Chương 61

Từ Lang còn đang gặm tiểu hoàng qua, có một tiểu á thú nhân mới ba, bốn tuổi đột nhiên chạy tới ôm chân Từ Lang, mở to hai con mắt đen to tròn như hai trái tử quả nhìn Từ Lang chăm chú, khát vọng muốn ăn hoàng qua.


Từ Lang thân thể cứng đờ, cúi đầu liền nhìn thấy cánh tay phấn nộn của một đứa nhỏ đang ôm lấy chân hắn, cổ cũng đầy ngấn thịt, bụng nhỏ đụng đụng chân hắn, “Thúc thúc, cháu cũng muốn ăn.” Từ Lang nhìn hoàng qua trên tay, lại nhìn đứa nhỏ đang luống cuống khoa tay múa chân, nhỏ như vậy có thể ăn hoàng qua sao? Lỡ như mắc nghẹn thì làm sao bây giờ?


Đứa bé lại cho rằng Từ Lang đang luyến tiếc, hai mắt thằng bé rưng rưng, miệng chu lên như sắp khóc, Từ Lang vội vàng đưa qua cho nó, đứa nhỏ liền nín khóc mỉm cười, ôm hoàng qua trong tay gặm gặm, mấy cái răng sữa nhỏ nhỏ cứ như vậy chậm rãi cắn.Từ Lang đáy mắt tràn ngập ý cười ôn nhu.


Hạ Hoa nhìn thấy, cười trêu ghẹo Từ Lang, “Từ Tướng quân a, ngươi cùng Văn Quý khi nào cũng có một hài tử?” Thời điểm hắn vừa kết hôn cũng không thích con nít, đến khi tuổi càng lớn mới càng khát vọng có em bé, đáng tiếc nhiều năm làm việc khiến cơ thể hắn kém đi rất nhiều, đợi hơn một trăm năm mới có được đứa con đầu, vậy mà lại không thể nuôi nó bên cạnh mình, may mắn còn có Văn Hổ, đến khi ngươi có con rồi, ngươi mới cảm thấy nhân sinh của ngươi chỉ bấy nhiêu thôi là đủ thỏa mãn.


Từ Lang sửng sốt, sau đó đỏ mặt, hắn cùng Văn Quý ở trên giường, người nằm dưới luôn là hắn, như thế nào mà có con được? Từ Lang nhìn đứa nhỏ vẫn đang ra sức ăn hoàng qua, hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.


Đang muốn đưa cho thằng bé trái thứ hai, lại thấy thêm hai, ba đứa nhỏ chạy đến ôm chân hắn cầu ăn tiểu hoàng qua, sắc mặt Từ Lang thật nhu hòa, đem hoàng qua tặng hết cho mấy đứa nhỏ.


available on google playdownload on app store


Văn Quý mới hái được chút đồ ăn định đem đến cho Hạ Hoa, vừa đến đã nhìn thấy khung cảnh Từ Lang biểu tình nhu hòa cùng mấy đứa trẻ trong thôn đùa giỡn, nhất thời sững sờ tại chỗ.


Lưu Tam thúc không biết từ đâu chạy lại, dùng sức đụng phải Văn Quý, sau đó hùng hùng hổ hổ mở miệng: “Văn Quý ngươi ăn cái gì mà ngày càng cao a, hình như sắp cao bằng Từ tướng quân luôn rồi?” Đứng từ xa xa nhìn lại, Văn Quý so với nhiều bán thú nhân còn cao hơn, cố tình người này lại có cặp mông săn chắc, dáng người cao to nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, khiến người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.


Văn Quý bây giờ đã cao vừa đủ để nhìn xuống Lưu Tam thúc, đáp lại cực kỳ thản nhiên, làm Lưu Tam thúc tạc mao, ngửa đầu nhìn Văn Quý, hắn không cam lòng a: “Cao thì làm sao? Không phải cũng vô dụng thôi!” Nói xong có chút đắc ý nhìn Từ Lang, ý tứ rất rõ ràng, dù sao Văn Quý có đẹp ra sao cũng đâu phải lão bà của Từ Lang.


Văn Quý cũng mặc kệ Lưu Tam thúc ra sức tự an ủi bản thân, hai người cùng đến ngồi trước sạp hàng của Hạ Hoa, Lưu Tam thúc tham ăn, mua một đống xâu thịt, bỏ vào muốn tràn hết canh trong chén.


