mọi người thấy Tiểu Bạch uống nhiều như vậy tựa hồ cũng không có khuynh hướng say, cũng mặc Tiểu Bạch uống. Nhưng mà thật không ngờ Tiểu Bạch không phải trời sinh biết uống rượu mà là trời sinh lúc say rượu có phần trì độn,sau khi uống no ăn no thỏa mãn mới bắt đầu lớn mật chơi trò hôn nhẹ, bất quá cũng may Mộ Dung Lâm Phong ở ngay bên cạnh Tiểu Bạch, bằng không đậu hủ non của Tiểu Bạch chính là trắng trợn để cho người khác ăn rồi.
Người ở trên động một chút, lập tức liền khiến cho Mộ Dung Lâm Phong chú ý, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch sớm đã tỉnh lại, nhíu hàng lông mày nho nhỏ, hai tay xoa cái đầu nhỏ của bé, có khi khó chịu còn đem cái đầu nhỏ ấy cọ vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong tỉnh lại vẻ mặt lo lắng nhìn bé, vì thế đã bắt tay Mộ Dung Lâm Phong đặt lên đầu bé, sau đó phát ra thanh âm khàn khàn khó chịu nói: “Sư phụ...... Tiểu Bạch...... Khó chịu......”
Khiến Tiểu Bạch khó chịu không phải là phía dưới, mà là cái đầu như bị kim đâm, Tiểu Bạch khổ sở hơi hơi thở dốc gọi Mộ Dung Lâm Phong, làm tầm mắt Mộ Dung Lâm Phong lại quay về khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của Tiểu Bạch.
“Sư phụ...... Sư phụ...... đầu Tiểu Bạch...... đau quá...... đau đau......” Tiểu Bạch hai tay đều chà xát chà xát trên đầu, tựa hồ muốn đuổi đi đau đớn trên đầu.
Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, rút đi tấm trải giường dính từng vệt chất lỏng, sau đó tùy tay để dưới sàng, sau đó mới nhẹ nhàng thả Tiểu Bạch xuống, phủ chăn, ôn nhu sờ sờ khuôn mặt Tiểu Bạch đau đến nhăn nhíu nhiều nếp nhăn, nhẹ giọng nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch nằm ở đây một chút, vi sư đi lấy chút canh giải rượu cho ngươi uống, uống xong sẽ không đau như vậy nữa, Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm đây chờ vi sư về biết không?”
Tiểu Bạch đáng thương đến tội gật gật đầu, nói: “Sư phụ...... Nhanh trở về nha.”
Mộ Dung Lâm Phong gật gật đầu rồi lại hôn một cái lên trán Tiểu Bạch xong mới rất nhanh mặc quần áo đi ra ngoài, trên đường gặp được Trúc Tử cách đó không xa tựa hồ vẫn luôn chờ hắn, Trúc Tử nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong vội vàng ra ngoài như vậy, cũng là cả kinh sau đó bước qua, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Trúc Tử, sau đó cúi đầu sai bảo Trúc Tử ít việc, liền vội vàng hướng về phía hành lang có nhiều người, hỏi về cảnh giải rượu, bởi vì mỗi lần sau yến hội, cung nhân sẽ chuẩn bị một ít canh giải rượu cho những vị khách uống nhiều.
Mộ Dung Lâm Phong vững vàng bưng một chén canh giải rượu, rất nhanh quay về phòng, một tay đỡ lấy Tiểu Bạch vừa thấy đến hắn trở về, đã nghĩ vén chăn đứng lên, Mộ Dung Lâm Phong một tay bưng nước canh đưa đến bên miệng Tiểu Bạch nói: “Lại đây, Tiểu Bạch uống cái này đi......”
