Chương 13: Gặp nhau
Tình trạng hôm nay của Cố Hạm Hạm không được tốt lắm, lúc quay phim không thể nào nhập tâm được, bị NG rất nhiều lần. Ngược lại Chu Nhược Nhan giống như là tìm được bí quyết gì đó, thể hiện được một Trình Hồng mang nét riêng của mình chứ không còn bóng dáng của một Trình Hồng mà Cố Hạm Hạm đã diễn nữa.
Nếu so sánh hai bên với nhau, nhân viên ở trường quay đều vừa nhìn đã thấy ngay là một người cao một người thấp. Hơn nữa, Chu Nhược Nhan trẻ trung, tính cách vui vẻ hoạt bát rất được người khác yêu thích, cho dù có hơi thất thường, khó chiều nhưng mọi người cũng sẽ không nói gì.
Còn Cố Hạm Hạm thì lại khác, họ cảm thấy tính cô quá trầm, không thích nói chuyện. Lại thêm sau khi có tin đồn trước đây nói rằng Cố Hạm Hạm hại Tiêu Tây phải nhập viện rồi cướp luôn vai nữ chính thì bọn họ đều nhìnCố Hạm Hạm không vừa mắt nữa.
Trong một cảnh diễn chung đơn giản của Cố Hạm Hạm và Chu Nhược Nhan, Cố Hạm Hạm liên tiếp mắc lỗi, sau khi bị NG chục lần, cuối cùng Bạc Tư Niên cũng gật đầu cho qua cảnh.
Cố Hạm Hạm lau mồ hôi trên trán, kéo lê bước chân mệt lả đến một góc ngồi nghỉ ngơi. Cô đột nhiên muốn tìm Bạc Tư Niên để đổi kịch bản chứ mấy cảnh như bị đứa em tâm thần trói lại rồi ném vào nhà kho...cô thật sự không thích tí nào.
Cô chống cằm suy nghĩ một lúc lâu thì thấy rằng cũng không phải là cô không thích, không thích chỉ là cô mượn cớ, là cái cớ thay cho việc cô bị NG quá nhiều mà thôi.
Ban đầu ở góc này còn có hai người nhân viên ngồi nhưng vừa nhìn thấy Cố Hạm Hạm đi tới liền trao đổi ánh mắt rồi đi ra chỗ khác nói chuyện.
Cố Hạm Hạm kéo kéo khóe miệng mới thấy miệng đã cứng đơ bèn ném khăn ướt lên mặt mình rồi nằm thẳng đờ trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phim trường rất ồn ào, đủ thứ âm thanh, do không cảm nhận được ánh sáng bên ngoài nên ngược lại thính giác Cố Hạm Hạm càng thêm nhạy bén.
Ở bên trái. Hai cô gái đang nói về những món ngon ở gần đây. Giờ cô đang nóng muốn điên, chả có cảm giác với món ngon gì cả. Bỏ qua.
Còn bên phải thì Chu Nhược Nhan đang bám lấy Bạc Tư Niên thảo luận kịch bản. Cách tiếp cận của em gái nhỏ vẫn mãi không đổi. Cho qua luôn.
Phía sau thì có tiếng xe riêng của ai đó chạy tới bên này. Hóa ra thoáng cái đã tới giờ ăn cơm rồi. Cố Hạm Hạm lấy chiếc khăn ướt trên mặt xuống rồi ngồi dậy, ánh mắt như có như không liếc ra bên ngoài.
”Đến rồi.” Cố Hạm Hạm nói thầm trong lòng.
Quả nhiên sau tiếng tắt máy, Tạ Tường và Tần Thừa Trạch lần lượt xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Thừa Trạch vẫn như vậy, mặc một bộ âu phục cắt may đơn giản nhưng không kém phần xa xỉ, khuôn mặt đẹp trai vừa khéo nở nụ cười. Cảm giác ôn hòa quá nhiều, còn sự lạnh lùng thì lại thiếu. Mặc dù anh ta là người làm ăn chính cống nhưng trên người lại không có mùi tiền, ngược lại trông càng giống con cháu cán bộ cấp cao.