Văn Quý ngồi bên người Từ Lang, Từ Lang còn đang chơi giỡn với mấy đứa nhỏ, thường hay nhìn sang Văn Quý một cái, đáy mắt trong suốt ẩn chứa nhu hòa vô hạn, còn mang theo chút khát vọng. Văn Quý đáy lòng xúc động, tay cũng vô thức cầm một trái hoàng qua lên gặm, thế nhưng hắn ăn vào lại không có cảm giác hoàng qua ngon như trước.


Chưa đến một lát sau, Lưu Hùng Kiệt cũng chạy đến, hắn mấy ngày nay vội vàng làm đơn hàng bánh chưng cho khách, thời gian đến chỗ Hạ Hoa cũng ít, khó có khi hắn đến được thì lại là bận công việc phải tìm Từ tướng quân. Đi theo Lưu Hùng Kiệt còn có vài bán thú nhân, Văn tam gia, Văn tứ gia đều có mặt.


Văn tứ gia sau lần đó cùng Từ Lang uống rượu đã cực kì bội phục vị Từ tướng quân này, vừa thấy Từ Lang đã vui tươi hớn hở, nhờ Hạ Ho lấy mấy bình rượu đến lại muốn uống cùng Từ Lang.


Hạ Hoa cười mắng một tiếng: “Chỗ này của ta không cho mọi người uống rượu đu, ta cũng không có rượu gạo, chỉ có rượu trái cây, hơn nữa con nít đều đang chơi giỡn bên kia, cho nên mọi người không được xằng bậy đâu.” Văn tứ gia ngượng ngùng không dám nói nữa, đành quay sang cùng Từ Lang nói chuyện, “Từ tướng quân a, không bao lâu nữa  là đến Trung thu, thôn chúng ta sẽ tổ chức lửa trại như mọi năm, nội dung chính của tiệc lửa trại là dẫn những bán thú trẻ tuổi đến sau núi săn thú, Từ tướng quân đi săn thú mỗi ngày, kinh nghiệm cũng nhiều, khi đó ngươi có thể dẫn chúng ta và thêm mấy người khác trong thôn đi chứ? Chúng ta cũng sẽ lui về phía sau, ngươi bảo chúng ta làm gì, thì chúng ta tuyệt đối đều nghe theo lệnh!”


Lưu Hùng Kiệt cũng vỗ ngực: “Tôi chắc chắn sẽ nghe lời Từ tướng quân, tính thêm tôi vào đội nữa.” Những người khác cũng có cùng suy nghĩ, sôi nổi muốn Từ Lang dẫn đội. Những năm trước bọn họ đi săn, hoặc là đem về mấy dị thú ăn cỏ thịt khô cứng, hoặc là tay không mà về, về sau, bọn họ cũng không thể cứ không có một lần nở mày nở mặt thế này a. Những dị thú được cập nhật mới nhất trên mạng cũng không phải dễ mà săn được, dù sao thì không phải thịt dị thú cũng sẽ không bán mắc như vậy.


Từ Lang nhìn về phía Văn Quý, muốn hỏi ý kiến Văn Quý, Văn Quý chỉ cười nhìn hắn, đây là những người sau này đều sẽ phải gặp thường xuyên, Từ Lang cần có chủ kiến của riêng mình. Từ Lang nghĩ nghĩ một lát, hắn dẫn người theo săn thú thì không hề gì, chỉ là khi nhìn thấy dị thú rồi sẽ dọa đến bọn họ chạy loạn thôi, Từ Lang chỉ trầm ngâm nói: “Tôi có thể dẫn mọi người đi, nhưng mọi người nhìn thấy dị thú không được sợ, không thể tụt lại phía sau, phải đuổi kịp theo tốc độ của tôi, nếu như yêu cầu này không đáp ứng được thì mọi người cũng đừng đi.”


Văn tứ gia cười ha ha, “Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi dù gì cũng là bán thú nhân, làm sao sợ được a, bình thường nếu gặp được dị thú thì nhất định cũng đánh không lại, nếu như theo không kịp Từ tướng quân thì chúng tôi sẽ tự đi về mà, sẽ không gây cản trở gì đâu.” Nhìn thấy những người khác cũng gật đầu đáp ứng, Từ Lang mới gật đầu đồng ý với mọi người.


