Chương 1-2: Nhặt được ca ca
Diệp Thiên Hoa vừa cố gắng thích nghi với cuộc sống của một tên trộm vặt, vừa nghe ngóng tình hình xem thế giới này ra sao. Với tư cách một người lang thang loanh quanh đầu đường xó chợ, cậu đã biết được đủ thứ loạn thất bát tao, ví dụ như Trương bá bá ngoại tình với Lâm quả phụ, khiến Trương mẫu mang con đến làm ồn ào một hồi, rồi có cuộc thi uống rượu, các hán tử lúc đến thì bằng hai chân, khi về phải được hai người khiêng về, người chiến thắng sẽ được bao một tuần liền trong Ngưng Hương lầu, kĩ viện lớn nhất Cảnh Dực thành…
Hình như chẳng có điều gì hữu ích và liên quan tới cậu cả.
Ngoài ra, Thiên Hoa còn phải đau khổ nhận ra một điều, ở đây, cậu là một tên mù chữ!!! Mấy biển hiệu với cậu cứ như thiên thư ấy!!!
Thiên Hoa đành tự an ủi, ít ra mình còn nghe hiểu, cũng nói chuyện được. Nếu không coi như vừa câm vừa điếc luôn.
Mà đáng ra cậu đừng có dành 12 năm đi học ở thế giới cũ, cũng đừng lao đầu đua tranh kiếm chỗ trong đại học tốt làm gì. Sang thế giới mới, mấy thứ đó có dùng được gì đâu, cả chữ cũng biến thành ngoại ngữ, thà dành 12 năm trời ăn chơi tận hưởng, cảm nhận sự tốt đẹp của văn minh thế kỉ 21 còn hơn.
Còn việc ở đây thịnh hành nam phong, có nam quán, Thiên Hoa không chú ý nhiều. Tình cảm là tự do, mấy người đó biến thái thì kệ họ, cậu không đẹp nghiêng thùng đổ nước, lại còn một thân đen bẩn, mấy tên buôn người cũng chẳng thèm bắt cậu bán vào đó.
Thiên Hoa moi moi đống rác, coi có thứ gì bán được không, đừng coi thường rác, hôm trước cậu vừa từ nó mà kiếm được 50 đồng, đủ mua 10 cái bánh bao. Rác được coi là thứ tài nguyên tiềm năng với những đứa trẻ lang thang, cậu may mắn mới kiếm được đống rác nguyên đó.
Thiên Hoa cố gắng không nghĩ tiếp, không thì cậu sẽ khóc mất, mới hôm trước còn sống với gia đình, có nhà để về, có người yêu thương, giờ chỉ biết đi trộm với moi rác để sống.
Bố mẹ thấy mình bây giờ sẽ bảo gì?
Thiên Hoa lắc đầu, lục tung chúng lên, rồi cậu thấy một vật.
Ngọc bội?
Thiên Hoa vươn tay cầm nó lên. Ngọc bội trắng, khắc chữ gì đó, hình như chỉ có một nửa, nửa còn lại đâu? Cậu lục tiếp muốn tìm chỗ còn lại nhưng không thấy. Chừng này thì bán được bao nhiêu? Thiên Hoa cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức cầm nó đến tiệm cầm đồ gần đó.
***
Thiên Hoa đần mặt ra, nhìn nhìn. Một nam tử chừng hơn 20 tuổi, tóc đen dài, kiếm dắt bên hông, gương mặt toát ra sự anh tuấn cương nghị, mũi cao thẳng, đôi mắt đen mực nhìn cậu đầy quan tâm và vui mừng, một thân thanh sam mang khí thế giang hồ của bậc võ lâm cao thủ.
“Cuối cùng ta đã tìm được đệ rồi!”
Thiên Hoa cứ ngớ người ngu ngốc khi kẻ chẳng quen biết nhào tới ôm chầm cậu, nói với giọng điệu rất hạnh phúc, không quan tâm việc người cậu đầy bụi đất thế nào.
Thiên Hoa thoáng nhận ra người y mang mùi hoa lily, loại hoa mẫu thân rất thích, cứ trồng khắp nhà.
