Chương 33
Đợi đến ngày có báo cáo xét nghiệm, Tắc Vạn và Gia Á giống như tham gia một phiên tòa xét xử, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Một cái tin tốt, một cái tin xấu.” Sophie ngồi xuống, đưa báo cáo tới trước mặt Gia Á.
“Tin xấu là loại năng lượng này tạo thành thương tổn nghiêm trong cho cơ thể ngươi, quá trình hấp thu năng lượng làm gen bị hỗn loạn, làm các tế bào trong cơ thể bắt đầu hoại tử.” Sophie nói.
“Tin tức tốt là ngươi là người biến chủng, tế bào có chức năng tự đổi mới, ngươi tạm thời không thể ch.ết được.” Sophie nhìn Gia Á và Tắc Vạn đồng thời thở phào một hơi.
“Chính là!” Sophie tiếp tục nói thêm phần điều kiện. “Nếu tốc độ hoại tử nhanh hơn tốc độ đổi mới, Gia Á sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, vĩnh viễn không tỉnh lại được, ngươi hiểu ý ta đi.”
Sắc mặt Gia Á và Tắc Vạn lại trầm xuống.
“Sao tốc độ hoại tử lại nhanh đến vậy?” Gia Á khó hiểu.
“Bởi vì năng lượng trong cơ thể ngươi không có cách nào chuyển hóa được, cũng không có biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể đảo quanh trong cơ thể. Vì vậy, năng lượng tăng càng nhiều, tốc độ hoại tử tế bào trong cơ thể lại càng nhanh, lần trước sau 7 ngày ngươi mới khôi phục, lần này sẽ lâu hơn một chút, nếu cứ liên tục hấp thu loại năng lượng này, một ngày nào đó cơ thể ngươi sẽ không chịu nỗi, vĩnh viễn không tỉnh lại.” Sophie thở dài, bây giờ cậu mới thấy may mắn Gia Á là người biến chủng, nếu không ngay lần thực nghiệm đầu tiên hắn đã ch.ết rồi.
Tắc Vạn im lặng một lúc lâu mới mở miệng.
“Một khi đã vậy, về sau ta không cho phép ngươi chạm vào thứ kia nữa.” Thái độ Tắc Vạn vô cùng kiên quyết, đúng là bộ lạc rất quan trọng, nhưng y sẽ không vì bộ lạc mà hi sinh Gia Á, nói y là người ích kỷ cũng được, nói y không xứng đáng với chức vị tộc trưởng cũng thế. Chuyện bộ lạc y cũng đã suy nghĩ phương pháp, cùng lắm thì đi tới mảnh đất hắc ám Dạ Chi Vực truy tìm tung tích bộ lạc Tát Đức, y không thể chịu nỗi chuyện Gia Á gặp chuyện không may.
“Nhưng mà………..” Gia Á có chút không cam lòng, hắn đã đi tới tận đây, thành công ở ngay trước mắt rồi, chỉ cần cố gắng thêm vài lần nữa thì có thể giải quyết vấn đề chất phóng xạ này, hiện tại phải buông tay, hắn thật sự làm không được.
“Tắc Vạn, thực xin lỗi, ta không thể từ bỏ được.” Gia Á cúi đầu nhíu mày, hắn không muốn làm hỏng mọi việc.
“Còn có biện pháp khác mà.” Tắc Vạn ôm Gia Á, truyền năng lượng cho hắn.
“Tóm lại, ta đã quyết định xuất phát tới Dạ Chi Vực, tìm kiếm bộ lạc Tát Đức!” Tắc Vạn bình thường luôn chìu Gia Á, nhưng vấn đề này y nhất quyết không đồng ý.
“Ta phải đi với ngươi.” Gia Á biết tính cách Tắc Vạn, chuyện gì đã quyết định sẽ không thay đổi, hắn cũng chỉ có thể cùng y góp sức cho bộ lạc.
Tắc Vạn bất đắc dĩ gật đầu, bầu bạn của y chính là như vậy, nếu y không đồng ý hắn nhất định sẽ tìm cách trốn đi, thôi thì cứ dắt theo bên người so ra càng an toàn hơn.
Tìm kiếm bộ lạc Tát Đức trong truyền thuyết không phải chuyện nói suôn, phải lập ra kế hoạch bàn bạc với bộ lạc Ba Tái Tư và Phong Thần.
Mảnh đất hắc ám nằm ở phía tây đại lục Thụy Bá, quanh năm có bóng tối bao phủ, không có ban ngày cho nên tất cả mọi người đều gọi nó là Dạ Chi Vực. Mấy trăm năm trước, cả ba bộ lạc đều phái một bộ phận lỗ đạt tới phía tây tìm kiếm nhưng chỉ có đi không có về. Vì thế dần dần, mọi người bắt đầu sợ hãi và bài xích cái nơi ăn thịt người kia, Tắc Vạn cũng biết tin tức bộ lạc Tát Đức qua những ghi chép trên tư liệu lịch sử.