Thống nhất với nhau xong thì mấy bán thú nhân vây quanh một cái bàn vừa ăn ma lạt năng vừa nói chuyện bát quái, ngày mười năm tháng tám rất nhanh cũng sắp đến, trong thôn ngoại trừ chuyện lớn chính là việc đốt lửa trại, còn có một việc chính là trong khoảng thời gian có không ít người trước đây rời thôn bây giờ lần lượt kéo về, rốt cuộc là trở nên giàu sang, cẩm y ngọc thực hay là nghèo đói, chật vật quay về, vì thế cho nên thời gian gần đây, đề tài bát quái nóng hổi nhất trong thôn chính là chuyện này.


“Nghe nói năm nay rất nhiều người phải quay về quê, bởi vì cấp trên đấu đá nhau quá lợi hại khiến người dưới bị ảnh hưởng xấu theo.”
“Còn không phải sao, mấy vị tướng quân thì tranh cãi nhau, đế vương mở miệng nói theo một kiểu, hoàng tử lại nói theo kiểu khác, mọi người ai cũng bị rối loạn theo.”


“Ta thấy, bên ngoài có gì tốt đâu? Vừa cần tay nghề tốt, vừa cần thể chất, mấy bán thú nhân đã đến cấp chiến sĩ thì không nói, bọn họ thì chắc chắn phải tham gia quân ngũ không có con đường khác, còn những người khác thì sao, muốn đi tự mình lập nghiệp, ra ngoài đó thì làm được cái gì? Tiếp tục trồng trọt, xới đất hay sao?”


“Ha ha, đừng nói giỡn thế, lúc trẻ không phải bọn họ có đến trường đi học đó hay sao? Học cái gì thì ra làm cái đó, làm tốt cũng rất tiền đồ đấy chứ! Ngươi thấy Hạ tiểu tử đầu thôn không, hắn biết chế tạo linh kiện, chỉ bằng sức một mình hắn mà bây giờ cả gia đình hắn trở nên rất nổi tiếng đó thôi!”


“Vậy năm nay bọn họ đều trở về?”
“Đúng thế, nghe nói Triệu Báo đích thân đi một chuyến vào khu rừng ma thú, nhờ thế mà tìm được một mối làm ăn lớn, trên tay còn lưu trữ không ít bảo bối nữa cơ!”


Hạ Hoa nghe thấy tin tức về Triệu Báo, khó tránh khỏi lưu tâm nhiều hơn chút, nhịn không được hỏi người trong thôn thêm vài câu nữa: “Như thế thì tốt rồi, Văn Khoan suốt ngày cứ phải ở nhà mong trăng ngóng sao mãi, hắn trở lại thì Văn Khoan cũng tốt hơn.”


Văn Quý cười cười, phỏng chừng Văn Khoan đang ở nhà hai mắt trợn trắng vì nghe tin tức này thì có. Từ Lang cũng không có tò mò lắm với mấy tin tức bên ngoài. Hắn trước đây chưa từng trải nghiệm việc đứng ở tầng dưới đáy, nào có biết được những người đó phải trải qua những gì, với hắn mà nói chỉ cần đánh giặc, chuyện này cũng rất đơn giản thôi, nhưng với những người khác thì trước khi được tiến vào quân đội, phải trải qua nhiều đợt tuyển người cực kì nghiêm khắc và kham khổ mới có thể vào được.


Đứa nhỏ ban đầu vẫn còn đang tựa vào người Từ Lang gặm dưa leo, không bao lâu đã ăn xong, lại kéo kéo ống quần Từ Lang, Từ Lang lại chia cho đám nhóc thêm mấy trái nữa, cũng lấy cho mình một trái, chia nửa đưa cho Văn Quý.


Văn Quý nhìn tiểu tử thối cứ ôm Từ Lang miết không chịu buông, đứa nhỏ này rất xinh đẹp, không hề biết sợ người lạ, thấy Văn Quý nhìn nó, còn lắc lắc hoàng qua hướng Văn Quý khoe khoang, bĩu bĩu cái miệng phấn nộn.


