Quyển 1 - Chương 3: Tản bộ
Mộ Dung Thiên quay trở lại ký túc xá với tâm trạng cực kỳ đắc ý, hôm nay hắn lại được ăn “đậu hủ”, đã lâu rồi không có cơ hội tốt như vậy. Cảm giác mềm mại, trơn nhẵn tựa hồ như vẫn còn lưu lại trên tay, khiến cho tâm hồn của hắn như bị tan chảy ra.
Trong phòng ký túc xá không có ai, có lẽ mọi người đều đã đi học hết. Lớp học của lão quỷ kia ngoài Mộ Dung Thiên ra, không còn ai dám cúp cua nữa cả. Hắn bật máy tính lên rồi đăng nhập vào một trang web dạng H kinh điển nhất. À, lại có hàng mới, là ảnh chụp của cô gái tây dương mà hắn yêu thích nhất. Khuôn mặt của nàng đầy đặn, vóc dáng quyến rũ thật dễ khiến người ta phạm tội, lại thêm tư thế phóng đãng và khêu gợi, chà chà, thật là hấp dẫn. Bất giác, Mộ Dung Thiên căng to mắt ra để thưởng thức loại nghệ thuật hình thể này. Lâu nay hắn vẫn tự cho rằng mình vào xem trang web H là để thưởng thức nghệ thuật bằng mắt, tuy nhiên, nước miếng cứ nhỏ ròng ròng từ khóe miệng đã bán đứng hắn.
Mộ Dung Thiên tưởng tượng ra người đàn ông cường tráng đang biểu diễn trên màn hình kia chính là mình, hắn bất giác ngửi lại bàn tay mà lúc nãy may mắn được chạm vào Tiêu Băng. Chẹp, sao phụ nữ lại thơm như vậy nhỉ? Đó là còn cách một lớp quần jean mà mùi vị vẫn lưu lại lâu như vậy, thật là kỳ diệu. Xem ra hương vị mỹ nhân đúng là một thứ ân huệ trong phòng the của cánh đàn ông. Đương nhiên, việc Mộ Dung Thiên không chịu rửa tay là có lý do rất quan trọng, sau mỗi lần chạm vào Tiêu Băng là sẽ có mấy ngày hắn không rửa tay, vô luận là ăn cơm, ngủ, đi đường, đi vệ sinh hay làm bài tập, thậm chí ngay cả khi tắm rửa thì hắn cũng chỉ dùng tay còn lại để làm việc, chắc chắn hàng ngàn hàng vạn lần là sẽ không để bàn tay có vương hương vị mỹ nhân chạm vào nước, việc này so với việc cảnh sát bảo mật vật chứng còn có phần thận trọng hơn.
Sau khi xem được vài phút thì hết cả mớ hàng mới. Gần đây, do bị đả kích và chống đối kịch liệt, nên các loại văn hóa đồi trụy từng một thời hưng thịnh đã bị ngăn cấm và dẫn đến việc suy thoái nhanh chóng, báo hại Mộ Dung Thiên phải chịu khổ, phải đi lùng sục hơn chục trang web thì mới tình cờ tìm ra được một trang, nhưng tốc độ cập nhật không nhanh bằng tốc độ duyệt web, chỉ xem loáng một cái là xong. Những tranh ảnh của trang web này đã được Mộ Dung Thiên xem qua vài lần, thật cũng chẳng cỏn gì hay ho. Hắn cúi xuống giường rút ra hai bộ truyện, đọc qua hai lần cũng cảm thấy nhàm chán. Dù có là truyện hay lắm đi chăng nữa thì khi xem qua hơn trăm lần ắt cũng trở nên vô vị. Mộ Dung Thiên cực kỳ mong muốn có một người bạn gái thực sự để được thực hành những gì mình hiểu biết, tranh ảnh dẫu sao cũng không có xúc cảm, cũng không có hương vị đặc biệt của nữ nhân. Mẹ nó, nếu mà có thể cưới được Tiêu Băng làm lão bà, thì dù lão tử có bị tổn thọ mười năm, không, cả hai mươi năm cũng nguyện ý. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết nhất định phải là cho lão tử sống ít nhất là hai mươi năm lẻ một ngày, như vậy vẫn còn dư một ngày để hưởng thụ. Nếu được vậy thì lão tử mới có thể sử dụng chút tính ɖâʍ ma theo lời truyện nói: nhất thiên nhất nhật, nhất thiên nhất nhật (ý nghĩa đại loại như: được ở bên nàng suốt một ngày thì ch.ết cũng không hối tiếc.)
