Chương 20-2: Phiên ngoại 1
Một bàn tay bám lấy vách đá lởm chởm, rồi một bóng người muôn phần chật vật từ đó leo lên.
“Đúng là không phải cho người ở mà.”
Miệng lầm bầm chửi rủa, rút lương khô trong túi ăn tạm, rồi người ấy lại vô cùng u oán nhìn lên. Núi cao, cao vút không thấy ngọn, chỉ có sương mù vờn quanh che khuất tầm mắt, xứng danh Tam Tuyệt Nhai.
Khinh công của hắn không phải tệ, cũng được nằm trong 20 hạng đầu của giang hồ, nhưng khinh công có tốt cũng đâu đủ để leo mãi như thế.
Thật không hiểu tên khùng kia nghĩ gì mà chọn chỗ này làm căn cứ địa? Thích học đám thần tiên truyền thuyết ăn gió uống sương sao?
…
Leo leo leo, Thiên Phong từ lâu đã không biết mình leo được bao xa rồi. Đầy đầu chỉ là cầu mong gặp được tên kia đòi nợ, rồi lại hi vọng đệ đệ không sao. Theo dò xét của hắn, đệ đệ được đối đãi rất tốt, chỉ cần không cố tình khiêu khích thì hẳn y sẽ không hại đệ đệ.
Tiểu Hoa Hoa của ca ca…
Hài đồng nho nhỏ, bàn tay nho nhỏ nắm lấy ngón tay ca ca, cười tươi rạng rỡ…
Hài tử nho nhỏ, gào khóc, bị đưa đi càng lúc càng xa….
Lần này ca ca sẽ bảo vệ được đệ đệ.
“Đến đòi nợ?”
Không phải một câu hỏi.
Yêu đồng đỏ như máu tươi nhìn chằm chằm vào người mới đến.
Huyết sắc yêu đồng, là yêu nghiệt bị nguyền rủa của Xích La quốc.
Là kết quả của sự loạn luân điên cuồng.
“Đúng thế.”
Thiên Phong dựa vào vách đá, chật vật đứng lên.
“Ta cần ngươi.”
Bốn năm trước, Tịnh Nhật kiếm khách khi mới sơ nhập giang hồ đã vô tình cứu một con quái vật.
“Muốn ta giết ai?”
Thân hình giấu sau áo choàng đen, chỉ nghe được tiếng nói và thấy một đôi mắt đỏ rực.
“Không cần giết,” Thiên Phong lắc đầu, “Chỉ cần ngươi kiềm chế những người trong một sơn trang, ta sẽ tự lo phần vác đệ đệ bỏ trốn.”
Yêu đồng không nói gì, nó không thích dài dòng, càng biết chỉ cần hỏi thì tên này sẽ bắt đầu lảm nhảm cả ngày không dứt về đệ đệ. Thiên Phong thật sự rất yêu đệ đệ, yêu đến… mù quáng, và trốn tránh sự thật.
~0~
“Y không dễ đấu.”
Thiên Phong chẳng muốn gật đầu làm gì, ai chẳng biết sự thật đương nhiên đó.
“Ta đã từng giao thủ với y.”
Tin mới đây. Thiên Phong bắt đầu tập trung nghe chuyện.
“Ta thua.”
“Ngươi nói kĩ hơn chút đi, chiêu thức thế nào, y thiện dùng kiếm hay đao, có điểm yếu gì không?”
Hắn hỏi một loạt, đã có nguồn khai thác thông tin thì phải đào sâu tới cùng. Hiểu kẻ địch bao giờ cũng là điều tốt.
“Đã từng có người thuê ta giết y, nên ta đã giao đấu với y,” Nó ngừng lại một chút, nhận xét, “Y không có điểm yếu.”
“Không đến mức đó chứ?” Thiên Phong cau mày, con người luôn có điểm yếu, không có thì chẳng phải người nữa rồi.
Như yêu đồng trước mặt hắn, thế gian đều nói y là quái vật, là yêu nghiệt, nhưng trong mắt Thiên Phong, y vẫn là người, dù bộ dáng hơi kì quái.
