Chương 53
Thời điểm trước ngày kết hôn một ngày, ngay cả Văn Quý lúc này cũng đã tin hôn lễ của hắn thật sự là một trò cười thì Từ Lang xuất hiện, phong trần mệt mỏi trở về, một thân chật vật, trong đáy mắt như một con dã thú, mới nhìn thấy Văn Quý liền nhào đến hung hăng gặm cắn vài cái, nha nha biểu lộ sự tưởng niệm cùng vui sướng của mình.
Từ Lang ánh mắt cong cong cười rộ lên, giống một đứa con nít, “Văn Quý, em đã về rồi.”
Ngay lúc Từ Lang cho rằng Văn Quý cũng sẽ kích động ôm, hôn mình thì Văn Quý đột nhiên một quyền đánh tới, bấy nhiêu vẫn chưa hết, tiếp sau đó là một trận quyền đấm cước đá như vũ bão.
Văn Quý đánh xong hô hấp cũng không hề hỗn loạn, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Tư Lang: “Em còn biết quay về sao?” Chỉ ném cho hắn một câu liền biến mất hơn nửa tháng, hắn thật sự đã từng nghĩ đến chuyện nếu tìm được Từ Lang thì sẽ đuổi giết người đến tận kiếp sau.
Từ Lang bị đánh đến sửng sốt, mặt mũi bị đánh đến bầm dập, hắn không để ý đến đau đớn trên người, ôm lấy hai chân Văn Quý, hơi có chút ủy khuất: “Chúng ta ngày mai kết hôn, đương nhiên em phải về!”
Văn Quý tức giận đến hai mắt đều đỏ, có cần hắn phải cạm tạ Từ đại tướng quân còn nhớ rõ mai là ngày bọn họ kết hôn hay không đây?
“Thật vất vả cho em còn nhớ rằng chúng ta ngày mai kết hôn! Em sao không đợi tới tận ngày mốt rồi hẵng trở về!”
Từ Lang hé miệng không nói lời nào, hạ mi mắt sờ sờ túi áo, lấy ra một cái túi nhỏ bằng vải nhung tinh xảo, ánh mắt lóe lên vui sướng nhìn Văn Quý, “Văn Quý, anh mở ra nhìn xem đi.”
Văn Quý hít sâu bình ổn lại cảm xúc của mình, nếu không hắn thật sự sẽ tiếp tục ra tay với Từ Lang. Kiềm chế cảm xúc mở cái túi ra, bên trong là hai chiếc nhẫn được làm bằng chuyên thạch lóe sáng, viên chuyên thạch to bằng một nửa ngón áp út, không có góc cạnh, viên đá được khảm bên trên một chiếc nhẫn trơn màu bạc.
Hai mắt Văn Quý đột nhiên ướt đẫm, ngồi xổm xuống ôm lấy Từ Lang không nói lời nào, chỉ biết ngửa đầu không cho nước mắt chảy xuống. Đứa ngốc này, không biết phải trải qua cái gì mới lấy được chuyên thạch này về nữa, đừng tưởng rằng hắn không biết, ở cái thế giới này, chỉ có hoàng tộc mới có chuyên thạch. Chuyên thạch ở nơi đây không chỉ tượng trưng cho lòng thủy chung, sắt son trong tình yêu, mà chuyên thạch theo truyền thuyết còn là nước mắt hạnh phúc của Sáng Thế thần khi thần thú ngỏ lời với hắn, ai có được chuyên thạch trong tay, tức là người đó đã nhận được lời chúc phúc tối cao từ Sáng Thế thần cùng thần thú.
Khuôn mặt Từ Lang do phơi nắng nhiều ngày mà sạm đen lúc này lại hạnh phúc tươi cười: “Văn Quý, anh thích không? Em đến khu vực bên ngoài chiến trường tìm được.” Hai mươi năm trước tam hoàng tử của hoàng thất từng ch.ết trận trên sa trường này, vị hôn phu của hắn nản lòng thoái chí, đã ném đôi nhẫn này ở đây, còn phát thệ, ‘Ngày sau ai có dũng khí tìm được đôi nhẫn chuyên thạch này, thì chính là có được phúc khí của chúng! Sẽ nhận được lời chúc phúc của cả tộc ta trên trời cùng mọi đôi tình nhân dưới mặt đất.’