Cố Hạm Hạm nhớ là trong tủ đồ của anh ta không có gì khác ngoài áo sơ mi với đồ tây. Mà cho dù là đồ tây thì anh ta cũng chỉ mặc có hai màu đen với xám thôi.
Nhà Tần Thừa Trạch có một phòng chứa đồ rất lớn nhưng Cố Hạm Hạm chưa từng để quần áo và đồ dùng của mình ở đó. Cô để tất cả quần áo, đầm váy trong tủ đồ của Tần Thừa Trạch, làm cho tủ đồ chật kín đồ đạc. Lúc đó chỉ cần nhìn thấy trong tủ chất đầy đồ của cô và Tần Thừa Trạch thì trong lòng cô đã tràn ngập một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn rất kỳ diệu.
Thật là...thôi đi. Cố Hạm Hạm cười chế nhạo với những kỷ niệm không ngừng hiện lên trong đầu mình, cô chuyển ánh mắt sang Tạ Tường.
Tạ Tường nhìn rất khác so với lúc sáng rời đi, cô ấy không còn buộc tóc đuôi ngựa như mọi khi nữa mà xõa tóc ngang lưng, cặp kính đen dày cộm cũng đã tháo xuống.
Cố Hạm Hạm ở đằng xa híp mắt lại nhìn cô ấy, còn cảm thấy đôi mắt của cô ấy còn đẹp hơn Trần Tích Linh vài phần. Đôi mắt cùng kiểu cùng màu nhưng trong đôi mắt của Tạ Tường có một sự tỏa sáng khó nói, giống như trong mắt cô ấy tồn tại một quang cảnh đẹp nhất trên thế giới vậy.
Đây cũng là lý do khiến cho Cố Hạm Hạm không hề ghét và kiêng kị cô ấy mặc dù biết cô ấy là bạn gái hiện tại của Tần Thừa Trạch. Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, theo như cô thấy thì Tạ Tường thật sự rất đẹp.
Đôi mắt đẹp thì tình tình cũng tốt. Nếu như cô là đàn ông, có lẽ cô cũng sẽ yêu Tạ Tường. Đáng tiếc là dù có sống lại lần nữa thì cô vẫn là một Cố Hạm Hạm hay ích kỷ, hay đố kỵ, luôn cho rằng bản thân rất thẳng thắn vô tư nhưng thật ra lại rất cố chấp. Cô thích tính cách của Tạ Tường không có nghĩa rằng cô muốn có được tính cách đó.
Hai người họ vừa bước vào, các nhân viên của đoàn phim đều dừng hết việc đang làm, ai cũng vội vây quanh cặp đôi đẹp này, những tiếng khen ngợi, nịnh hót cũng không ngớt. Bọn họ đều ngạc nhiên vì Tạ Tường là một cô trợ lý nhỏ bé mà bạn trai cô ấy lại có lai lịch ghê gớm vậy.
Tần Thừa Trạch là nhân vật nổi tiếng nhất của thành phố A ai mà không biết chứ. Tập đoàn Tần thị đã trở thành đại diện của thành phố A. Nghe nói xí nghiệp ở nước ngoài của anh ta cũng có quy mô rất lớn, anh ta là người thừa kế của Tần thị nên càng có gia thế, được mệnh danh là người đàn ông độc thân hoàng kim đáng để phụ nữ lấy nhất thành phố A.
Nhưng không ngờ là người đàn ông độc thân hoàng kim này đã có bạn gái, mà cô bạn gái này lại là một trợ lý nhỏ bé chuyên làm những việc vụn vặt trong đoàn phim của họ...
Đây chẳng phải là câu chuyện giữa nàng lọ lem và anh chàng đẹp trai giàu có sao?! Có thể quay thành drama thần tượng rồi đó.
