Chương 57
Nhìn theo Điền Quế Hoa rời đi, Lâm Bảo hớn hở quay vào sân, Hoàng Mao tự hồ nhìn ra nó cao hứng, chạy đến vẫy đuôi không ngừng, Lâm Bảo sờ đầu chó, nói: “Ca ca ta kiếm ra tiền, đợi chút nữa thưởng cho ngươi cục xương để gặm!”
Bán được đèn lồng, Lâm Bảo vui vẻ, vừa vào đến nhà đã hô lên: “Ca, Chu đại ca, ta vừa mới bán được đôi đèn lồng màu đỏ, các ngươi xem, chưa gì đã kiếm được tiền.”
Trong bếp, Chu Trạch đang cán da sủi cảo, cái này vốn là việc của Tiểu Bảo, Lâm Ngọc ngồi bên bàn bao sủi cảo, bao thành hình bán nguyệt, cái nào cũng trắng mập.
Lâm Ngọc nghe đệ đệ hô, ngẩng đầu nhìn nó, tay vẫn không ngừng bao sủi cảo, nói: “Tiểu Bảo, không phải ngươi nói bán được một đôi đèn lồng sao? Ta thấy tiền trên tay ngươi giống như bán một cái, không phải là ngươi nhớ lầm giá tiền chứ?”
Lâm Bảo lắc đầu: “Làm sao có thể, trí nhớ ta tốt lắm, vừa rồi bán đèn lồng cho thím Điền. Nàng đi ngang qua nhìn thấy đèn lồng treo trên cửa chúng ta đẹp, muốn mua, nhưng ngại giá đắt, ta nói mãi chỗ tốt của đèn lồng, còn nói giảm năm văn tiền như Chu đại ca đã dạy, nàng mới quyết định mua, chỉ là nàng cầm theo có ba mươi văn, nói với ta, lát nữa cho Đại Xuân ca mang tiền tới trả.”
Nói xong, Lâm Bảo có chút không xác định hỏi lại: “Chu đại ca, ta bớt cho nàng năm văn tiền, chúng ta không thiệt thòi chứ?”
“Không có thiệt thòi, vẫn còn lời, ngươi làm không tệ, đèn lồng này không bán ra, chúng ta giữ lại cũng vô dụng.” Chu Trạch nói.
“Không lỗ là tốt rồi.” Lâm Bảo gãi đầu, càng vui vẻ, đi rửa sạch tay, nhận lấy công việc cán vỏ sủi cáo. Nó cán vỏ tròn, độ dày vừa phải, một mình cán đủ cho cả Lâm Ngọc và Chu Trạch gói.
Không đề cập tới Lâm gia đang gói sủi cảo. Nói đến Điền Quế Hoa cầm đôi đèn lồng đi về, từ đầu thôn về đến cuối thôn, rõ ràng nàng có thể chọn đường ngắn mà về, nhưng không, nàng chọn đường xa như cố ý khoe khoang, muốn cho người ta nhìn thấy cặp đèn lồng nàng mới mua được, có thể khen ánh mắt nàng tốt thì càng hay, cũng không uổng phí nàng bỏ ra nhiều tiền như vậy mua cặp đèn này.
Dọc đường, thật có nhiều người nhìn thấy, mọi người nhìn thấy đồ vật mới mẻ đẹp mắt, không nhịn được đi đến bắt chuyện dò hỏi, tiện thể sờ đèn lồng một chút.
“Ta nói Quế Hoa này, ngươi lấy đèn lồng này ở đâu thế, nhìn thật đẹp, ngươi tính treo ở đâu?” Có người hỏi.
“Đương nhiên là treo hai bên cửa lớn, nhìn đẹp mắt vui mừng, ở phủ thành người ta toàn treo như vậy, có thể cầu cát tường, lại có thể trừ tà.” Thấy nhiều người khen như vậy, Điền Quế Hoa ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý.
“Ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết đèn lồng ở đâu ra, đèn này làm khéo léo như vậy, ta đoán chắc không rẻ.” Lại có người nói.
“Đó là đương nhiên, một cái đèn những ba mươi văn tiền. Cửa hàng Lâm gia có bán, nhà hắn cũng treo một đôi, các người có thể qua đó xem. Điền Quế Hoa cũng không nói ra việc bản thân được giảm năm văn tiền, đồ vậy như nhau, mình lại mua với giá rẻ hơn, trong lòng nàng mới thoải mái.
“Sách ~ những ba mươi văn á, quá đắt, nhà ta mua không nổi, tiền kia không bằng đi mua mấy cân thịt ăn dần.” Có người lên tiếng.
“Lời này của ngươi không đúng rồi, mua thịt nhiều lắm là ăn được vài bữa, đèn này không phải chỉ treo được một năm, qua tết tháo xuống cất cẩn thận, sang năm có thể dùng tiếp.” Điền Quế Hoa cũng tiếc số tiền đã bỏ ra, nhưng mua thì mua, không thế lòi bản chất ra với người ngoài.