Năm đó phụ thân từng đến đây để tìm nhưng tìm không thấy, đã mỉm cười nói với hắn: “Con trai ta, nếu như con có người mình thương, cũng tới tìm thử xem, nhất định phải cho người đó có thứ tốt nhất trên đời.” Từ Lang khi đó mơ mơ hồ hồ không hiểu lắm, chỉ nhớ rõ biểu tình tiếc nuối của phụ thân, nhưng hắn không muốn như cha hắn phải mang hối tiếc cả đời, hắn muốn cho Văn Quý thứ tốt nhất!
Văn Quý lại đánh cho Từ Lang một quyền, “Chiếc nhẫn đáng giá để em phải đánh liều luôn mạng sống của chính mình sao?” Văn Quý lo lắng xốc quần áo Từ Lang lên, kiểm tr.a xem có chỗ nào bị thương không. Ngoài trừ việc làn da bị sạm đen vì phơi nắng quá lâu, cùng với lâu rồi không tắm rửa cả người đều bẩn, còn có cả hai con mắt gấu mèo Văn Quý mới đánh cho lúc nãy thì cũng không có bị thương gì. Từ Lang không để ý tới mấy việc này chút nào, “Bây giờ không đánh giặc, khu vực chiến trường cũng không có người, chỉ cần không đi vào mấy chỗ hang động thì cũng không có chuyện gì.” Hắn cũng không biết ở khu vực ngoài chiến trường còn có rất nhiều thứ khác nguy hiểm.
Văn Quý nhìn bộ dáng Từ Lang ra vẻ nghiêm túc, đáng tiếc hình tượng lại bị hai con mắt xanh tím phá hủy, Văn Quý phốc nở nụ cười, kéo Từ Lang đứng lên: “Đi tắm rửa trước, tôi đi luộc trứng chim dị thú đến xoa mắt cho em, nếu không ngày mai em trở thành tân lang mắt đen đấy!”
Từ Lang đi tắm, còn Văn Quý đi luộc trứng, pha trà, chờ Từ Lang đi ra.
Từ Lang tắm rửa xong cả người mệt mỏi tựa vào giường, trên mặt vừa đắp thuốc, mấy mảng xanh tím cũng đã biến mất không ít, lại uống xong nước trà Văn Quý nấu cho hắn, lần này trà đều là dùng linh tuyền để pha, linh khí tinh thuần đến mười phần, Từ Lang uống đến thỏa mãn, nghĩ đến ngày mai bọn họ sắp kết hôn, cảm giác mệt mỏi trong người cũng tan biến, cho dù hắn đã thật lâu rồi chưa có ngủ đủ giấc.
Ôm Văn Quý, Từ Lang thoải mái hô một tiếng, không có Văn Quý hắn thật sự ngủ không ngon. Văn Quý đẩy người bên cạnh ra, lấy trứng luộc lăn trên mắt Từ Lang, nhưng hình như không có tác dụng mấy, hai con mắt đen tuyền nhìn qua rất buồn cười.
Văn Quý cảm thấy buồn cười không chịu nổi, bao nhiêu tức giận tích tụ trong lòng mấy ngày nay tiêu tan hết, Từ Lang đứa nhỏ này thật sự rất thiếu đánh!
Không bao lâu Từ Lang đã ngủ, Văn Quý còn chưa kịp giáo huấn hắn, cũng chưa kịp cho hắn xem lễ phục, Văn Quý thấy thế cũng mang theo mong chờ hôn lễ ngày mai ôm người trong lòng cùng ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hoa cùng Văn Khoan hai người đã vọt tới nhà Văn Quý, bọn họ cũng không biết hôm nay Văn Quý rốt cục là kết hôn hay không kết hôn nữa, Văn Quý ngày hôm qua cũng chưa nói hắn muốn giải trừ hôn lễ.
Không nghĩ tới đến khi đi vào nhà Văn Quý đã nhìn thấy Văn Quý khoác lễ phục đỏ thẫm, hoa văn thần long bay lên khiến cả căn phòng tràn ngập hỉ khí. Hạ Hoa sửng sốt một chút, Văn Khoan thì vỗ tay khen không ngớt lời: “Lễ phục này thật sự quá xinh đẹp, hoa văn bên trên là gì vậy? Nhìn rất oai phong, rất có tinh thần, tôi chưa bao giờ thấy qua dị thú nào như thế.”