Văn Quý đáy lòng không biết là tư vị gì, chỉ dời ánh mắt không để ý tới. Từ khi biết tính hướng bản thân, hắn đã sớm làm quen với việc bản thân mình sẽ không có con cái, cho dù hắn ban đầu muốn có nhưng dần dần đã tập cho mình thói quen không còn thích nữa. là cái gì tư vị, dời ánh mắt không để ý tới. Hắn đã sớm học được, chính mình đã định


Thế nhưng, Từ Lang phải làm thế nào bây giờ? Em ấy thích trẻ con như vậy.


Việc này sau đó cũng không gây ra sóng gió gì cho mối quan hệ của họ, Văn Quý cùng Từ Lang hai người cũng không ai đề cập đến việc có con. Chính là, trong lòng của cả hai đều đã gieo một hạt giống, nếu như về sau thường xuyên ngó ngàng đến nó, lại tưới nước, không chừng ngày nào đó, hạt giống này sẽ trở thành một cây đại thụ.


Rất nhanh đã Trung thu, trong thôn lại có một đám thanh thiếu niên muốn ra ngoài kiếm sống, gia đình bạn bè của họ khó tránh khỏi thương cảm, nơi nơi đều thấy mọi người tranh thủ thể hiện tình cảm với nhau, còn những người muốn rời thôn thì mang theo niềm chờ mong với cuộc sống bên ngoài, tất bật chuẩn bị.


Ngoài ra, bởi vì trong thôn sẽ có tổ chức lửa trại, nên cũng có không ít bán thú nhân cố gắng thể hiện mình có bao nhiêu dũng mãnh, khoa trương nói rằng mình sẽ đi săn bắn, khi trở về sẽ triển lãm cho mọi người xem thành tích của mình. Các á thú nhân thì tâm tư đơn giản hơn, bọn họ đang suy nghĩ xem năm nay nên nướng thịt thế nào, nếu như đang nấu nướng mà lại xảy ra cãi nhau đánh lộn gì đó thì cũng thật không tốt.


Trong thôn gần đây bận rộn nhộn nhịp hẳn lên, đặc biệt là gia đình của Văn Quý, bởi vì Từ Lang đã đáp ứng sẽ dẫn rất nhiều người cùng đi săn thú, cho nên rất nhiều người muốn Từ Lang dẫn mình theo. Từ Lang cảm thấy thật phiền, nếu đồng ý người này lại đi cự tuyệt người kia thì rất dễ đắc tội với người ta.


Không khỏi hướng Văn Quý cầu cứu, Văn Quý đang giúp Từ Lang chọn quần áo, phần lớn quần áo của Từ Lang đều làm từ nguyên tố sắt, mà sau khi Từ Lang đi theo Văn Quý uống quá nhiều linh tuyền, làn da bắt đầu mịn màng, nếu như tiếp mặc loại đồ này sẽ cảm thấy bị xước đến khó chịu, cho nên Văn Quý lựa những loại quần áo làm từ bông vải cho Từ Lang mặc.


Việc Từ Lang dẫn người đi săn thú lần này, chính là một cơ hội tốt để tạo quan hệ với mọi người trong thôn, nhưng hai người họ hiện giờ cũng không cần ai giúp đỡ gì, chỉ cần đối xử với mọi người như trước giờ là ổn, cũng không cần phải đặc biệt tốt với ai. Văn Quý thản nhiên nói: “Việc này em từ chối cũng không, em cứ nói thẳng với họ em có thể dẫn theo bao nhiêu, những người lúc trước đến nhờ đã đủ số lượng đó, những người sau chậm chân thì đành đợi đến sang năm vậy.”


Từ Lang thở phào một hơi, hắn biết Văn Quý rất mong hắn có thể tạo quan hệ tốt với mọi người trong thôn cho nên đối với việc này luôn khẩn trương, sợ làm gì sai sẽ khiến Văn Quý mất hứng.


Văn Quý ôm Từ Lang vào lòng, đồng thời chọn quần áo: “Em đừng nghĩ nhiều, em cứ ở bên cạnh tôi như hiện tại là rất tốt rồi, những thứ khác không cần để ý tới, với tôi, em là quan trọng nhất, không phải là những người trong thôn.” Từ Lang cười vui vẻ, Văn Quý cũng cười, đưa mấy bộ quần áo cho Từ Lang xem: “Em nhìn thử xem thích kiểu dáng thế nào, quần áo em mặc bình thường rất cứng, tôi thấy em bị xước đến cả người đều đỏ tấy rồi, nếu còn mặc sẽ nổi sởi.”