Có người không muốn mua, tất nhiên sẽ có người muốn mua: “Vậy cửa hàng Lâm gia còn đèn không?”
“Có, ta nhớ là còn vài đôi, không nhiều lắm, nếu ngươi muốn mua thì phải nhanh chân, nhân lúc dán câu đối thì treo luôn đèn lồng lên, đa cát sắc bén, thêm không khí cho năm mới. Thôi, ta không nói với các ngươi nữa, ta còn phải về kêu Đại Xuân treo đèn lồng lên, nói không chừng thần tài gia nhìn thấy, sẽ phù hộ nhà ta sang năm giàu lên.”
Điền Quế Hia nói xong, không cùng mọi người tranh luận nữa, kích động đi về nhà.
Có người muốn mua, nhưng lại do dự, mọi người nhìn nhau chốc lát, cuối cùng quyết định đi đến Lâm gia. Bọn họ nhớ Điền Quế Hoa có nói đèn lồng không còn nhiều, coi như không mua, đến nhìn xem có phải đèn lồng treo trên cửa đẹp mắt như vậy hay không cũng được.
Mọi người đi đến trước cửa lớn Lâm gia, nhìn thấy Lưu gia cách đó không xa cũng có treo một đôi, cùng với đèn lồng trước cửa Lâm gia gây chú ý như nhau, quả thật đẹp mắt, người có ý định muốn mua lại càng muốn mua hơn, bọn họ hối hận không nghĩ đến treo đèn lồng từ sớm, có nhà có người làm công cho cửa hàng bán đèn, nhưng lại không có ý nghĩ mua, lần này thấy có người treo, cảm thấy hứng thú, cũng muốn mua.
Trong bếp Lâm gia, Tiểu Bảo đang cán da sủi cảo, chỉ còn vài cái, ngoài sân truyền đến tiếng sủa của Hoàng Mao, tiếng sủa rối rít hưng phấn, Lâm Bảo lấy khăn lau khô tay: “Chắc là có người tới mua đồ, Chu đại ca, ngươi nói xem có phải đến mua đèn lồng hay không?”
Chu Trạch nghe vậy cười nói: “Ngươi đi xem xem liền biết.”
Lần đi này của Lâm Bảo rất lâu mới quay lại, cả mặt tươi cười: “Ca, Chu đại ca, đèn lồng của chúng ta đã bán hết, một cái cũng không còn, các ngươi không thấy, người đến mua đèn lồng xếp thành hàng dài, người không mua được còn hối hận không đến sớm, hơn nữa lần này bọn họ cũng không chê đắt, dành nhau trả tiền, chỉ sợ mua không được.”
“Đèn lồng bán hết rồi thì thật tốt, mới đầu không ai mua, để trưng bày trên kệ cũng không ai hỏi, thật không nghĩ vừa treo lên cửa, mọi người lại đổ xô đi mua.” Bán hết đèn lồng, Lâm Ngọc cũng vui mừng, mở cửa hàng cần nhất là bán được đồ, kiếm được tiền.
“Đồ vật đặt trên kệ, mọi người không nhìn thấy chỗ tốt, treo lên cửa thành việc thật người thật, mọi người mới biết nó hữu dụng.” Chu Trạch nói.
Bán hết đèn lồng, Lâm gia rất vui vẻ, vừa nói cười, gói hết sủi cảo.
Đến trưa, ba người ăn bữa trưa đơn giản, ngủ trưa chốc lát, việc buổi chiều không nhiều, Chu Trạch và Lâm Bảo quét sân, Lâm Ngọc lau dọn trong nhà, chuẩn bị đón đêm giao thừa.
Buổi tối giao thừa là bữa cơm đoàn viên của cả nhà, là bữa cơm thịnh soạn quan trọng nhất trong năm, người một nhà tụ tập cùng nhau hưởng thụ thành quả lao động, cùng nhau ước mong năm tới thuận lợi hơn.
Bữa cơm giao thừa ở Lâm gia, ba người cùng nhau chuẩn bị, Chu Trạch làm cá kho và gà hầm nấm, Lâm Ngọc làm thịt viên chiên và bánh tết. Lấy thịt ra cắt thành miếng, bỏ hành tỏi nước tương, dấm chua… Làm món rau trộn thịt…
Lâm Bảo không biết nấu ăn, ở bên cạnh làm trợ thủ, lột hành tỏi, nhóm lửa là việc nó rành nhất, cũng là việc nó thường làm nhất trong mùa đông này.
Sắc trời dần tối, khói bếp lượn lờ khắp thôn, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ. Lâm gia dọn cơm nước lên bàn, sủi cảo trắng mập chìm chìm nổi nổi trong nồi nước nóng.
