Chương 33: (h) trong mộng bị đâm cho tỉnh
Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh khô, Phó Nghị vừa xuống máy bay liền thấy môi lẫn hai má đều khô nứt. Hắn kéo vali đi xuyên qua đoàn người trong đại sảnh, tới vị trí hẹn trước chờ đợi.
Một lát sau hắn thấy Giang Kha đi tới từ xa, một thân đồ đen, quần áo nhung đen, khẩu trang kéo đến một nửa, cặp mắt như mèo nhìn hắn cười, lộ hàm răng trắng chỉnh tề, nhanh chân đi tới.
Phó Nghị cũng cười rộ lên vẫy tay với đối phương, kéo vali lại.
Giang Kha thấy hắn chạy tới, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt nam nhân, duỗi hai cánh tay ôm hắn vào ngực.
"Giang..." Phó Nghị nhất thời hóa đá, trợn mắt há hốc miệng nhìn vuốt sói đang nhéo ngực mình mấy cái, phản ứng lại rồi nhanh chóng đẩy ra, liếc mắt nhìn xung quanh nói nhỏ: "Cậu làm gì vậy?"
"Chẳng gì hết, chỉ là xem chú có nam nhân khác hay không thôi."
"Sao có thể." Phó Nghị bật thốt lên, sau đó mới ý thức được lời này sao giống vợ nhỏ đang giải thích với chồng mình không có lén lút ăn vụng vậy a, nhất thời mặt đỏ đến nhỏ ra máu: "Hơn nữa, hơn nữa cậu như vậy làm sao, sờ ra được..."
Giang Kha nhìn hắn càng nói càng lúng túng, nụ cười sáng lạn hơn, kéo hành lý của hắn qua: "Đương nhiên sờ không thấy, cho nên về nhà sờ tiếp."
"Về đâu cơ?" Phó Nghị định lấy lại hành lý, nhưng Giang Kha cố chấp xả qua một bên, còn liếc hắn một cái, đành phải thôi.
"Về nhà tôi."
"Này, này không hay lắm, hơn nữa tôi đặt trước khách sạn rồi."
"Hủy đi."
"Nhưng còn người nhà cậu?"
"Nhà riêng của tôi, chỗ ấy một đám cô dì cũng không ở được."
Phó Nghị thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn, kỳ thực tôi ở khách sạn cũng không sao..."
Giang Kha hiển nhiên không để ý tới kiến nghị của hắn, lôi thùng hành lý đi thẳng tới xe mình, thuần thục cất vào, đóng cốp, cười với Phó Nghị: "Đi thôi."
Hai người đã lâu không gặp, Phó Nghị không nhịn được nhìn người đang lái xe kia thêm vài lần. Đối phương tựa hồ chững chạc hơn trước, áo lông trắng càng tăng thêm mùi vị nam tính.
"Khụ, Giang Kha," vì phòng ngừa mình càng nhìn càng mê đắm, Phó Nghị nhanh chóng mở miệng nói: "Nhà trọ kia một mình cậu ở?"
"Lúc thành niên xong Hầu lão cho, tình cờ rủ bạn bè tới tụ họp," Giang Kha đáp, dừng lại chút lại nói: "Có điều đã là chuyện mấy năm trước rồi."
"Vậy bây giờ thì sao?" Phó Nghị cảm giác trong lời nói đối phương còn chuyện gì khó nói lắm.
"Bây giờ vì chuyện ma quái gì đó, bọn họ cũng chẳng dám tới nữa."
"Ma quái? Sao thế được?" Phó Nghị lập tức tỏ vẻ không tin, "Giang đổng không phải quen nhiều thuật sĩ phong thủy sao, sao lại để nhà cậu có ma được?"
"Mới đầu thì không có vấn đề gì, cho đến một lần mở tiệc đứng quá muộn, mọi người trong phòng tùy tiện tìm chỗ ngủ, kết quả sáng hôm sau ai cũng nói bị quỷ áp giường (bóng đè), còn có người mơ mơ màng màng nói nhìn thấy có ma nữ."