Từ Lang thích nhất được Văn Quý ôm, có thể buông xuống mọi chuyện, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Văn Quý. Từ Lang vươn lấy một hũ mứt trái cây, vừa ăn vừa suy nghĩ xem nên chọn quần áo nào.


Việc chọn quần áo này thực mới lạ, hắn trước kia đều mặc quân trang, khi còn bé thì quần áo đều đã được mẹ chế tạo sẵn, nên mặc cái gì đều được mẹ chuẩn bị, việc chọn quần áo thế này vẫn là lần đầu tiên. Từ Lang trộm vui vẻ, chỉ chỉ một cái áo sơ mi in hình lỗ lỗ thú, “Cái này rất đẹp! Mua hai bộ đi, chúng ta mặc áo giống nhau.”


Văn Quý cười cười, gật đầu đáp ứng, hôn Từ Lang một hơi, lại cảm thấy tò mò, “Em như thế nào lại thích lỗ lỗ thú như vậy?” Từ Lang trong miệng vẫn còn mứt trái cây,


mở miệng nói chuyện âm thanh nghe không rõ ràng lắm: “Ăn ngon a, bộ dáng cũng rất uy vũ.” Chỉ cần nhìn thấy là hắn đã muốn ăn, cho nên mỗi lần Từ Lang đi săn mà gặp lỗ lỗ thú, thì nhất định phải bắt đem về.


Văn Quý khẽ nhếch miệng nuốt nuốt nước miếng, sức mạnh của lỗ lỗ thú quả thật bất phàm, ngoài trừ Từ Lang mạnh bằng bảy, tám người cấp chiến sĩ cộng lại có thể săn được, còn những người khác nếu xui xẻo chọc phải nó thì phỏng chừng ngay cả mạng cũng mất, nói chung, lỗ lỗ thú thực sự rất mạnh, có điều Văn Quý thấy bộ dáng nó thực ngốc ngốc hồ hồ, nhất là cặp mắt hí kia, thực sự là ngốc nghếch không tả nổi…


Không khỏi nở nụ cười, hôn Từ Lang một hơi, “Từ tướng quân của tôi cũng rất uy vũ.” Ân, ăn cũng rất ngon!


Từ Lang híp híp mắt, thực hưởng thụ, “Vậy Trung thu em cũng đi săn lỗ lỗ thú đi.” Văn Quý nghe tới đây, đã có thể tưởng tượng được một đống người chậm rãi đi theo sau Từ Lang, lại phát hiện con mồi Từ tướng quân của họ nhắm tới chính là lỗ lỗ thú, ai nấy đều sợ đến mức tè ra quần, chỉ có Từ Lang một người tiến lên đi săn…


Văn Quý khụ một tiếng, ăn luôn miếng mứt trái cây Từ Lang đang định bỏ vào miệng, “Vẫn là săn trường nhĩ thú đi, số lượng trường nhĩ thú tương đối nhiều, em cũng dẫn rất nhiều người theo mà, khi đó mỗi người chia ra săn một con, ai nấy đều gặt hái thành công.” Trường nhĩ thú chính là phiên bản phóng to của con thỏ, nói là phiên bản phóng to chính là bởi vì kích cỡ của nó rất lớn, hơn nữa cũng không phải động vật ăn thịt, chúng nó ăn thịt! Hơn nữa cấp bậc của chúng cũng không thấp, trên bảng xếp hạng dị thú, chúng cũng được đứng thứ hạng rất cao.


Từ Lang ngẩng đầu nhìn khóe miệng Văn Quý vẫn còn dấu vết mứt trái cây của mình, oán hận nhào lên hết cắn rồi lại ɭϊếʍƈ sạch, mới mệt mỏi đáp ứng: “Trường nhĩ thú a, cứ như vậy đi.”
Văn Quý: …
Nhìn bộ dáng không tình nguyện của em đi, lỗ lỗ thú bọn chúng sắp phát khóc rồi đấy.






Truyện liên quan