“Ca, luộc xong sủi cao chưa? Ta đi đốt pháo!” Lâm Bảo hưng phấn nói, tục tập đêm giao thừa là phải vớt sủi cảo ra khỏi nồi trước, sau đó mới treo pháo lên đốt.
Lâm Ngọc: “Rồi, sủi cảo lập tức ra nồi, ngươi đi đốt pháo đi, nhớ đứng xa chút, đừng để mình bị văng trúng.”
“Biết rồi!” Lâm Bảo vui vẻ mang pháo treo ngoài sân, cầm một khúc củi bên góc tường, châm lửa cho cháy, mới dí vào bánh pháo, châm pháo xong, Lâm Bảo bịt tai, nhanh chóng chạy ra xa.
“Đoàng đoàng…” Tiếng pháo vang lên, báo hiệu năm mới đã đến.
Giao thừa nơi đây, là ngày người nhà đoàn viên, có phu lang yêu thương, còn có một đệ đệ gọi mình là đại ca, hai người này chính là thân nhân của hắn, cho hắn một gia đình, không còn là người lẻ loi cô độc, Trong lòng Chu Trạch chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, ấm ấp như lúc này.
Sủi cảo bưng lên bàn, một nhà ba người ngồi vây quanh trước bàn cơm, Chu Trạch lấy ra bình rượu nhỏ, rót cho mình một ly, rượu này hắn đã uống qua, độ cồn không cao, trong bầu không khí đón tết vui mừng này, Chu Trạch uống liền mấy chén.
Lâm Ngọc nhìn thấy Chu Trạch rót rượu, trong lòng hơi động, cũng mang tới một cái ly uống rượu, đưa tới, “Chu đại ca, cho ta một chén đi, ta muốn uống cùng ngươi.”
Chu Trạch do dự nói: “A Ngọc, ngươi chưa uống rượu bao giờ, ta sợ ngươi uống say.”
Lâm Ngọc rất kiên trì: “Uống say ta cũng không sợ, không phải còn có ngươi sao, ta không sợ.”
Nghe y nói như vậy, Chu Trạch nở nụ cười, rót cho y nửa chén.
Lâm Bảo nhìn Chu Trạch rót rượu cho hai người, gắp sủi cảo bỏ vào miệng, lầm bầm: “Chu đại ca, các ngươi muốn uống rượu sao, cũng cho ta một ly đi chứ, chúng ta mỗi người một ly được không?”
Chu Trạch liếc mắt nhìn khuôn mặt non nớt của nó, cười nói: “Tiểu hài tử, uống rượu cái gì. Ngươi nên ăn nhiều sủi cảo, ăn nhiều thịt, sau đó mau chóng lớn lên dùm cái đi.”
Lâm Bảo nuốt sủi cảo trong miệng xuống, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm chén rượu, nói: “Ca ta cũng chưa trưởng thành, y có thể uống, ta cũng có thể uống, cho ta uống một chén đi, một chén nhỏ xíu thôi.”
“Ngươi thật muốn uống? Lát nữa cũng đừng ngại cay.” Trong lòng Chu Trạch vui vẻ, lấy ra một cái ly nữa, rót nửa ly, ly bọn họ dùng là loại nhỏ, tửu lượng hai huynh đệ Lâm gia có hạn, dùng ly này để cho bọn họ thử nếm mà thôi.
Bên này Chu Trạch rót rượu cho họ, bên kia Hoàng Mao nằm úp sấp gặm xương, lỗ tai khẽ động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, sủa lên hai tiếng, không lâu sau, chuột trắng nhỏ tung tăng đi vào trong, hít hít cái mũi, hiển nhiên là ngửi được mùi thịt, nó chạy đến bên bàn ăn, chít chít kêu.
Lâm Bảo nhìn thấy tiểu gia hỏa này, hô lên: “Mũi con chuột này còn thính hơn cả Hoàng Mao nữa, các ngươi xem, chúng ta vừa nấu đồ ăn ngon xong, nó đã có mặt, đây phải gọi là chuyên gia ăn chực.”
Chu Trạch và Lâm Ngọc nhìn nhau, đều nở nụ cười, thầm nghĩ, không phải, đây chỉ là chuột nhỏ tham ăn có cái mũi thính mà thôi.
Miệng thì nói, nhưng Lâm Bảo cũng không ghét bỏ thật, từ trong tủ bát lấy ra cái đĩa chuột nhỏ đã dùng qua, gắp thịt gà, cá, còn có mấy cái sủi cảo, để trước mặt chuột trắng nhỏ: “Cho ngươi, ăn đi, cùng chúng ta ăn cơm giao thừa, hay ăn chóng lớn.”
Chuột nhỏ đã quen với người nhà họ, mùa đông còn đến nhiều lần, nó dụi dụi Lâm Bảo như cảm ơn, sau đó vùi đầu gặp thức ăn.