Hạ Hoa lúc này mới choàng tỉnh, đây là, Từ tướng quân đã trở lại rồi? Vừa nghĩ tới thì Từ Lang trên người khoác hỉ phục thêu hình phượng hoàng sải cánh vừa đi đến, cả hai người đứng cạnh nhau, ai cũng ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng bất phàm.
Từ Lang mặc hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt lạnh lùng ngày thường giờ đây như lớp băng mùa đông đã tan chảy, chỉ còn cảm giác như xuân đã về, hoa đã nở rộ rồi.
Chỉ tiếc, trên đôi mắt xinh đẹp lại xuất hiện hai cái viền mắt đen thui to bằng nắm tay không khỏi khiến ai cũng buồn cười, Hạ Hoa cùng Văn Khoan phải khó khăn nín nhịn dữ dội đến khi ra đến khỏi cửa mới dám cười mở miệng cười lớn.
Văn Quý cười dắt tay Từ Lang đi ra ngoài.
Văn lão thái gia đã muốn đứng tại từ đường dâng lên tế phẩm. Người trong thôn xếp hàng vây quanh, tất cả mọi người ai cũng tò mò, hiện tại không có Từ tướng quân, chẳng lẽ Văn Quý sẽ tìm một người khác đến kết hôn?
Văn lão thái gia cầm một nén nhang, không biết có nên cắm vào hay không. Văn Hào thì trong lòng cao hứng, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì nhìn lão thái gia đang do dự.
Thời điểm Văn Quý dắt tay Từ Lang đến thì mọi người vây xem ai cũng đều xôn xao, Từ tướng quân cư nhiên không từ hôn Văn Quý! Thật sự đã đến rồi! Văn lão thái gia thở phào một hơi, thắp nén nhang sau đó gọi Văn Quý cùng Từ Lang đến quỳ lạy.
Văn lão thái gia lớn tiếng hô vang, “Thần thú cùng Sáng Thế thần ở trên, hôm nay á thú nhân Văn Quý, bán thú nhân Từ Lang kết thành bạn lữ, chúng con hôm nay ở đây tiếp báo cho người, cầu nhận được chúc phúc của thần thú cùng Sáng Thế thần… Cuối cùng, phu phu hai người lễ bái.”
Văn Quý cùng Từ Lang thực hiện ba quỳ chín lạy xong thì Văn lão thái gia lại thắp thêm một nén nhang, tiếp theo là hai người trao nhẫn cho nhau. Văn Quý lấy ra cặp nhẫn chuyên thạch linh quang tỏa sáng, Văn lão thái gia kinh ngạc một chút, không biết nói lời gì nhìn Từ Lang chăm chú. Người dân trong làng không phải ai cũng biết đến truyền thuyết này, chỉ cảm thấy được nhẫn này thật sự rất hiếm có, nhìn qua rất chói mắt, mọi người đứng bên dưới nghị luận sôi nổi.
Văn Quý trân trọng đeo nhẫn lên ngón tay Từ Lang, khuôn mặt Từ Lang hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có, ánh mắt như vực đen sâu thẳm, trong đáy mắt chỉ chứa đựng thân ảnh của một mình Văn Quý. Từ Lang cũng đeo nhẫn cho Văn Quý, bọn họ đứng trước Sáng Thế thạch chờ đợi. Sáng Thế thạch lúc này tỏa ra một luồng sáng trắng thật nhu hòa bao lấy cả hai, lúc này trên nhẫn hiện lên chữ khắc màu hoàng kim chói sáng, Văn lão thái gia áp chế rung động dưới đáy lòng, cất giọng hô lớn: “Kết thúc buổi lễ.”
Văn Quý cùng Từ Lang đã lạy thần thú cùng Sáng Thế thần, tức là đã lễ bái thiên địa, đã chân chính trở thành bạn lữ của nhau.
Hạ Hoa ánh mắt trừng lớn, kích động lôi kéo tay Văn Khoan: “Ngươi cũng nhìn thấy đúng không?! Là chữ khắc màu hoàng kim đó, bọn họ được nhận lời chúc phúc cao nhất từ thần thú cùng Sáng Thế thần rồi!” Văn Khoan cũng kinh ngạc nhìn Sáng Thế thạch, đáy lòng nhớ đến một người khác, rất lâu sau mới gật đầu.
Rất nhiều người cảm thấy rất ngỡ ngàng, Từ tướng quân phải ở rể, gả cho Văn Quý, như thế nào lại được lời chúc phúc cao nhất từ thần thú cùng Sáng Thế thần thế này? Nếu không nghĩ ra được nguyên nhân thì bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, kế tiếp chuẩn bị đến nhà Văn Quý ăn thịt uống rượu no say thôi, nghĩ đến đây liền hưng phấn kêu to.
