Chương 3 : Rất dễ chết .
Từ trong buồng đi ra một người đàn ông trạc tầm 35,36 tuổi , cảo khoảng 1m55 ( Theo một số sử sách của Tây Ban Nha Và Pháp thì chiều cao trung bình của người Việt những năm 1800 vẫn vào khoảng 1m50 , nêm vào những năm 1600 cao 1m55 là khá rồi ) đậm người , tóc búi cao , râu dê , răng nhuộm đen chắp tay sau lưng đi ra .
Liếc nhìn đĩa rau muống luộc , rổ khoai thêm bát tương bần đầy thì nhíu mày .
_Chắt nhiều tương thế , không biết tiết kiệm gì cả !!
Nói xong mới ngồi xuống .
Trâu chỉ đứng sau ghế không nói gì .
Qua trí nhớ thì hắn biết người đàn ông này tên là Nguyễn Văn Lúy , cũng chính là chủ nhà , hồi trẻ từng đi lính , nghe bảo giữ chức bách phu trưởng ( chỉ huy 100 người ) sau vì trúng đạn súng hỏa mai của quân đàng trong nên phải lui về quê , sau mở một lò võ, ở trong làng này cũng coi như là người có tiếng tăm máu mặt .
Sau đó trong nhà lần lượt đi ra hai người , một thanh niên mặc áo dài , đầu vấn khăn , tinh thần uể oải thấp hơn ông Lúy một chút , cầm chừng chưa được 1m nữa . Một người nữa theo sau là một đứa bé trạc tuổi Trâu với Sứt , đầu để tóc ba chỏm vừa dụi mắt vừa đi ra .
Đây là hai đưa con của ông Lúy , người thanh niên là con trai lớn tên là Bành , năm nay 14 tuổi vừa mới qua tuổi vấn khăn, con gái nhỏ tên là Thị Linh , năm nay 9 tuổi , lớn hơn hắn một tuổi .
Hai người lần lượt ngồi xuống.
_ Chúng con mời thầy xơi cơm !!
Thằng Sứt lúc này mới ra sau ghế đứng cùng hắn, thời bây giờ người ở không được phép ăn cơm chung mâm với chủ nhà , chỉ có thể đợi chủ nhà ăn cơm xong thì dọn xuống bếp ăn .
Lúc này Trâu chú ý nhìn xem một nhà ba người , Linh tuổi nhỏ nhất , răng đã nhuộm đen , phía dưới mặc một chiếc váy đụp màu đen phía trên mặc một chiếc áo chéo dài tay , thanh niên tên Bành nhưng dáng người gầy gò , lại thích theo văn nên nhìn hơi đơn sơ , gò má gồ cao , tay chân dài nhỏ , lưng hơi khom , mắt thâm do hay thức đêm đọc sách trông chẳng có tý nào giống con nhà võ cả .
Cả nhà còn mỗi ông Lúy là nhìn ok , người không cao ( so với hiện đai ) nhưng dáng đậm người, lưng thẳng vai rộng, khi hít thở có thể nhìn thấy ngực lên xuống đều đều , chứng tỏ hệ tim phổi rất tốt thường xuyên luyện tập thân thể .
Trước kia Trâu từng Làm huấn luyện viên thể hình cho trung tâm lớn nên hắn chỉ cần nhìn sơ qua là biết ông Lúy là người có nghề .
Ông Lúy vốn có 4 người con , người con đầu là Bành , đứa con sau thì bị thủy đậu qua đời , tiếp đến Thị Linh , đứa con cuối vì khó đẻ nên cả hai mẹ con đều không qua khỏi .
Sau khi vợ qua đời thì ổng không chịu lấy vợ nữa mà ở vậy nuôi con đến giờ .
Trâu vừa nghĩ đến đên nhíu mày càng sâu , thời phong kiến điều kiện y học lạc hậu dẫn đến tuổi thụ con người chỉ khoảng 50-60 , chưa kể mấy năm nay chiến tranh loạn lạc thì còn thấp hơn .
Ví dụ như thủy đậu , Ở thời hiện đại chỉ cần mua thuốc về nhà 1 tuần là chữa khỏi nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng lấy mạng người một cách dễ dàng .
Xem ra ở thời đại này nếu như không có một cơ thể khỏe mạnh thì nguy cơ đi đời còn cao hơn tai nạn xe bò .
Hắn yên lặng ghi nhớ điều này vào lòng .
Đợi sau khi chủ nhà ăn xong thì đến lượt hắn với thằng Sứt ăn trong bếp .
Khoai ngày xưa ko đc lai giống với bón phân tốt như bây giờ nên mỗi cũ chỉ bằng có 1 nữa thôi , may mà hăn sconf nhỏ nên vẫn đủ ẳn lửng bụng.
Thằng sứt lất bát tương còn thừa đảy trước mặt nó .
_ Hôm nay tao cố tình rót đầy tương đấy , u tao bảo người mới ốm khỏi phải ăn nhiều vào , mày chấm với rau mà ăn cho lại sức.
Hắn gật đầu .
_ Mày cũng ăn đi .
Hai thằng ăn rau khoai chấm mắm xong thì Trâu phải đưa Bành đi học.
Nói là đưa đi chứ cần hắn đi mang vác sách vở , ngày xưa ko có cặp sách nên ngươì ta thường để sách vở vào một cái như cái tủ rồi vác sau lưng ( Tham Khảo mấy cái cặp của thư sinh bên trên phim Tàu ấy ), sách có vài quyển mà nặng kinh , phải tầm 5, cân chứ chả ít .
Bảo sao thanh niên đi học còng cả lưng .
Lúc ra khỏi nhà thì khoảng 7 giờ sáng , giờ này cũng là lúc bắt đầu có người lục tục đến lò võ .