"Giang Kha, cậu đang lừa tôi phải không?" Trí tưởng tượng tốt tới giờ lại khiên Phó Nghị hơi căng thẳng, vừa nghĩ tới ma nữ áo trắng liền rét run.
Đối phương liếc nhìn hắn một cái, mặt không cảm xúc: "Bọn họ nói thế, nhưng tôi không thấy nên cũng chẳng tin, chỉ là nhắc nhở chú chút thôi.
"Cậu đừng, đừng có mà nói lung tung dọa người."
"Đáng sợ thế cơ à?" Giang Kha hỏi ngược lại.
"Không phải", Phó Nghị chột dạ phủ nhận, "Chính là... Không may mắn cho lắm."
Đúng, hắn sợ ma, có lẽ hồi bé nghe kể chuyện ma nhiều quá, mưa dầm thấm đất chăng?
"... Cái kia, Giang Kha." Một lát sau hắn không nhìn được hỏi: "Gần chỗ cậu ở, có phải có án mạng gì không?"
Giang Kha nhíu mày, "Sao thế, sợ rồi?"
"Tôi chỉ hỏi chút thôi, nói không chừng có liên quan đến thứ bạn cậu nhìn thấy..."
"Không rõ lắm, ít khi ở lại chỗ đó."
Phó Nghị còn muốn hỏi cái gì, nhưng như thế lại lộ ra là mình nhát gan mất, vì vậy hắn lựa chọn trầm mặc.
Nói là nhà trọ, thà nói là căn hộ hoa lệ trong tòa nhà lộng lẫy thì đúng hơn. Phó Nghị vừa vào đã bị giấy dán tường hấp dẫn, cả căn phòng tràn ngập phong tình ấm áp ngày tuyết, nội thất phong cách Đông Âu khiến cả tầm mắt hay hơi thở đều thoải mái.
Đã không còn sớm nữa, Phó Nghị cũng đã dùng bữa tối trên máy bay rồi, vì thế tắm rửa đơn giản rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Lão tao hóa, chú ngủ phòng này." Giang Kha mở cửa phòng nói.
"... Cảm ơn cậu." Phó Nghị hơi kinh ngạc, đi vào phòng cho khách rộng rãi sáng sủa, hiển nhiên mới sắp xếp gọn gàng lại cách đây không lâu.
Hắn không phải không ngờ Giang Kha sẽ cất công chuẩn bị một gian phòng riêng cho mình, mà là cảm thấy dựa vào tính cách của đối phương thì đêm nay nhất định sẽ làʍ ȶìиɦ.
"Ngủ sớm đi, mai còn phải hầu ông già ăn điểm tâm sáng nữa đó."
"Được rồi," nghe đối phương quan tâm nói, Phó Nghị không khỏi cười rộ lên, "Cậu cũng nghỉ sớm đi."
Giường chiếu mềm mại cực kỳ, thân thể như lăn vào đám mây, lát sau Phó Nghị đã chìm vào giấc ngủ.
Mộng cảnh ban đầu điềm tĩnh ấm áp, như có hai dòng suối chảy qua hai gò má, làm cho hắn thoải mái thở ra, nhưng càng về sau càng nóng dần lên, ngực muốn bốc hỏa, cảm giác ngột ngạt khó thở trong máu phun trào, nhưng đồng thời cũng thoải mái không nói nên lời.
Nhiệt, đặc biệt là phía dưới, có cái gì nóng bỏng như dung nham sắp chảy ra, lại thoải mái không cách nào kháng cự được. Kèm theo đó là dị vật xâm lấn, Phó Nghị cảm giác mông cảnh bắt đầu lắc lư, trong tiềm thức hắn đại khái hiểu đây là cái gì, nhưng trong mộng lại là hình dáng hồ dán, không hiểu gì hết.
Mà rất nhanh mộng cảnh đã bị lay động lợi hại hơn, trời đất quay cuồng, như dòng nước xoáy hút hắn vào trong lăn lộn một vòng.
"Ừm... A..."