Sophie quả quyết Gia Á đi đâu cậu theo đó, bởi vì Gia Á là người quan trọng của cậu, chuyện này không có gì để nói. Chính là Sophie không thể hiểu được, vì sao cái tên nô độn kia nghe thấy cậu muốn đi tìm bộ lạc Tát Đức liền giơ tay báo danh, nhất định muốn đi mạo hiểm. Phần lớn bộ lạc Ba Tái Tư đã quay về đông hải, chính là Bàng Đốn thân là tộc trưởng lại đi theo cậu về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, hơn nữa còn chạy vào chiếm cứ cái phòng nhỏ của Sophie.
“Ta nói, ngươi rốt cuộc theo ta làm gì!” Sophie một bên sắp xếp vũ khí, một bên tặng cho Bàng Đốn một cái liếc mắt xem thường.
“Đi tìm bộ lạc Tát Đức a!” Bàng Đốn nhanh nhẹn trả lời.
“Ta thân là tộc trưởng bộ lạc Ba Tái Tư, đương nhiên phải ra sức cống hiến rồi.”
“Roland người ta cũng là tộc trưởng bộ lạc Phong Thần, sao không nói đi cùng a!” Sophie không đồng ý cười nhạo một tiếng.
“Này là ngươi không hiểu rồi.” Bàng Đốn giả vờ bày ra bộ dáng một chuyên gia: “Ba tộc trưởng nếu cùng nhau rời khỏi, còn không phải sẽ xảy ra bạo loạn sao! Dù sao cũng phải lưu lại một người trấn thủ a!”
“Thế sao ngươi không đi trấn thủ? Ta thấy ngươi ngoại trừ tốc độ cũng không còn bản lĩnh gì khác, là người thích hợp vị trí trấn thủ nhất. Hay ngươi đi đổi với Roland đi, để anh ta đi theo còn có chút tác dụng. Nếu không vạn nhất trên đường có nguy hiểm gì, ta còn phải bảo hộ ngươi, thực phiền toái.” Sophie cúi đầu, cầm súng lên đạn, ngắm vào bia một chút. Mấy hôm trước thấy được năng lực của bộ lạc Phong Thần, cậu cảm thấy rất hứng thú, vì thế có thảo luận với một số lỗ đạt của bộ lạc Phong Thần, đem năng lượng ám độc rót vào viên đạn, sau khi cải tạo qua một chút, số súng ống bình thường này đã thành công cụ có lực công kích hệ ám độc. Không giống như Gia Á, Sophie rất khó dung nhập cuộc sống nơi này, cũng không tin tưởng vào sự bảo hộ của thú nhân, cậu càng tin tưởng hơn vào khoa học kỹ thuật của hệ ngân hà vì vậy cậu mang theo rất nhiều vũ khí có lực sát thương cực lớn, tất nhiên trong những lúc cần thiết cậu cũng không ngần ngại sử dụng tia lazer và vũ khí hạt nhân.
“Ngươi!” Bàng Đốn bị Sophie xem như một người vô dụng, anh tuy rằng kém Roland nhưng đâu tệ hại đến mức trở thành phiền thoái cho khảm đặc cơ chứ!
“Một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!” Bàng Đốn nghĩ đến lúc nào đó Sophie gặp nguy hiểm, bộ dáng run rẩy cầu xin giúp đỡ, lúc đó anh sẽ nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó là bộ dáng sophie sùng bái nhìn mình, ý tưởng như vậy thật sự là quá hoàn hảo!
Sophie vô cùng kinh ngạc nhìn bộ dạng Bàng Đốn ngây ngô cười, cậu chịu không nổi, người này không thể bớt ngu xuẩn được chút nào hay sao!
Lực lượng tuy nhỏ, nhưng đều là tinh anh, Á Sắt đi theo Tắc Vạn, chuyện trong bộ lạc sẽ giao cho Phổ Lỗ Tư quản lý. Bộ lạc phong thần cũng phái ra đệ nhất dũng sĩ A Nam, là một lỗ đạt có làn da xám tro, không cao to cường tráng như lỗ đạt bộ lạc Phỉ Tư Thắc, thoạt nhìn khá nhu nhược, nhưng lại là một tay xuất sắc về công kích ám độc. Đương nhiên, Bàng Đốn cũng đi theo, tuy nhiên Sophie vẫn không hiểu ngoại trừ công dụng làm một chiếc Lamborghini còn có thể làm được gì.