Nằm trên giường suy nghĩ vớ vẩn mãi cho đến khi hết giờ học, người đầu tiên trở về chính là lão tam Triệu Kính, nhìn thấy Mộ Dung Thiên, gã liền giơ ngón trỏ lên, khen:
- Lão Lục, tiểu tử ngươi thật lợi hại!
Mộ Dung Thiên biết ý gã muốn nói về việc ngủ trong lớp của lão quỷ, nên nhẹ nhàng nói:
- Có gì mà phải kinh ngạc, việc đó có đáng là gì chứ!
Việc cúp cua đối với hắn từ thời thơ ấu đã là một chuyện tất thường tình, quả thật không đáng nói đến.
Triệu Kính lại vuốt mái tóc vốn đã được chải rất kỹ lưỡng, thở dài nói:
- Tao phục nhất là mày đó, tối nay có đến hội pháo không?
Mộ Dung Thiên mới đây có hẹn với Triệu Kính để cùng đến “hội pháo”, nếu gã rời khỏi ước hội mà không có làm gì khác thì dù có đánh ch.ết Mộ Dung Thiên, e rằng hắn cũng không tin.
Triệu Kính dương dương đắc ý nói tiếp:
- Hai hôm trước tao gặp được một em trên xe buýt, học sư phạm, bọn tao bắt chuyện với nhau và cảm thấy rất tâm đầu ý hợp. Đêm nay phải đi bồi dưỡng thêm tình cảm.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lăn đùng từ trên giường xuống, hùng hùng hổ hổ nói:
- Vậy cũng được sao? Mày ở trên xe buýt mà cũng có thể quen được con gái à?
Triệu Kính cười hắc hắc mấy tiếng ɖâʍ đãng rồi nói:
- Bộ mày còn chưa biết ngoại hiệu của tao là gì sao? Hắc hắc, mỹ nữ đó thật là tuyệt vời, đặc biệt là hai bầu nãi tử nhô lên cao vút rất khêu gợi! Thật là rất khêu gợi! Đúng là có thể làm cho người ta không thể tự kiềm chế! Chỉ đáng tiếc là không có “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, nếu không tất phải khiến cho nàng ba ngày không thể xuống giường!
“Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, nghe tên thì cũng đủ biết hẳn là phải có liên quan đến chuyện nam nữ, đặc biệt là chỉ có những nam nhân mới hiểu được diệu dụng kỳ diệu của nó. Không sai, nó chính là một loại thuốc kích thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ, người ta vẫn thường gọi là xuân dược. Loại thuốc này có dược tính rất mạnh, huống chi lại còn do đích thân Mộ Dung Thiên chế ra.
Cho dù Mộ Dung Thiên lười biếng sa ngã, bất học vô thuật, nhưng đối với những thứ liên quan đến “tính dục” thì lại đặc biệt có hứng thú. Hắn thấy trên mạng quảng cáo “Viagra” đầy rẫy, thì sau đó không kiềm chế được mà tự mình nghiên cứu phương pháp chế tác một loại xuân dược cực mạnh. Lúc bấy giờ, hắn hạ quyết tâm phải kiên trì đến cùng, và đã tìm kiếm hầu hết các xó xỉnh trong thư viện của trường học. Rốt cuộc, tại một góc nhỏ trong thư viện, hắn đã tìm thấy tài liệu của một phương pháp chế tạo tình dược của Hoàng lão. Chỉ tiếc rằng hắn lại không biết tài liệu này là của một dược sĩ tuyệt vời trong lãnh vực phối giống ngựa cổ rất xưa, và ông ta đã đặc biệt biên soạn cho người du mục.
Sau khi Mộ Dung Thiên trải qua gần hai tháng toàn lực nghiên cứu, rốt cuộc cũng có một số thuốc “Tu Nữ Dã Phong Cuồng” ra đời. Hắn luyện hơn trăm viên, mục tiêu vốn chỉ là thử nghiệm, kết quả là chỉ với một viên thôi mà đã khiến cho hạ thể căng lên đến 12 tiếng, không thể hạ xuống. Vì vậy mà hắn đã nếm đủ mùi khổ sở nên kể từ đó hắn không còn luyện chế nữa, nhưng riêng đối với những người ở cùng phòng thì lại rất có hứng thú với “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, số dược hoàn còn lại toàn bộ được chia đều. Sau khi dùng qua, ai nấy cũng đều vỗ tay tán thưởng, và cho biết rằng các cô gái đều đạt được cực khoái, khôi giáp tán loạn, quân tan lính rã, một đêm mà ngất lịm đến mấy lần, thật thỏa ước bình sinh cho cánh đàn ông.