Sau mọi người rồng rắn đi theo cặp đôi mới cưới quay về nhà Văn Quý. Trong nhà, Lưu Tam thúc cùng em trai hắn đang vội vàng bày bàn ghế, tiếp theo là mang rượu và thức ăn lên.
Giữa gian nhà, phụ thân cùng mẹ Văn Quý đang ngồi ngay ngắn trên ghế chờ Văn Quý cùng Từ Lang dập đầu, kính rượu. Văn Quý nắm chặt tay Từ Lang hỏi Hạ Hoa đây là chuyện gì, Hạ Hoa cảm thán một hơi, hắn đôi khi cũng không hiểu hết suy nghĩ của Văn Quý: “Bọn họ là cha mẹ sinh thành của ngươi, ngươi kết hôn đâu thể không kính rượu bọn họ?”
Hạ Hoa còn sợ Văn Quý còn chấp nhất, lại nói thêm vài câu: “Cứ kính rượu bọn họ đi, bọn họ không cấp tiền lì xì thì ngươi cũng đừng sinh khí, dù sao các ngươi cũng ở riêng, mặc kệ họ là được.”
Thời điểm này cần có bạn lang đi theo tiếp rượu, bạn lang của Văn Quý là Đông tử, còn bạn lang của Từ Lang thì là ai đây? Hạ Hoa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra, bởi vì Từ Lang không ở đây, mọi người đều nghĩ rằng hôn lễ này chắc chắn không thành, đâu còn ai nhớ đến chuyện tìm bạn lang cho Từ Lang nữa!
Từ Lang không thèm để ý phất tay, “Tửu lượng tôi tốt, không cần bạn lang.”
Văn Quý nói thầm bên tai Hạ Hoa vài tiếng, Hạ Hoa liền đi tìm Văn Hổ, không đến mấy phút đồng hồ sau thì dẫn Văn Hổ đã ăn mặc chỉnh tề như một tiểu kim đồng đến, Văn Hổ đang cầm một bó hoa lớn, đi theo phía sau Từ Lang.
(Kim Đồng 金童: một trong hai tiểu đồng hầu hạ Bồ Tát)
Từ Lang không hiểu chuyện gì, còn Văn Quý thì đã cười muốn lộn ruột, thật sự là buồn cười muốn ch.ết. Đây xem như là giáo huấn nho nhỏ cho Từ Lang đi, ai kêu tự nhiên chạy đi không nói cho hắn trước một tiếng.
Văn Quý thật sự không xem hai vợ chồng nhà kia là người thân của mình, tuy rằng mẹ của Văn Quý có ra mặt nói giúp hắn mấy lần, nhưng chuyện đó cũng không đại biểu cho cái gì cả. Nếu như bọn họ thật sự xem Văn Quý là con mình thì thời điểm hắn xây sửa phòng cũng sẽ không bày ra cái thái độ như thế, thời điểm hắn kết hôn thì cũng chỉ biết ngồi đó chờ được kính rượu, còn lúc Từ Lang không có mặt ở đây thì còn ở sau lưng hắn uống rượu ăn mừng.
Những cái khác Văn Quý hắn đều có thể không quan tâm, nhưng duy chỉ có điều cuối cùng kia thì những người này làm cho hắn chán ghét không chịu nổi. Lúc kính rượu thì hắn chỉ cười cho có, cũng không cúi đầu quỳ lạy, phụ thân Văn Quý muốn phát hỏa, bất quá Từ Lang đứng bên cạnh Văn Quý ánh mắt đạm mạc, khi nhìn bọn họ giống như đang nhìn mấy cái xác ch.ết, khiến cho gia đình Văn Quý sợ run người.
Mời rượu xong thì phụ thân và mẹ Văn Quý lấy ra một cái bao lì xì, Văn Quý cũng không thèm để ý, tùy ý nhận, sau đó dắt Từ Lang đến mời rượu Văn lão thái gia.
Lúc mời rượu Văn lão thái gia, thái độ dĩ nhiên không thể giống như mấy người kia được. Hắn thật tâm cảm kích Văn lão thái gia, vì hôn lễ của hắn đã khiến Văn lão thái gia phải bận tâm không ít rồi.
