Chương 15
Từ khi thất tình xong, Phó Nghị cảm thấy sinh hoạt của mình tiến nhập một trạng thái hoàn toàn mới.
Nói đúng ra thì vì Giang Kha xuất hiện mới làm cho thế giới của hắn thay đổi long trời lở đất.
Không chỉ ở trên giường, mà ngay cả trong công việc, sức phòng ngự mạnh nhất của hắn cũng bị y xâm lấn thành công.
"Đố cô nha, cái kia Giang thị lão bản sao lại tìm Phó tổng làm gì?"
"Đúng vậy a, cuối tuần này không biết đến lần này là lần thứ mấy rồi."
"Hơn nữa ăn mặc thoải mái như thể rất thân với Phó tổng rồi ý."
"Này, cô nói hai bọn họ có thể hay không..."
"Có thể chứ, ôi chao, Giang tổng lớn lên tuấn tú thế kia, cùng Phó tổng rất là xứng đôi nha hì hì..."
Các nữ nhân viên đang xôn xao thì bị tiếng vật nặng rơi ngắt ngang, mọi người lập tức ngẩng đầu lên, tò mò nhìn cửa đóng chặt, không biết làm sao, sau đó liền thức thời cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trong phòng làm việc, Phó Nghị đang lấy tay chống đất gian nan bò lên.
"Không sao chứ?" Giang Kha giúp hắn nhặt văn kiện rải rác lên, đỡ cánh tay nam nhân đứng dậy, không biết vô tình hay cố ý dùng ánh mắt mân mê cái mông.
"Không sao." Phó Nghị ôm đầu gối, thấy dưới tay đau đớn, sắc mặt biến đen, "Cậu xem xét kế hoạch định mức này lại lần nữa, sau đó liên hệ công ty thiết kế đi."
"Tự tôi xem xét?" Giang Kha vô tội ôm đồ vật kia đè lên.
"Cậu không phải từng học kinh doanh ở Anh rồi sao?"
"Đúng a, nhưng chưa nghe tới cái khoa kia bao giờ?"
"Cậu, cậu còn không thèm nghe giảng?" Từ tiểu học đến đại học chưa trốn một tiết nào nên Phó Nghị nghe xong liền sợ ngây cả người.
"Nghe một hai tiết, sau đó thấy nghe cũng không hiểu nên thôi bỏ."
"Vậy chứ sao cậu tốt nghiệp được?"
"Tôi tự học, chú biết mà." Giang Kha nháy mắt mấy cái, "Không thì lấy đâu ra thời gian làm người mẫu."
"Tôi không hiểu." Phó Nghị một mặt hận rèn sắt không thành thép thấp giọng nói: "Cậu phiêu dương quá hải đi du học, sao có thể không nghe giảng chứ..."
Giang Kha hứng thú dào dạt nhìn bộ dạng hắn, "Chú có vẻ rất quan tâm đến chuyện học tập của tôi nha, Phó tổng."
"Đó là vì đó là việc cậu phải làm!" Tổng tài rốt cuộc bị kích phát tức giận cầm văn kiện đập bàn lớn tiếng chất vấn.
Thực ra hắn chỉ muốn đập cái tập văn kiện này vỗ lên đầu tên tiểu thiếu gia này thôi, mà chung quy vẫn không có gan này, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú vô tội của Giang Kha làm đáy lòng hắn cũng có chút mơ hồ không đành lòng.
"Được rồi mà, đừng nóng." Giang Kha thấy hắn máu đầy mặt muốn bạo phát, thở dài, "Không phải mấy ngày nay đều theo chú học tập rồi đó sao, tôi cũng có vấn đề cần giải quyết mà, nếu không đám người trong công ty lại cáo trạng với ông già."
Phó Nghị hít sâu mấy cái, quay người lấy ghi chép về mấy dự án từng làm trước đây trong tủ ra đưa y, "Cậu đọc cẩn thận hết một lượt rồi tính tiếp."
"Được rồi." Giang Kha hiếm thấy ngoan ngoãn tiếp nhận.
Dạo gần đây Giang Kha thỉnh thoảng chạy đến công ty hắn, mỗi lần đều cầm một đống giấy tờ, ngồi trong phòng làm việc hắn hỏi cái này cái kia, cơ hồ mỗi công đoạn đều phải có Phó Nghị đích thân ra tay mới chịu. Phó tổng đáng thương xử lý công sự lớn nhỏ xong còn phải ứng phó với cả tá vấn đề của Giang Kha, ngày đầu tiên đã choáng váng đến 11h vẫn chưa tan việc được.
Cũng may đối phương không quá kém cỏi, mấy ngày nay rốt cục cũng tìm ra phương pháp thử nghiệm, tự mình hoàn thành các bước kế hoạch đề ra.