Mà sao một nam tử lại mang mùi hoa? Đừng nói y dùng nước hoa đó?
***
Câu truyện là thế này: Thiên Hoa nhặt được ngọc bội, đem nó đi tiệm cầm đồ, một cao thủ võ lâm vô tình cũng vào tiệm đó, thấy ngọc bội thì vô cùng kích động, sờ sờ ngọc bội, nhìn chằm chằm nó, người còn thoáng run rẩy (đó là vị chủ tiệm kể), sau đó kề kiếm vào cổ chủ tiệm, đòi ông ta mang người đó đến đây,
La lão bản chạy ngược xuôi trong thành, thấy cậu đang ăn bánh bao và cứ thế nắm tay cậu lôi đi, ngọc do cậu mang đến, có chuyện gì thì cậu phải giải quyết (đó là ông ta nói).
Vị cao thủ đó ôm chầm cậu, thân thiết sờ đầu cậu, nói cậu đã lớn rồi. Sau đó, trong khi cậu còn ù ù cạc cạc, nam tử đã lôi cậu tới một phòng trọ, rồi từ từ giải thích. Rằng ngày trước cha mẹ anh ta có xích mích, anh ta ở lại với phụ thân, mẫu thân – giang hồ nữ tử không để ý mấy thứ cổ hủ như lấy chồng phải theo chồng – cứ thế mà mang đệ đệ đi. Hai cha con đã tìm khắp nhưng không được, cuối cùng nghe tin mẫu thân đã ch.ết, còn đệ đệ thì không rõ ra sao, manh mối duy nhất anh ta có là đệ đệ đeo một nửa ngọc bội có chữ Thiên, còn anh ta mang nửa có chữ Hạ.
“Phụ thân thuộc Thiên gia, còn mẫu thân thuộc Hạ gia, đó là vật đính ước của hai người họ, về sau chia cho hai huynh đệ ta.”
Anh ta vui vẻ nói, lấy ra một miếng ngọc đeo trên cố, trên đó có chữ gì đó, chắc là Hạ rồi.
“Nghe này, đây là…” Thiên Hoa định giải thích. Nhưng dừng lại khi tên đó nhìn ra xa xăm, nói bằng giọng rất mãn nguyện, còn mang thương tiếc nhàn nhạt, “Giờ tìm được đệ rồi, ta đã hoàn thành được di nguyện của phụ thân. Phụ thân cả đời tự thấy có lỗi với mẫu tử hai người, đã dành cả đời tìm kiếm đệ và mẫu thân, trước khi ch.ết, điều duy nhất phụ thân muốn là được chôn cùng mẫu thân, sau đó có một ngày hai huynh đệ ta đi bái tế người.”
Hình như phá hủy hạnh phúc của người khác là một việc vô cùng tàn nhẫn? Thiên Hoa cảm thấy đau đầu muốn phát điên: không nói không được, cậu đâu phải đệ đệ người ta, nói cũng không được, chưa tính việc hắn ta có nổi điên đập ch.ết cậu không, quan trọng là cậu thấy rất tội lỗi khi hủy đi niềm vui thực hiện được di chúc cuối đời của cha, tìm lại được đệ đệ thất lạc của anh ta.
“Những năm qua hẳn đệ đã phải chịu nhiều cực khổ,” Anh ta nhìn cậu với ánh mắt đau lòng, càng khiến cậu thấy khó nói thật hơn, “Ca ca sẽ làm hết sức mình để bù đắp cho đệ.” Anh thân thiết ôm cậu vào lòng, “Có ca ở đây, trời sập xuống ca sẽ gánh thay đệ…”
Trời ạ, đừng tốt như thế chứ? Bảo tôi làm sao nói thật được đây!!!
“Đệ là người thân duy nhất của ca ca, không được bỏ ca ca nữa nhé.” Thanh âm trầm ấm bên tai, nửa cầu xin, nửa tự trách, “Những năm qua, ca luôn rất cô đơn…”
Này, hình như anh bị chứng luyến đệ cuồng?