Ừ thì y có đuôi, tai nhọn, da vảy, nhưng bản chất là người là đủ rồi.
“Y thật sự không có.” Nó trầm ngâm nói, “Võ công kinh thế hãi tục, thể chất bách độc bất xâm, không có tình cảm dao động, không chùn bước trước bất cứ việc gì, không quan tâm đến thiện ác chính tà, không có trói buộc hay điều gì khiến y phân tâm lo ngại…”
“Nói thế nào chứ, y có thân nhân mà?” Tuy như vậy hơi đê tiện, nhưng Thiên Phong vẫn cố chấp tin tên điện hạ sẽ quan tâm đến người thân, gia đình thủy chung là ràng buộc vĩnh cửu, sinh ra bên nhau, chung một dòng máu… như hắn đã luôn mang ràng buộc với đệ đệ của mình vậy.
Nó điềm tĩnh giải thích,” Lúc phụ mẫu ch.ết cũng chưa thấy y dao động, thân nhân duy nhất còn sống của y là hoàng đế, chưa nói đến việc trong lòng y hoàng đệ có quan trọng hơn phụ mẫu không, thì bản thân hoàng đế đó đã khó đấu hơn cả y rồi, hoàn toàn không dùng người thân uy hϊế͙p͙ được.”
“Nhưng…” yêu đồng trầm giọng nói, nhìn sang Thiên Phong, ” ….nếu y thật sự thích đệ đệ đó của ngươi, y sẽ có điểm yếu.”
“Tên đó đâu biết tình cảm là gì, làm sao thích đệ đệ ta được.” Hắn lập tức phủ nhận. Khuynh Thành điện hạ thích một người? Hah, nói cho bất cứ ai cũng sẽ bị cười vào mặt.
“Ta chỉ nói vậy thôi, Thiên Phong, nếu trường hợp đó xảy ra, ngươi có bảo vệ được đệ đệ không?”
“Điểm yếu của Khuynh Thành Tịnh Kiến vương, rất nhiều kẻ sẽ muốn có…”
Những kẻ tham luyến sắc đẹp của đệ nhất mĩ nam tử, những kẻ nhắm vào Yến quốc, những kẻ có thù không đội trời chung với đại hoàng tử… nhiều, thật sự nhiều.
Yêu đồng không phải ngây ngốc, nó biết tên điện hạ đó luôn được bảo vệ rất kĩ, càng biết bên cạnh y sẽ là nơi an toàn nhất cho điểm yếu của y.
“Không có chuyện đó đâu, Triệt.” Thiên Phong lắc đầu.
Triệt cũng lười nói tiếp, chỉ nhìn ra ngoài, mắt thoáng mê mang chìm vào những giọt mưa rơi trên mặt đất. Không khí đã chuyển lạnh vì hơi nước, thoáng có những giọt nhỏ bắn vào chân hắn.
“Triệt, nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ canh lửa.”
Thiên Phong nói, nó im lặng, nằm xuống nhưng chưa ngủ.
Cứ trốn tránh như vậy sao?
~0~
Họ cứ đi nhắm hướng Bạch Vân sơn trang, Triệt trầm mặc, không biết nên làm gì, rồi đến một đêm, nghe Thiên Phong kể về đệ đệ hiện tại, nó buột miệng nói,
“Thiên Phong, đệ đệ ngươi ch.ết rồi.”
“Y đang sống rất khỏe trong sơn trang kia kìa. Ngươi còn rủa đệ đệ ta là ta không tha ngươi đâu.”
Thiên Phong lạnh lùng nói.
“Vậy tại sao ngươi đồ sát Lâm gia trang?” Triệt gặng hỏi.
“Ta chướng mắt chúng, vậy thì sao?”
Nó gần như phát điên lên, “Thiên Phong, đối mặt đi, vì Lâm gia trang giết đệ đệ ngươi nên ngươi mới giết chúng.”
“Đệ đệ ta không ch.ết!!!!!!”