Thật ra cũng khá oan uổng cho Bàng Đốn, tuy là lỗ đạt lưỡng cư, nhưng dù sao ở dưới nước vẫn linh hoạt hơn trên cạn, Bàng Đốn trên mặt đất biểu hiện rất bình thường, nhưng tiến vào nước chính là một vị vua không ngai, giống như cá sấu, thời điểm trên mặt đất có thể dễ dàng bị người bắt được nhưng khi tiến vào trong nước mới hiểu được chỗ đáng sợ của nó.
Căn cứ theo bản đồ, từ bộ lạc Phỉ Tư Thắc bắt đầu xuất phát về hướng tây, dọc đường đi phải băng qua rất nhiều rừng cây rậm rạp, đầm lầy, miền núi, biển đen, tương đương đi một vòng đại lục Thụy Bá, tóm lại là vô cùng xa xôi. Không có phương tiện giao thông hiện đại, dù là thú nhân cũng phải mất vài tháng mới có thể tới được Dạ Chi Vực.
Bởi vì năng lượng quấy phá, cơ thể Gia Á không thể khỏe khoắn như trước kia, thường xuyên cảm thấy căng cứng cơ thể, nghiêm trọng còn có thể hôn mê. Gia Á nhất định muốn đi theo, nên cố gắng áp chế cơn khó chịu, hắn không muốn thành gánh nặng của mọi người. Còn Tắc Vạn luôn tự trách, y cảm thấy mình không chiếu cố Gia Á tốt, hai người cứ ôm một bầu tâm sự như vậy, suốt quảng đường không hề nói gì.
Bọn họ hiện tại đang ở giữa một khu rừng mưa bị tuyết trắng bao phủ, phần lớn sinh vật đã bắt đầu ngủ đông, nhưng những loại mãnh thú như bố đạt thú, mãnh mã vẫn còn lêu lổng lung tung.
Màn đêm buông xuống, Tắc Vạn chọn một nơi gần con sông hạ trại. Nhiệt độ ban đêm càng hạ thấp hơn, Gia Á sợ lạnh rúc người vào trong lòng Tắc Vạn sưởi ấm, Sophie và Bàng Đốn ngồi một bên không ngừng tiến hành đấu võ mồm, tuy là lần nào Bàng Đốn cũng bị đẩy vào thế hạ phong nhưng vẫn như cũ không biết sợ.
Á Sắt và A Nam xử lý thức ăn, ngọn lửa sáng rực một góc rừng.
“Tắc Vạn, ngươi có tâm sự sao?” Gia Á nhìn ánh lửa bập bùng chiếu vào một bên mặt Tắc Vạn, tạo thành một cái bóng mờ ảo.
Tắc Vạn ôm chặt Gia Á, trán hai người thân thiết cọ cọ vào nhau.
“Ta chỉ đột nhiên nhớ tới phụ thân.” Tắc Vạn cười dịu dàng.
“Phụ thân?” Gia Á rất ít khi nghe Tắc Vạn kể chuyện của mình, hắn chưa nghe tới phụ thân của y bao giờ, từ đầu đến giờ chỉ biết Tắc Vạn có một đứa em trai là Bill.
“Cha ta từng là tộc trưởng của bộ lạc Phỉ Tư Thắc, bất quá ông đã ch.ết từ khi ta còn rất nhỏ.”
Gia Á cúi đầu, hắn muốn an ủi Tắc Vạn chính là không biết nên nói gì, hắn không có tài ăn nói như Sophie. Tắc Vạn bởi vì từ nhỏ đã phải mang theo đệ đệ mới thâm trầm trưởng thành sớm hơn những người khác. Có nhiều lúc, Gia Á cảm thấy Tắc Vạn hoàn toàn không giống lỗ đạt. Lỗ đạt là sinh vật hành động ít dựa vào suy nghĩ, thường là làm theo bản năng, những lỗ đạt thuộc tính hỏa lại càng nóng nảy hơn, người như Tắc Vạn rất hiếm.
“Mẫu thân của ta rất hoạt bát, tính cách của Bill chính là kế thừa từ người. Lúc ta bảy tuổi, Đức Lặc Thú đột ngột tập kích bộ lạc, mẫu thân ta đã ch.ết trong trận đó, vì bảo hộ những khảm đặc khác người bị Đức Lạc Thú bắt đi, cha ta vì bảo hộ tộc nhân lại không thể bảo vệ tốt bầu bạn của mình…….”
Gia Á giang hai tay, ôm chặt Tắc Vạn, tuy rằng Tắc Vạn không nói tiếp nhưng hắn biết, lỗ đạt một khi mất đi bầu bạn sẽ làm gì.