"Phó tổng."
"Sao thế?" Phó Nghị ngẩng đầu lên.
"Hôm nay nhiều keo xịt tóc hơn thì phải?"
"... Làm ơn chuyên tâm giùm đi, Giang tổng à."
"Nói chung phải nghỉ ngơi chút đã, hơn nữa xem xong mấy quyển này rồi," Giang Kha đứng dậy chậm rãi xoay người, hoạt động gân cốt, "Buổi tối có muốn ăn gì không? Tôi đi mua chiêng đồng thiêu nha."
"Làm gì có mà mua?" Phó Nghị không nhịn được hỏi.
"Bên kia đường Nam KInh."
"Quá xa." Phó Nghị phát hiện mình bị phân tâm, vội vàng điều chỉnh trạng thái trở về tiếp tục cúi đầu làm việc.
"Lái xe nửa tiếng là tới, chú có muốn ăn hay không nào?" Giang Kha đi tới cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi.
Phó Nghị lặng lẽ nuốt nước miếng: "Cậu ăn đi."
Giang Kha nhìn hắn mà lắc lắc đầu, thình lình vuốt nhẹ tóc Phó Nghị: "Cũng chẳng ép chú được."
"Tiểu tử hư hỏng, tóc của tôi a!" Tay cầm bút máy run lên, trên tờ giấy trắng lưu lại mấy nét nguệc ngoạc.
Giang Kha cười hì hì nhìn hắn quẫn bách, cầm bóp tiền phất tay một cái: "Tôi đi mua đồ ăn, chú chờ nha."
Phó Nghị ôm mặt đỏ xoay người, sợ bị nhân viên bên ngoài nhìn thấy, cửa đóng rồi mới cẩn thận quay lại nhìn.
Hắn thấy mình cứ như sắp phát sốt rồi.
...
Lần tiếp theo ngẩng đầu lên, đồng hồ đã chỉ 7h.
Giang Kha vẫn chưa về, cũng không báo tin gì cho hắn.
Hắn nghĩ có lẽ vì giờ cao điểm, nhưng hơn 2 tiếng rồi, hơn nữa đoạn đường kia cũng không dễ tắc nghẽn. Hắn lại nghĩ có khi nào đang đi gặp bạn bè, đột nhiên rủ nhau đi chơi không? Với tính cách của Giang Kha thì cũng không phải là không thể.
Bụng hắn sôi lên ùng ục vì đói rồi, đột nhiên cảm thấy mình khi nãy từ chối đề nghị mang cơm của Tina là cực kỳ nực cười. Hắn sao lại cảm thấy Giang Kha nhất định sẽ mua đồ ăn trở về được chứ? Nghĩ tới nụ cười đùa dai khi đối phương lấy nước nóng phun lên mặt mình, chợt nghĩ đối phương có lẽ chỉ vui đùa chút mà thôi.
Ý nghĩ này làm Phó Nghị có chút tức giận, hắn liếc nhìn chồng văn kiện Giang Kha còn chưa động tới, quyết định gọi điện thoại.
"Đây." Bên kia hồi lâu mới bắt máy, âm thanh nghe có vẻ lạnh nhạt.
"Giang Kha, là tôi. Cậu không định làm xong công việc của ngày hôm nay sao?"
"Là chú a," nghe thấy giọng hắn, Giang Kha dịu dàng hơn, "Trên đường xảy ra chút chuyện, sẽ về hơi trễ, sao chú không tan sở sớm đi?"
"Cậu sao vậy?"
"Ở trụ sở cảnh sát."
Phó Nghị sững sờ, kìm nén lửa giận trong bụng, đứng dậy, "Sự việc là thế nào?"
"Đụng phải một con ma men đi ngược chiều, mắng nó vài câu rồi động tay động chân tí, vừa đánh nhau một trận xong. Chú đừng nói cho chị tôi biết đó nha."
"Cậu đang ở đâu?"
"Chắc là đồn cảnh sát gần nhất, gọi là cái gì ấy nhở? Tôi xem chút đã... Này nói thật đấy, đừng nói cho chị tôi biết nha."
"Các cậu ở đấy chờ tôi."
Phó Nghị cúp điện thoại nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng. Hắn rất muốn liên hệ ngay với Giang Hinh đến xử lý, nhưng nghĩ Giang Kha đã nói vậy nên thôi, quyết định cứ qua xem tình hình thế nào trước đã.
Khói thuốc luẩn quẩn trong bốt cảnh sát, Phó Nghị vừa đến liền cau mày che mũi, nhìn thấy Giang Kha đang ngồi bên cửa sổ qua làn khói thuốc lượn lờ.
"Chào ngài, tôi là..."