**
Cố Hạm Hạm điều chỉnh lại hơi thở, bày ra một nụ cười vô cùng hoàn hảo ngồi dậy đi về phía đám đông với nụ cười xinh đẹp. Mỗi lần thế này, Cố Hạm Hạm luôn tự khâm phục khả năng diễn xuất hiện của mình, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, bất cứ trường hợp nào cũng có thể thay đổi biểu cảm thích hợp.
Đôi mắt sắc sảo của Tạ Tường nhìn thấy Cố Hạm Hạm thì kéo góc áo của người bên cạnh, nói nhỏ bên tai anh ta: “Em nhìn thấy chị Hạm Hạm rồi, chính là người mà em nói diễn xuất rất giỏi, tính cách cũng rất được đó.”
Lý do mà Tạ Tường nhắc đến Cố Hạm Hạm với Tần Thừa Trạch, thậm chí là muốn anh ta mời cả đoàn phim ăn cơm thật ra rất đơn giản. Cô ấy muốn Tần Thừa Trạch dùng thế lực của mình để đề bạt Cố Hạm Hạm...Nếu như Cố Hạm Hạm biết được chuyện này rồi lại nghe thấy Tạ Tường miêu tả cô tính cách rất tốt chắc cô dở khóc dở cười quá.
”Em bảo anh đi gặp cô gái khác hả?” Tần Thừa Trạch nheo mày, hơi thở nóng rực bên tai không ngừng quấn quanh chiếc cổ nhỏ trắng bóc của cô, ý tứ sâu xa hỏi Tạ Tường.
Khuôn mặt Tạ Tường đỏ vô cùng.
Mọi người đang vây quanh nhìn thấy cảnh tượng quá mức tình cảm này đều rất ngưỡng mộ. Quả thực là cảnh tượng trong cổ tích mà.
Tần Thừa Trạch nhếch miệng, thuận thế ôm chặt lấy eo Tạ Tường. Anh ta vui vẻ cúi đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng xinh đẹp của Tạ Tường, đột nhiên cảm thấy khó mà bình tĩnh được.
Nếu như là Tích Linh thì sẽ không thể có biểu hiện ngại ngùng này.
Tần Thừa Trạch nới lỏng vòng ôm với Tạ Tường, ánh mắt thờ ơ nhìn xung quanh.
Anh ta nhìn thấy một cô gái.
Cô gái này không biết là bị dính cái gì mà hai má đầy bụi, quần áo cũng nhăn nhúm lộn xộn. Cô ta mặc bộ đồ diễn chất lượng kém, mái tóc ngắn trông buồn cười giống như miếng ngói màu đen phủ trên đầu cô ta.
Tần Thừa Trạch cau mày, trong đoàn phim sao lại có người ăn mặc trang điểm như vậy chứ. Chẳng lẽ là diễn viên quần chúng?
Cố Hạm Hạm cũng không muốn xuất hiện với dáng vẻ thảm hại như thế này nhưng cô vừa mới quay liên tục mấy cảnh cần phải người đầy bụi đất như vậy. Làm gì có chuyện bị em gái nhốt lại vẫn còn dáng vẻ gọn gàng đẹp đẽ chứ?
Cô mang theo nụ cười mà bản thân cho rằng rất đẹp đến chào hỏi đám người Tần Thừa Trạch.
”Tần tổng, chào anh!” Cố Hạm Hạm giơ tay trái ra định bắt tay một cái cho phải phép.
Tần Thừa Trạch do dự trong phút chốc nhưng vẫn giữ phong độ đàn ông của mình, bắt tay lịch thiệp với Cố Hạm Hạm.
Đầu ngón tay tiếp xúc, cảm giác trắng mịn. Anh ta nhìn kỹ cô gái giống như ăn mày trước mặt, phát hiện khuôn mặt cô thoắt hiện nụ cười mỉa mai.
Trong lòng Tần Thừa Trạch đột nhiên nặng trĩu, cảm giác trống vắng, rất khó chịu, giống như có ai đó cướp đi tình cảm của mình vậy. Anh ta không biết cảm giác trống vắng trong lòng này từ đâu mà có nữa.