Mộ Dung Thiên “may áo cho người” chỉ đành than xui xẻo, hắn còn nghĩ nếu sau khi tốt nghiệp, nếu không kiếm được việc thì dứt khoát sẽ tận lực nghiên cứu chế tạo “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, nói không chừng sẽ có khả năng tạo ra loại thuốc “Viagra” siêu khủng nữa kia.
Nhìn lão tam lên mặt khoe khoang chiến tích, Mộ Dung Thiên cảm thấy ganh tỵ và buồn bực vô cùng. Hắn đay nghiến:
- Đi đi, biến đi, tiểu tử ngươi sớm muộn sẽ có một ngày thấy được quảng cáo trên cột điện ven đường!
Triệu Kính cũng không để ý tới việc Mộ Dung Thiên nguyền rủa, gã rút ra năm cái bao ở dưới giường, rồi cười lớn mấy tiếng và đi nhanh ra ngoài. Đây là chỗ Mộ Dung Thiên bội phục gã nhất, mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo năm cái bao, bởi vậy mà Triêu Kính còn có biệt danh là “Triệu Ngũ”, hầu hết mọi người đều lầm tưởng gã được xếp hạng thứ năm trong nhà.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Trên phương diện ȶìиɦ ɖu͙ƈ, lão tam quả thật là một kẻ siêu cường, bất quá căn cứ trên thái độ khoa học nghiêm túc, gã cũng không thể có khả năng sử dụng một lúc năm cái bao. Nhưng tỷ lệ chính xác với những suy đoán này cũng không lớn, từ miệng những nha đầu từng qua lại với hắn gần đây cho biết, tiếng tăm của hắn cũng tốt lắm. Ai da, bản thân mình cũng chưa từng thử qua, không biết mình có thể dùng mấy cái trong một đêm? Với trình độ của mình, nói không chừng cũng vẫn còn hơn lão tam đến vài phần nha.”
Không lâu sau đó, những người khác trong túc xá cũng lục đục trở về. Buổi chiều cả bọn thường tụ tập lại để đàm đạo kinh nghiệm ái tình, ȶìиɦ ɖu͙ƈ và bạo lực, vì đó là những chủ đề luôn luôn không thể thiếu của đám thanh niên. “Vạn niên quang côn” kiêm “xử nam” Mộ Dung Thiên không mấy thích hợp để bàn luận những chuyện này, hắn giống như bị đả kích trầm trọng mà mất hết cả hứng thú , ngay cả khẩu vị dùng cơm cũng không còn, trông chẳng khác một con lợn ch.ết ở trên giường, ngủ thẳng một mạch đến 7 giờ 30.
Buổi tối là lớp số học cao cấp, Mộ Dung Thiên phiền não hết mức. Không đi, mẹ nó, chẳng biết tại sao trường học cứ bắt phải tham gia mấy lớp như vậy, cả y dược học cũng phải học một lớp số học, chả nhẽ về sau thu tiền cũng phải dùng đến tích phân và vi phân sao? Nghĩ vậy rồi, trong lòng Mộ Dung Thiên không ngại lần lượt hỏi thăm đến người con gái đời thứ mười tám thuộc trực hệ của cái gã viết ra thứ số học này, còn mười tám đời trước thì hắn không có hứng, có ai biết được cái đám đó có phải là vượn người thời viễn cổ hay không chứ. Mộ Dung Thiên tuy là một tên sắc lang, nhưng cũng không ngu đến mức đó.
Nằm trên giường một hồi lâu suy nghĩ nên giết thời gian thế nào, rốt cuộc thì Mộ Dung Thiên quyết định đi chợ đêm một chuyến, vì đã lâu không ra ngoài chơi. Chợ đêm là nơi giải trí tốt nhất, không chừng có thể sẽ còn gặt hái được những ngạc nhiên bất ngờ, đặc biệt là khoảng thời gian đông đúc trên xe buýt. Chỉ cần có kinh nghiệm và kiếm được một vị trí tốt, nói không chừng trong trường hợp xe thắng gấp thì hắn lại còn được một bộ nhũ hoa đụng vào nữa chứ. Tuy nhiên, người có đại chí như Mộ Dung Thiên thì tuyệt đối không hề để những tình huống bất ngờ như vậy vào mắt rồi.