"Ai vậy? Chúng tôi đang xử lý chút chuyện, ra ngoài chờ chút đi!" Thái độ cảnh sát không tốt chút nào.
"Tôi đến tìm Giang Kha." Phó Nghị lễ phép nói.
"Anh là gì của người đó?"
"Tôi là bạn, tới đón y... Giang Kha cậu không sao chứ?"
Giang Kha đang ngồi nghe tiếng hắn thì đứng lên, mặt không đổi đến gần.
"Bắt giữ người tùy tiện là phong cách làm việc của cảnh sát sao?"
Cảnh sát vừa thấy khí của Giang Kha liền bối rối, bất đắc dĩ nói: "Ôi tiểu thiếu gia ơi, nếu không phải cậu ra tay tàn nhẫn thế kia thì đâu phiền phức đến mức này?" Nói xong chỉ chỉ góc bên kia.
Phó Nghị lúc này mới thấy một người khác ngồi phịch trên ghế dài, mặt sưng một khối, bưng cái trán mà vẫn hùng hùng hổ hổ, cả người nồng nặc mùi rượu.
"Giờ rốt cục là chuyện gì đây?"
"Tên ngu ngốc coi trời bằng vung này, võ vẽ mèo quào còn đòi đánh người." Giang Kha cười lạnh.
"Mày nói ai đấy?" Cái người trên ghế dài đột nhiên cả giận nói, "Cmn mày không lo lái xe đi? Còn thiếu gia nhà giàu, bất nam bất nữ... Đệt!"
Giang Kha một cước đạp hắn xuống, sau đó cúi người đối mặt nện một quyền, người kia cắn răng nhảy dựng lên đánh trả, hai người một lời không hợp thế là đánh nhau.
Người kia cũng đâu phải đối thủ của Giang Kha, uống say chỉ biết vung vẩy tay chân thôi, chốc lát sau bị đánh lệch cả mặt, răng trong miệng văng ra ngoài, miệng rướm máu.
Cảnh sát nhìn mà choáng váng, Phó Nghị nhìn mà sững sờ, bộ dạng Giang Kha lúc đánh người đáng sợ như hổ báo, cũng chỉ có con ma men vô tri không biết sợ mới dại đi trêu chọc vào.
"Dừng tay! Hai người các ngươi đừng có đánh nữa có nghe không hả?"
"Người này say đến mức nào rồi? Bị đánh một lần còn đi trêu chọc người ta lần thứ hai?"
Hai cảnh sát tách hai người kia ra, chỉ thấy Giang Kha sắc mặt lạnh lùng, trên nắm tay còn dính máu người kia.
"Giang Kha, cậu đừng chấp người say làm gì!" Phó Nghị tiến lên kéo tay đối phương, "Chút nữa bồi thường ít tiền thuốc men, sau đó giải quyết riêng là được..."
"Tôi bồi thường? Vậy hắn thì sao?" Giang Kha cười lạnh, xắn tay áo lộ ra vết bầm xanh tím.
Phó Nghị sững sờ, hắn biết Giang Kha rất coi trọng vẻ bề ngoài, đặc biệt đối với sự nghiệp người mẫu mà nói...
"Tên ngu ngốc đụng hư xe tôi, tiền sửa chữa đã mấy trăm ngàn, hắn bồi thường nổi sao?"
Cái người kia vừa nghe xong lại bắt đầu ăn nói ngông cuồng thóa mạ, máu miệng theo nước miếng văng tung tóe ra ngoài.
Giang Kha liếc nhìn đối phương một cái, nắm chặt nắm đấm sang sảng vang vọng, "Cmn mày không muốn sống nữa chắc?"
"Giang Kha!" Phó Nghị kéo chặt y: "Còn đánh nữa tôi gọi chị cậu đó!"
"Mày đánh nữa xem!" Người kia cao giọng nói, "Để tao xem nhà mày có cái gì ghê gớm..."
Cảnh sát bịp miệng con ma men, ngượng ngùng cười cười với hai người.
"Phiền các anh khống chế người này xong, hiện giờ thần trí anh ta không tỉnh táo, trước tiên cứ đưa đến bệnh viện xử lý vết thương đã." Phó Nghị nghiêm túc kiến nghị, sau đó quay sang Giang Kha nhẹ giọng nói: "Cậu giờ lý luận gì với hắn cũng vô dụng, chi bằng lập hồ sơ rồi chờ mai hắn tỉnh hãy tính sổ, thế nào?"
Giang Kha vẻ mặt như sói hoang bị quay lén, biểu tình ngưng trọng, nửa ngày mới nghiến răng phun ra một chữ "Ừ".
Phó Nghị thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tính toán, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với cảnh sát, nói vài câu giảng hòa, sau đó đưa Giang Kha rời đi.