Ở phía sau là nhóm bạn tốt của Văn Quý, Văn Quý lôi kéo Từ Lang đến nhìn sau đó hỏi: “Cấp dưới của em không đến?”
Từ Lang cũng không có cảm thấy có gì không vui, lắc đầu, kề tai nói nhỏ với Văn Quý: “Bọn họ biết em kết hôn nên đã sớm tặng lễ, hiện tại họ đều có việc vội, về sau có cơ hội thì em sẽ mời họ đến uống rượu mừng sau.” Bọn họ thật sự đang bận trăm công nghìn việc, sau khi Từ Lang từ chức tướng quân thì vì cái ghế trống này mà bên dưới có biết bao nhiêu người đanh nhau đến người ngã ngựa đổ, ầm ĩ náo nhiệt biết bao, cấp dưới Từ Lang lúc này nào dám rời đi vào cái thời điểm này a!
Văn Quý cũng không ý kiến gì, nếu như thật sự sẽ có một đống các quý tộc kéo đến Xuân Thủy thôn, thì hắn cũng không cảm thấy có gì không tự nhiên, nhưng trong tiềm thức hắn lại không thích, bởi vì hắn thật sự không muốn có quan hệ gì với mấy người quý tộc đó cả. Ví như có rất nhiều quý tộc muốn kết thân, hoặc muốn hợp tác làm ăn với hắn, hắn đều sẽ uyển chuyển cự tuyệt.
Hắn lại càng không mong Từ Lang phải trải qua kiểu sinh hoạt quý tộc như thế, hắn thích ở nơi nông thôn như bây giờ, cái gì cũng có, muốn cái gì thì nhấc tay chân lên mà làm việc, mọi người cùng nhau vui vẻ đùa giỡn thoải mái, chứ không cần phải chạy theo những thứ cao xa ở cái xã hội thượng lưu kia.
Văn Quý kết hôn, Văn tứ gia cũng tới, đương nhiên chủ yếu đến là để uống rượu. Nếu như hỏi người trong thôn ai thích uống rượu nhất thì ai cũng đều trả lời đó là Văn tứ gia! Văn Quý lần này quay sang nhìn Từ Lang, không thể để Từ Lang uống nhiều rượu nữa, đêm tân hôn mà Từ Lang phải đến phòng khám thì người chịu khổ chính là Văn Quý hắn a.
Đông tử thân làm bạn lang, đương nhiên nên chắn rượu cho Văn Quý. Không ít người cũng biết tính cách Đông tử ngại ngùng, nên cũng không giễu cợt hắn, lúc mời rượu cũng chỉ nói vài câu hàm súc, Văn Quý có thể không uống ly nào thì không uống ly đó, hắn là á thú nhân, người khác mời rượu bọn họ uống đều là rượu trái cây, Đông tử uống cũng không có gì đáng ngại.
Ngược lại lần mời rượu này khiến mọi người đều phải nhìn Đông tử với cặp mắt khác xưa, một á thú nhân dáng người như cành liễu mỏng manh trước gió vậy mà tửu lượng hào sảng không thua gì Từ đại tướng quân!
Tuy rằng Đông tử chỉ uống rượu trái cây, nhưng rượu trái cây của Văn Quý ủ có linh khí tinh thuần cao hơn hẳn những nơi khác, độ cồn theo đó cũng cao hơn, càng dễ khiến người ta say. Vậy mà Đông tử chẳng những không say, ngược lại càng uống càng hăng hái, cuối cùng còn thách đấu cả mấy bán thú nhân! Thời điểm cùng mấy bán thú nhân uống rượu còn chuyển sang uống rượu gạo, một mình chọi cả một đám bán thú nhân, ai có thể ngờ được một Đông tử bình thường yểu điệu lại có thể uống rượu so với bán thú nhân còn bưu hãn hơn!
Mời rượi hết một vòng, Văn Quý cũng đã uống vài hớp, Từ Lang làm ‘tân nương’, cũng chỉ nhấp một hai chén, không uống nhiều, Văn Quý còn đang đứng bên cạnh trông chừng kia kìa.
Bạn lang của Từ Lang là tiểu Văn Hổ còn bé xíu, mọi người ai cũng đều thiện ý tươi cười.
“Văn Hổ a, cháu xem cháu lớn như vậy rồi còn ôm hoa, chốc nữa là cháu ném hoa hay là ai ném a?”
“Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Từ tướng quân, ai nha, đám nhỏ kìa, mau đến chuẩn bị giành hoa nè!”
