Chương 22
Đêm nay giường nhà Phó Nghị đặc biệt náo nhiệt.
Giang Kha chiếm lấy vị trí của con gấu lông nhung, chân dài gác lên bụng nó, đè ép nó lộ ra biểu tình vặn vẹo, ủy khuất dựa vào thân thể chủ nhân.
"Con gấu này mềm thật đấy, lão tao hóa, nhìn này." Giang Kha nắm mũi gấu vò a vò, coi nó như đất sét hay cao su mà tạo dáng tạo kiểu.
"... Giang Kha, cậu đừng nghịch nữa mà."
"Nó là đực hay cái, có JJ à." Giang Kha không an phận luồn tay vào quần yếm nhỏ.
"Đương nhiên không có, tiểu tử hư hỏng, đừng quậy nữa." Phó Nghị nhanh chóng bảo vệ đũng quần con gấu bảo bối.
"Căng thẳng gì chứ, cũng không phải chú." Giang Kha bất ngờ chụp lấy bộ ngực hắn một cái, nụ cười rất chi là ɖâʍ tà.
Phó Nghị che lại bên ngực đã sưng lên, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Nói thật đi Giang Kha, đêm nay cậu không về, có nói với chị cậu chưa."
"Nói rồi, tôi nói ở lại chỗ này với anh, chị ấy yên tâm cực kỳ."
"Cậu nói ở nhà tôi... Qua đêm?"
"Hỏi thừa."
"Vậy chị cậu..." Phó Nghị có chút nghẹn lời, "có biết chúng ta..."
"Đương nhiên biết từng làʍ ȶìиɦ rồi."
"Phóng khoáng vậy sao?"
"Cái gì mà phóng khoáng với chả không? Cũng đâu phải lần đầu tiên."
Phó Nghị mất một lúc mới phản ứng lại được, "ách" một cái, rồi không lên tiếng nữa. Một lát sau liền xoay người, trùm kín chăn.
Hắn không biết mình đang rối rắm cái gì, nhưng giờ nếu nói không để bụng chút nào thì thật gượng ép quá.
"Lão tao hóa, sao không nói gì hết vậy." Móng vuốt gấu bông vỗ nhẹ lên vai hắn, kèm theo tiếng giả giọng của Giang Kha: "Để ý tôi đi chủ nhân, không ngủ được."
Phó Nghị mím môi không nói lời nào, nhắm chặt hai mặt giả bộ ngủ không nghe thấy.
"Hư hỏng hư hỏng, anh là đồ xấu xa... Mau, nghe Miss Queen nói chuyện có thể giảm béo đó." Móng vuốt con gấu vỗ đầu hắn, Giang Kha bắt chước giọng điệu của Quinn, còn chưa nói hết tự mình cũng thấy mắc ói luôn.
Phó Nghị cười thầm, nhưng vẫn có tai như điếc.
"Lão tao hóa chú không quay đầu lại tiểu gia sẽ làm ch.ết mẹ nó cho xem."
"Đừng... Giang Kha!" Quần pijamas bị lột xuống trong nháy mắt, Phó Nghị rốt cuộc không nhịn được nữa kêu lên thảm thiết quay đầu lại.
Kẻ chủ mưu mở to đôi mắt mèo, đắc ý cười rộ lên: "Quả nhiên vẫn là chiêu này hữu dụng."
"Ngủ đi được không? Ngoan." Phó Nghị hít sâu một hơi, thâm trầm nhìn đối phương dụ dỗ nói.
"Không ngủ được."
"Người mẫu không nên thức khuya ảnh hưởng dung mạo đó."
"Không ngủ được, không mang theo máy chơi game luôn, chú có biện pháp gì không?" Giang Kha nhìn hắn cười.
Phó Nghị thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậu nằm xuống đi, tôi dạy cho."
"Ách?" Giang Kha đem con gấu nhung đặt ở giữa, nằm xuống xong mặt trưng ra biểu tình "Tôi xem chú làm thế nào".
Phó Nghị giảm ánh đèn, sau đó dựa vào con gấu lông nhung, tự mình đắp kín chăn giúp Giang Kha. Bộ dáng ngang ngạnh của hắn đặt cạnh con gấu nhỏ tương phản cực kỳ, Giang Kha mới liếc mắt nhìn liền không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười cái gì?" Phó nghị đầu óc mơ hồ hỏi.
"Không có gì, tiếp tục đi."
"Cậu nhắm mắt lại trước đã."
"Ừm."
"Tưởng tượng trước mắt là một cánh rừng, rất rất lớn, không có giới hạn," Phó Nghị ngữ khí thêm nhu hòa, "Hướng vào trong rừng sâu thẳm, ánh sáng tối dần, có thể nghe thấy tiếng chim hót, con sóc đang nhảy, hươu nai đang chạy, trên bãi cỏ còn có hoa dại..."
"Chú đây là dùng yoga à." Giang Kha nhắm hai mắt nhẹ giọng nói.
"Cậu vào trong rừng, đến một dòng suối nhỏ, sẽ nhìn thấy một gốc cây."
"Gốc cây hình dạng thế nào?"
"Thoạt nhìn rất nhỏ, vừa đủ để chui vào," Phó Nghị cũng nhắm mắt lại tưởng tượng nói, "Sau khi tiến vào cậu sẽ phát hiện nó kỳ thực không hề nhỏ, đi đứng cũng có thể nằm xuống cũng được nữa... Ở bên trong có thể nhìn thấy ngọn cây là một khoảng trời, nhưng không giống với bầu trời bên ngoài..."
Giang Kha không nói gì, mở mắt ra nhìn hắn.
"Trong hốc cây có cảm giác thật an toàn, giống như, nói sao nhỉ, không giống như núp trong vỏ trứng vậy, đặc biệt an toàn..."
Giang Kha kinh ngạc nhìn đối phương dường như đã nhập cảnh, dựa vào con gấu lông nhung, không còn động tĩnh gì nữa.
Một lát sau y thấy mí mắt Phó Nghị khẽ động đậy sắp mở, lập tức nhắm mắt lại. Sau đó nghe thấy nam nhân bên cạnh thở phào một cái, dùng tiếng thì thầm nói câu ngủ ngon, sau đó nằm xuống ngủ thiếp đi.
Một lát sau, tiếng hít thở vững vang của Phó Nghị truyền đến, Giang Kha mở mắt lặng lẽ đến gần, thấy đối phương đã say giấc thì khẽ bật cười.
"Ngủ ngon, lão tao hóa."