Tiểu Bạch đầu tiên là ngửi ngửi chén canh Mộ Dung Lâm Phong cầm, mùi đắng, thoạt nhìn cũng là đen như mực, vì thế chần chừ tựa hồ là không muốn uống. Mộ Dung Lâm Phong thấy thân mình Tiểu Bạch cứng ngắc là biết Tiểu Bạch không muốn thứ nước canh đắng nghét này, vì thế liền dỗ Tiểu Bạch ngoan ngoãn nói: “Tiểu Bạch, ngoan, uống chén canh giải rượu này đi, uống xong đầu sẽ không đau như vậy nữa, uống hết vi sư liền cho Tiểu Bạch ăn một viên đường, cũng sẽ không đắng nữa đâu.” Nghe Mộ Dung Lâm Phong nói như thế, Tiểu Bạch giờ phút này cũng không quản nước canh là đắng hay ngọt, liền từng ngụm từng ngụm đỡ tay Mộ Dung Lâm Phong nuốt hết xuống, đợi cho Tiểu Bạch uống hết nước canh rồi, vội vàng ăn kẹo ngọt trên tay Mộ Dung Lâm Phong, đợi một hồi, Tiểu Bạch mới cảm thấy đầu không còn đau nữa, sau đó bủn rủn mỏi mệt từ bộ phận khác của thân thể lại chậm rãi truyền vào trong đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nói với Mộ Dung Lâm Phong vài câu, lại nằm ngửa ra giường, nhắm mắt lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Tiểu Bạch ngủ rồi, Trúc Tử nâng một thùng nước ấm áp tiến vào châm đầy dục dũng phía sau bình phong rồi mới lui ra ngoài, giữa lúc đó còn trộm nhìn thoáng qua Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong ôm chặt đang nhíu hai hàng lông mày mà ngủ cùng Mộ Dung Lâm Phong nhu tình tràn đầy trong mắt mà đôi môi cũng hơi hơi nhếch lên, sau đó cũng không có nét mặt gì bước ra ngoài đóng cửa phòng.
Lúc sau, Mộ Dung Lâm Phong lại giúp Tiểu Bạch tẩy trừ thân thể trong trong ngoài ngoài, thay một bộ y phục đã được chuẩn bị tốt trong phòng, còn chọn một cái lý y mặc vào, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say vào trong lòng, cùng nhau nằm trên giường, cùng Tiểu Bạch tiếp tục ngủ ngon, tối hôm qua thật sự là mệt ch.ết Tiểu Bạch rồi, tuy rằng Tiểu Bạch ngây ngốc cũng không biết chuyện xảy ra trên người bé, Mộ Dung Lâm Phong vốn nghĩ sẽ chờ Tiểu Bạch lớn lên chút nữa, lại không nghĩ rằng vừa thấy dáng vẻ mê hoặc của Tiểu Bạch tối hôm qua, đôi môi hồng hồng bóng lưỡng, đôi mắt trong suốt long lanh nước, còn có trong miệng vẫn không ngừng mềm mại nhỏ nhẹ kêu hắn, Mộ Dung Lâm Phong luôn luôn tự hào về khả năng tự chủ của mình, lại tan rã ngay trước mặt Tiểu Bạch, tuy rằng bất đắc dĩ khiến hắn không thể khống chế được tự chủ, nhưng Mộ Dung Lâm Phong lúc này lại cảm thấy được trong lòng rất là thỏa mãn, hôm nay Tiểu Bạch toàn thân cao thấp rốt cục đều là thuộc về hắn, đây vốn là điều Mộ Dung Lâm Phong đã chờ rất lâu, không nghĩ tới lại bị Tiểu Bạch say mơ mơ màng màng hấp dẫn khống chế mất, nhưng nhìn thấy gương mặt Tiểu Bạch đang ngọt ngào ngủ trong lòng hắn, Mộ Dung Lâm Phong liền cảm thấy tuy rằng là hơi sớm, nhưng bản thân cũng có thể có tự tin, làm cho Tiểu Bạch về sau hiểu được cái gì là yêu, cuối cùng cũng sẽ lựa chọn chính hắn.
Mộ Dung Lâm Phong nghe thấy tiếng Tiểu Bạch ngáy nho nhỏ đang ngủ, hai má cũng là phấn phấn hồng hồng, vì thế liền nhịn khôn
g được lại hôn lên khuôn mặt Tiểu Bạch, hạnh phúc khi nhìn thấy Tiểu Bạch đều sắp tràn ra đến nơi rồi.
Tiểu Bạch rốt cục cũng là của ta......