“Ha ha, ông nói gì kì vậy, Từ tướng quân mà lại ném hoa sao, nhất định là Văn Quý ném!”
“Bậy, Từ Tướng quân lập gia đình mà, không phải Từ tướng quân ném thì ai ném? Não của ông bị chuột rút rồi phải không?”
Từ Lang nghe thấy được, lỗ tai hồng hồng, ánh mắt chợt lóe, “Văn Quý, em thật sự phải ném hoa a?” Văn Quý buồn cười nhìn hắn, ra vẻ thâm trầm, “Đó là dĩ nhiên, chẳng lẽ em không muốn?”
Từ Lang yên lặng nhìn chằm chằm hoa trên tay Văn Hổ, cắn chặt răng: “Em ném!”
Văn Quý nhịn cười suýt té ngã.
Cuối cùng hai người không ai ném hoa hết, Văn Quý muốn để Từ Lang ném hoa, Hạ Hoa thì không để Văn Quý hồ nháo, cái này rất tổn hại mặt mũi của bán thú nhân, nếu về sau có mâu thuẫn với nhau thì việc này rất có khả năng sẽ trở thành lý do để hai người cãi cọ.
Văn Hổ lúc này vui vẻ hò hét chạy đến ném hoa, không ít á thú nhân chạy tới giành nhau, đám trẻ hi hi ha ha cười đùa không ngừng. Sau đó Lưu Tam thúc dẫn đầu bày trò náo nhiệt: “Văn Quý, mau mau động phòng, chúng ta còn muốn nháo phòng tân hôn nha! Hai người các ngươi nhất định phải uống rượu giao bôi nha, còn có Văn Quý a, mau dùng uy phong trấn áp Từ tướng quân đi thôi!”
“A a, được đó, Văn Quý trổ hết tài nghệ ra đem Từ tướng quân mê đảo thần hồn rồi nhanh nhanh động phòng nha.”
“Uống rượu giao bôi là xưa rồi, nếu đã phạt thì phải cho bọn họ cùng ăn một viên tiểu hồng quả đi! Hoặc là phạt hôn hay nắm tay gì đó, mọi người thấy tôi nói đúng không? Ha ha ha…”
“Ngươi bị thiếu đánh đúng không, đưa ra cái chủ ý gì thế.”
“Đúng rồi đó. Ngươi không nghĩ là lỡ như Từ tướng quân dũng mãnh quá thì Văn Quý phải làm sao a?”
“Làm sao là làm sao, Văn Quý người ta thân thủ bất phàm như vậy, hay là đánh một trận rồi động phòng!”
“Đúng a, đánh một trận, đánh một trận…”
Cuối cùng hoàn toàn lạc đề luôn, Văn Quý nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết trơ mắt 囧 囧 đứng đó, trừng mắt liếc đầu sỏ gây tội, Lưu Tam thúc tỏ vẻ cực kì vô tội, chủ ý của hắn đề ra rất bình thường nha, hiện tại người trẻ tuổi a, hung hãn quá!
Văn Quý giục Lưu Tam thúc ngăn mọi người lại, hắn không muốn bị nháo động phòng, hắn chỉ mong sớm động phòng thôi.
Lưu Tam thúc bị áp bức phải ra trận, còn Văn Quý thì lôi kéo Từ Lang vào động phòng.
Tân phòng mới được xây sửa không lâu, Văn Quý sau đó còn trang trí, sơn phết lại, để cho đêm tân hôn của bọn họ thực lãng mạn, Văn Quý không thể không bỏ ra hết tâm sức. Thời điểm Từ Lang không có ở đây, hắn vẫn như trước như trước chuẩn bị chu đáo, bởi vì hắn muốn hai người họ sẽ cùng nhau trải qua một đêm tân hôn tuyệt đẹp nhất.
Từ Lang là một bán thú nhân, lại có thể đáp ứng gả cho hắn, lại luôn bên cạnh quan tâm hắn, từ điểm này Văn Quý càng hiểu rõ được tâm ý của Từ Lang dành cho mình. Vì vậy, Văn Quý càng muốn cho Từ Lang những thứ tốt nhất, cho dù trước đó Từ Lang không ở đây, nhưng tâm ý của Văn Quý một chút cũng không thay đổi. Lúc này đây, Văn Quý dắt Từ Lang vào bên trong tân phòng, đáy lòng rạo rực cùng chờ mong.