Chương 30: (h, bể bơi)

Nụ hôn kéo dài đầy ngọt ngào làm Phó Nghị có chút mê muội, Giang Kha lúc nãy hôn rất triền miên, đầu lưỡi tỉ mỉ đâm đâm càn quét khiến ngón chân hắn không nhịn được cuộn lại, ly nước trái cây không cầm chắc nghiêng ngả.


"Xuống nào." Giang Kha để ly thủy tinh qua một bên, ôm chầm eo hắn kéo xuống hồ.
Phó Nghị run rẩy vào nước, chưa kịp sợ hãi thì đã bị đối phương đè lên thành bể gặm cắn, chân với không tới, hoang mang không chuyên tâm được, "Giang Kha, nơi này là khu vực lặn..."


"Tôi biết," Giang Kha một tay bám thành bể, ôm hắn, "Dìu được rồi."


Phó Nghị nghe lời mặt hướng lên bờ, hai tay bám chặt không dám thả lỏng, Giang Kha nhìn cả người hắn bộ dáng cương trực không khỏi cười nhẹ một tiếng, chỉ thấy cơ lưng vì căng thẳng càng đẹp mắt, kéo dài xuống quần bơi khiến người ta suy tư, vì vậy một tay khác không nhịn được lột quần bơi của nam nhân ra, thăm dò xoa nắn.


Nước hồ không cách trở tràn vào huyệt động phía sau, Phó Nghị chấn kinh kẹp chặt chân, vừa vặn kẹp luôn ngón tay Giang Kha ở giữa, người kia nhíu mày, bấm ngón tay cố ý bóp bóp thịt non trong bắp đùi, khiêu khích cho hắn ngoan ngoãn mở chân ra, để cái tay không thành thật ở chỗ kia xoa xoa.


"Trong bể bơi mà không bơi được, thì chắc làʍ ȶìиɦ được phải không?"


available on google playdownload on app store


Phó Nghị không biết hai thứ này có cái quan hệ logic gì, nhưng hiện tại hắn không rảnh để ý đối phương đang đùa giỡn hay hỏi han, toàn bộ tinh lực đều tập làm sao đừng để đột nhiên thất thủ trượt vào trong nước, hận không thể bay lên bờ ngay lập tức.


"Được, làm được, Giang Kha cậu nhẹ nhàng chút là được mà." Gập ghềnh trắc trở trả lời, hi vọng ngón tay đang làm bậy trong vách tràng có thể thu liễm một chút.
"Được a, tôi sẽ "nhẹ nhàng"..." Giang Kha vừa nói vừa ép ngón tay về phía tuyến tiền liệt.


"A..." Phó Nghị quay lại lườm hắn cái, chỉ thấy gương mặt đối phương ướt đẫm, ánh mặt trời chiếu tới màu sắc đôi môi thật đẹp, còn đang nở nụ cười.


"Lão tao hóa, tự mình soi gương xem vẻ mặt lúc này đi, còn kêu tôi điểm nhẹ, không thấy ngại sao?" Nói rồi ngón tay thon dài bắt đầu xoay tròn, chú đáo chiếu cố từng góc một.


Phó Nghị nhắm mặt lại, ngón tay bám thành bể dùng sức hơn, móng tay đã xuất hiện nửa vòng bạch ấn. Giang Kha đến gần ɭϊếʍƈ lỗ tai hắn như mèo con quấy rầy chủ nhân ngứa ngáy, nửa người dưới lại như mãnh thú hung ác đâm đâm thịt huyệt.


làʍ ȶìиɦ trong bể bơi lớn quả thực cũng có chút mùi vị, so với giao hoan phòng tắm không khác là bao. Hai cỗ thân thể kết hợp trong nước, vách tràng đôi khi mang theo dòng nước tiến vào, dễ chướng bụng hơn bình thường, nước bên ngoài vỗ nhẹ hơn so với lực đâm xuyên nữa, ôn nhu như đang giảng hòa vậy.


Không lâu sau, Giang Kha bắt đầu bất chấp, cấp tốc ra ra vào vào như muốn đóng chặt eo thân nam nhân lên vách hồ, đâm chọc đến lay động sóng nước, ánh phản chiếu trên mặt nước chập chờn. Phó Nghị cảm thấy áp lực nước đè lên ngực có chút không khỏe, liền ngẩng cao đầu há miệng hô hấp, trong mắt ướt át, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, bị xâm phạm rơi vào cảnh đẹp mơ hồ.


"Nhẹ chút... Tôi sắp, đỡ không được nữa... Giang Kha... Nha..."
"Đỡ không được thì xuống nước làm... Đừng kẹp chặt thế lão tao hóa!"
"Không, không được... A... a..." Phó Nghị suýt chút nữa trượt xuống, nhanh chóng bám lấy lần nữa, thân thể bị xâm phạm không ngừng va vào thành bể.