”Thừa Trạch, đây là chị Hạm Hạm mà em đã nói với anh đó.” Tạ Tường không hề nhận ra bầu không khí đang có chút kỳ lạ, cô vẫn vui vẻ nhắc đến Cố Hạm Hạm với bạn trai mình.
”Ừ.”Tân Thừa Trạch gật đầu lấy lệ, ý là anh ta biết rồi.
Cố Hạm Hạm cười với Tạ Tường.
**
Bạc Tư Niên chăm chú nhìn về phía đám đông từ xa, vẻ mặt phức tạp khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Chu Nhược Nhan cũng không đi góp vui mà vẫn cứ bám riết lấy Bạc Tư Niên. Cô ta vừa xem cảnh tượng khác thường ở bên kia vừa nhìn vẻ mặt phức tạp của Bạc Tư Niên...
Chắc không phải là những người làm nghệ thuật đều không chịu nổi mấy người làm kinh doanh chứ?
Cô ta cười khan vài tiếng, nói với Bạc Tư Niên: “Thật ra tôi rất ghét thêm phiền phức, lát nữa Tần tổng mời ăn cơm tôi sẽ không đi.”
Bạc Tư Niên: “Ừ.”
Chu Nhược Nhan tiếp tục cố gắng: “Tôi nghe nói cảnh đêm ở đây rất đẹp, chúng ta cùng ngắm cảnh đêm đi.”
Bạc Tư Niên cau mày, lạnh nhạt nhắc nhở cô ta: “Đêm khuya con gái tốt nhất là đừng đi ngắm cảnh.”
Chu Nhược Nhan oán thầm, không phải còn có anh sao, anh có thể bảo vệ tôi.
Nhưng cô ta cũng không nói như vậy, cô ta lại đưa ra một ý khác với Bạc Tư Niên: “Nếu buổi tối không tiện đi cũng không sao, chúng ta có thể ăn lẩu cùng nhau.”
Bạc Tư Niên dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn cô ta: “Giờ là tháng 7, cô chắc chắn là ăn lẩu?”
Chu Nhược Nhan: “...”
**
Đoàn phim có một chiếc xe lớn, ngoài những người buổi tối có việc hoặc phải về nhà với vợ con thì những người khác đều hào hứng lên xe.
”Vào đoàn phim nhiều ngày vậy rồi, ngày nào cũng cải trắng rồi củ cải, hôm nay cuối cùng cũng có thể vơ vét chất béo vào bụng rồi! Tốt quá đi!”
”Đúng đó, tôi vừa mới nói với chị Lệ Lệ món ăn của nhà hàng này rất ngon, không ngờ Tần tổng lại mời chúng ta ăn ở đó luôn.”
”Còn nữa, thì ra Tiểu Tạ lại là người yêu của Tần tổng đó, thật không ngờ mà.”
Nhân viên đoàn phim nói chuyện ríu rít với nhau, tin tức mang tính bùng nổ liên tiếp thế này dẫn đến tinh thần nhiều chuyện của mọi người được đốt cháy hừng hực, không thể nào dừng lại được.
Một cặp đôi đẹp cộng với một đám nhân viên nhiều chuyện khiến cho Cố Hạm Hạm luôn im lặng không nói gì vừa ngại ngùng vừa có cảm giác không hòa nhập.
Ngay lúc Cố Hạm Hạm muốn lên xe cùng với đám nhân viên đang ồn ào đó thì Tạ Tường lại kéo cô lại.
Tạ Tường cười cười ngăn cô lại: “Chị Hạm Hạm, chị đừng lên đó, đi cùng với bọn em đi.”
Tần Thừa Trạch tự lái xe đến, dưới sự mời mọc của Tạ Tường, Cố Hạm Hạm đành phải liều mình lên xe của Tần Thừa Trạch.
Cô hít sâu một hơi, ép chặt lồng ngực đè nèn cảm giác khó chịu, tiện thể ngồi xuống ghế sau. Đang định đóng cửa lại thì lúc này, một bàn tay đột nhiên xuất hiện chặn cửa xe, không cho Cố Hạm Hạm đóng lại.