Cự vật kia đánh xuyên trong cơ thể hắn càng thêm mãnh liệt, cuối cùng Phó Nghị cũng tỉnh giấc, gian nan chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy Giang Kha đang đè trên người mình, cây thiết côn quen thuộc gắt gao lún vào thịt huyệt, đẩy tới điểm nhạy cảm.
"Ôi chao, lão tao hóa tỉnh rồi?" Đối phương nhìn hắn mở mắt ra, có hơi giật mình: "Tôi còn đang định thần không biết quỷ không hay xong việc đây, thất bại mất rồi..."
"Hóa ra, hóa ra cậu nói quỷ áp giường là cái này a... Quả nhiên là gạt tôi mà... Ân..." Phó Nghị vừa tức vừa buồn cười, không lâu sau liền bị đối phương đụng đến ngữ khí bất ổn.
"Thật ngại quá, sắp xong rồi, lão tao hóa mau ngủ tiếp đi, mai lại dậy muộn bây giờ." Giang Kha tới gần hôn hắn một cái, sau đó đĩnh động eo mạnh mẽ đâm thẳng tới điểm nhạy cảm của Phó Nghị, nam nhân lập tức rên rỉ không ngừng, phía trước chảy nước ròng ròng thật ɖâʍ đãng.
"A, chậm lại... nhanh vậy... làm gì...A A..." Phó Nghị sau khi bị y xung kích, trước mắt chỉ còn mảnh sương mờ, vốn vừa mới tỉnh ngủ nên chẳng có chút sức lực phản kháng, bị chà đạp làm sao chịu nổi, xâm phạm như đóng cọc đẩy ra nước mắt, chỉ có thể ôm lấy cổ Giang Kha kêu rên, hai chân vòng lấy eo đối phương run rẩy lay động.
"Còn không phải vì muốn cho chú ngủ sớm sao?" Giang Kha vuốt mông hắn đáp, "Nếu không tiểu gia còn có thể làm thêm vài hiệp."
"Ưm, đã tỉnh hẳn rồi, cậu đừng vội như thế... A..."
"Lão tao hóa, thật sự muốn làm tới khi trời sáng sao?"
Phó Nghị trước kia đúng là từng có ý tưởng điên rồ đó, nhưng bây giờ không thực tế lắm thì phải. Cho nên hắn chỉ đành mím môi, ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Kha đang rong ruổi không mệt mỏi, cảm thụ cự vật đã lâu không gặp ra vào cơ thể mình, mang theo ɖâʍ dịch ẩm ướt chảy đầy giường.
"Đã... aha... vấy bẩn rồi làm sao ngủ nữa..."
"Vốn cũng không có ý định cho chú thực sự ngủ ở đây," Giang Kha ấn chặt eo hắn dùng sức ưỡn một cái, drap giường nhăn nheo níu lại, cơ hồ khảm toàn bộ thân thể co dãn của Phó Nghị xuống giường.
Người kia phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp thật dài, ngón chân thoải mái co lại, lồng ngực chập trùng hô hấp gấp gáp, eo mông giãy dụa ma sát côn th*t nóng cháy.
Giang Kha hạ mắt xuống, nhào tới ôm lấy nam nhân, lần này dùng tốc độ ma quỷ làm Phó Nghị suýt ngất xỉu, hồi lâu sau bắn ra xong mới chậm rãi ôm nam nhân đi tắm.
"Tiểu tử hư hỏng..." Phó Nghị xoa nhẹ tóc y, thỏa mãn khi dục vọng được lấp đầy, "Chắc cậu định để tôi tỉnh dậy rồi thực sự tin là có quỷ đi... Hơn nữa quỷ này còn di chuyển người ta đến phòng khác nữa chứ."
"Không ngờ bị chú phát hiện rồi lão tao hóa." Ging Kha ngả bài, ngáp một cái, "Tôi còn tưởng chú cứ thế ngủ luôn không dậy nữa cơ."
"Cường độ đó của cậu sao mà không tỉnh được?"
"Nào có a..."
Trong phòng tắm, tiếng nước tinh tế đang dần che mất tiếng thì thầm của hai người.