“Khi đó ta chỉ mới 7 tuổi, Bill 3 tuổi. Ta không chịu để lỗ đạt khác nuôi nấng, một mình mang theo Bill. Áp lực sinh tồn rất lớn, ta phải giống như người trưởng thành, săn bắn, canh tác, chăm sóc đệ đệ, không ai dạy ta làm thế nào để săn thú, hơn nữa khi đó ta cũng quá yếu ớt nên luôn đói bụng. Sau đó ta bắt đầu quan sát, sử dụng công cụ và bẫy rập, thói quen này vẫn kéo dài tới khi ta lớn lên, tính cách cũng ngày càng trầm lặng không thú vị.” Tắc Vạn cười cười, y không được hài hước như Á Sắt, cũng không cởi mở như Bàng Đốn. Bất quá cũng nhờ y có thói quen như vậy mới có thể bắt được con mồi quý giá nhất —— Gia Á.
Gia Á chưa bao giờ cảm thấy Tắc Vạn không thú vị, ngược lại, hắn không thích những lỗ đạt lỗ mãng quá mức, những người hay cợt nhã cũng không hứng thú. Nói ra, Tắc Vạn chính là mẫu người hắn thích nhất.
“Lúc đó ta thường xuyên nghĩ là, nếu ta có bầu bạn, ta nhất định phải hảo hảo bảo hộ hắn, không để hắn chịu chút thương tổn nào, chính là ta không làm được……..” Tắc Vạn chôn mặt vào cổ Gia Á.
“Tắc Vạn…….” Gia Á vuốt ve những sợi tóc cứng rắn cũng giống như tính cách của y.
“Là ta không tốt, luôn chạy đi làm những chuyện nguy hiểm, không phải lỗi của ngươi. Hơn nữa, ta bây giờ rất tốt, tuy có lúc không thoải mái nhưng vẫn không sao.” Gia Á vắt hết óc suy nghĩ cố an ủi Tắc Vạn không cần tự trách nữa.
“Ta sẽ liều mạng bảo vệ tộc nhân, nhưng mà ta sẽ không hi sinh ngươi, ngươi nói ta ích kỷ cũng được, hay cái gì cũng không sao, trong lòng ta ngươi là quan trọng nhất.” Tắc Vạn thẳng thắng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, y chính là người như vậy, y biết mình phải gánh vác trách nhiệm tộc trưởng nhưng y không thể giống phụ thân, vĩ đại đến mức vô tư, vì bộ lạc hi sinh bầu bạn của mình.
“Tắc Vạn, thực xin lỗi, ta làm cho ngươi lo lắng.” Gia Á biết vị trí của mình trong lòng Tắc Vạn, chỉ là trước đây hắn còn lo sợ vì thân phận của mình, bời vì hắn không thể thẳng thắng nói với Tắc Vạn những bí mật của mình. Nên hắn luôn chạy đi làm những chuyện nguy hiểm, hắn hi vọng mình có thể đóng góp cho bộ lạc nhiều một chút, tự gia tăng lợi thế cho mình, nhưng hắn lại không ngờ đối với Tắc Vạn, sinh mạng của hắn, cơ thể của hắn chính là lợi thế lớn nhất.
Sophie ôm gối ngồi sát bên đống lửa, trong mắt là hình ảnh Gia Á và Tắc Vạn kề sát bên nhau. Nói không hâm mộ chính là giả, cậu kỳ thật rất muốn có một bầu bạn, là lỗ đạt hay khảm đặc cũng không sao cả, cậu vốn không có giới tính, chỉ là muốn có một người của riêng mình mà thôi.
“Nhìn cái gì vậy?” Bàng Đốn đưa tay quơ quơ trước mặt Sophie.
“Ngươi tránh ra, nô độn!” Sophie không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Bàng Đốn, từ đầu đến giờ cậu chưa cho Bàng Đốn được cái nhìn ôn hòa lần nào. Kỳ thật đối với những người khác Sophie rất lễ phép, nhưng loại lễ phép này cũng mang theo xa lánh. Nhưng không biết vì sao, cậu vừa nhìn thấy Bàng Đốn trong lòng sẽ sinh khí, muốn tổn thương anh ta, phải mắng vài câu mới đã ghiền.
“Tính tình xấu như vậy, cẩn thận tương lai ế đấy!” Bàng Đốn căm giận bất bình nói lầm bầm, kỳ thực anh cũng không hiểu được, đường đường chính chính là tộc trưởng bộ lạc Ba Tái Tư, vì sao cứ chọc gậy bánh xe để ăn mắng, nhưng muốn bỏ cậu ta lại không bỏ xuống được, về phần lý do vì sao không bỏ được? Bàng Đốn cũng vô cùng mâu thuẫn.