Giang Kha một tay đẩy lên, một tay khác đè lại eo Phó Nghị, động tác đâm chọc mấy trăm lần cũng tiêu hao không ít tinh lực, mồ hôi chảy xuống trên gương mặt lướt qua đôi môi, nhỏ xuống hòa vào làn nước.


Khi kết thúc Phó Nghị bắn tinh xong cả người nhũn cả ra, hai tay phát run cơ hồ không chống đỡ nổi, cũng may Giang Kha đưa hắn đến chỗ thang cuốn, hắn mới run rẩy tới ngồi thả lỏng được.
"Nhìn xem, chú bị dọa sợ thành thế này rồi cơ à?" Giang Kha lau đi giọt nước trên mặt hắn.


Phó Nghị ngượng ngùng cười, vốn định dời tầm mắt lại thấy trên mặt nước là một bãi chất lỏng trắng ngà, nhất thời trợn mắt há mồm.
Giang Kha thuận theo tầm mắt hắn nhìn qua, lập tức bật cười: "Thấy chưa, đều của chú bắn cả đấy."


"Nói bậy, rõ ràng cũng có phần của cậu mà." Phó Nghị xấu hổ nói.


"Của tôi còn ở trong mông của chú kìa, ngốc ạ." Giang Kha thân thủ dò xét đi vào mông hắn, người kia sợ đến suýt nữa trượt ngã vào nước, sau đó cảm giác thấy đồ vật chảy ra từ chỗ đó, cúi đầu liền thấy một bãi nhũ bạch lớn.
"Bể bơi ô uế hết rồi." Phó Nghị thấp giọng lầm bầm.


"Chờ chút nữa kêu người tới dọn, thay quần áo trước đi." Giang Kha vỗ đầu hắn, chống lên thành bể nhảy một cái lên bờ.
Phó Nghị đi cùng đối phương đến cửa phòng tắm, do dự dừng tại chỗ cũ.


"Vào đi." Giang Kha không cho hắn cơ hội từ chối, kéo tay hắn lôi vào buồng tắm, "Đừng ngượng, gian buồng tắm này vốn cho khách dùng, giờ bị tôi chiếm dụng thôi."
Phó Nghị ôm đầu, "Dù sao cũng là nhà chị cậu, vẫn có hơi lúng túng."
"Nơi này nam nhân đến còn nhiều hơn."


Phó Nghị bật thốt lên: "Hai chị em cậu cứ như là..."
Nói đến một nửa hắn liền dừng lại, bởi vì hắn thấy Giang Kha không còn cười nữa, cặp mắt sâu thẳm theo dõi hắn, phảng phát chút băng lãnh.
"Có ý gì?"


Phó Nghị tim đập lên đến cổ, đã lâu hắn không thấy Giang Kha giận như vậy, có lẽ vì cả hai đều đã thân thiết, nói chuyện cũng ít khi kiêng kị gì, làm cho hắn lần này không nhịn được nói ra suy tư trong lòng.


"Tôi là nói," hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, "Cậu và chị cậu, phương diện này đều phóng khoáng a."
Giang Kha nhìn hắn một hồi, quay người mở vòi phun, sau đó trầm mặc tỉ mỉ nhìn cột nước rơi xuống.


Phó Nghị nghĩ lại một chút, câu nói kia hắn cũng đâu có ý gì xấu, chỉ là trần thuật lại một sự thật, phản ứng của đối phương lại làm hắn hơi nghi hoặc.


"Chú nói không sai," chỉ nghe Giang Kha đap, ngữ khí bình tĩnh, vì quay lưng lại nên Phó Nghị không thấy biểu tình hắn thế nào, "Mà tôi chưa từng đưa người về nhà, cũng chưa tắm với ai bao giờ."
"Phải... vậy không?"
"Ừm."


Tuy rằng kinh nghiệm tình trường đơn bạc đến đáng thương, nhưng dù sao cũng sắp 30 tuổi rồi, trên thương trường tiếp xúc với bao nhiêu nam nhân, Phó Nghị đương nhiên sẽ không dễ tin tưởng câu nói này như vậy.


Nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi cảm động, nhìn Giang Kha sau gáy dính đầy dầu gội nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Tắm nhanh đi."
"Ừ, cảm ơn."
Phó Nghị vừa xoa sữa tắm, vừa lén lút đưa mắt nhìn Giang Kha đang chuyên tâm tắm rửa, sau đó phức tạp rũ mắt xuống.


Hai người đột nhiên cùng không nói gì, chỉ có tiếng nước liên miên.
Ngày hôm nay Phó Nghị học bơi như không, nhưng không thể phủ nhận là tình cảm đối với đối phương đã tăng lên một bậc.






Truyện liên quan