“Ta không muốn xen vào việc riêng của ngươi, nếu ngươi nhận một khất cái làm đệ đệ ta cũng không phản đối, ta chỉ không muốn thấy ngươi tự lừa gạt mình như vậy. Đó không phải đệ đệ ruột của ngươi, không phải hài tử ngươi đã thề sẽ chăm sóc trước mộ phụ mẫu,” Nó rút đao, đỡ kiếm. Kiếm mang sát ý, nó cau mày, Thiên Phong thật sự động sát tâm với nó. “Ta biết ngươi cảm thấy có lỗi vì đã không làm được gì cho em trai của mình…”
“Ngươi không hiểu!” Thiên Phong đỏ mắt, rống lên, “Đó là đệ đệ của ta, tín vật của mẫu thân là bắng chứng.”
“Ám Dạ môn cũng có bằng chứng!”
“Chúng sai hết rồi. Đệ đệ ta không ch.ết, nó chỉ đổi tên thôi.”
Triệt câm lặng, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ bừng của người kia. Ám Dạ môn truyền thừa mấy trăm năm, là đệ nhất tình báo trong đại lục, khắp thiên hạ này, không ai nói tình báo của Ám Dạ môn có sai lầm. Có người còn nói ngày Ám Dạ môn sai sót trong tình báo là ngày môn phái ấy sụp đổ.
Ám Dạ môn không sai…
Trước kia, Tịnh Nhật kiếm khách đã cầu Ám Dạ môn tìm kiếm thông tin về đệ đệ, Ám Dạ môn trả lời rất nhanh chóng, đầy đủ thông tin về việc đệ đệ đã ch.ết thế nào. Thiên Phong lúc ấy gần như phát điên, phủ nhận sự thật, phủ nhận uy tín mấy trăm năm của địa vị đệ nhất tình báo, còn chửi vào họ… nhưng Ám dạ môn ra vẻ mình đại nhân đại lượng, không chấp chó sủa loạn nên đã mặc xác y.
Triệt còn không biết một điều, vì bản thân y không được đọc bản kết quả chi tiết Ám Dạ môn gửi cho Thiên Phong.
Là Thiên Phong đã giết đệ đệ của mình.
Là y đã giết. Y đã không nhận ra đó là ruột thịt cùng huyết thống, là người y đã tìm kiếm. Chính tay y đã đâm kiếm xuyên thân thể người y đã thề sẽ bảo vệ. Trong mắt y lúc đó chỉ là một tên hung thủ hèn mạt.
Y nhận lời Lâm gia trang, truy tìm hung thủ đã giết cả gia đình một nô tài của trang, lúc ấy y còn thầm có hảo cảm với Lâm gia, nghĩ họ thật nhân từ lương thiện vì đã quan tâm như thế tới một nô tài…
Sự thật là… hung thủ là Lâm thiếu gia, đệ đệ hắn không nhận ra lúc ấy chỉ là một con cừu thế tội, là hắn không điều tr.a kĩ, cũng là hắn vì Lâm gia yêu cầu, không giao hung thủ cho quan phủ mà tự tay hành quyết.
Là tại hắn.
Nên Thiên Phong đã trốn tránh sự thật này. Quên đi quá khứ và sai lầm đó, quên luôn sự thật đệ đệ bị chính mình giết ch.ết, cứ thế đinh ninh đệ đệ còn sống chỉ đợi hắn tìm ra.
Là hắn yếu đuối.
Triệt thở dài, bỏ đi cho tên kia bình tĩnh lại. Hắn không hiểu, và có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được sức nặng của thân tình trong lòng Thiên Phong.
Nếu trốn tránh là hạnh phúc, vậy cứ để mặc y vậy. Hắn sẽ không xen vào nữa.
Sáng hôm sau, Thiên Phong thần khanh khí sảng, tâm tình vui vẻ thúc giục hắn lên đường, hoàn toàn quên sạch chuyện hôm qua. Hắn thở dài, trước kia hắn cũng đã từng cãi nhau với tên này, mong y tỉnh ra, nhưng cứ qua một đêm là y sẽ quên vụ cãi lộn của họ. Không phải giả bộ bình thường, mà là thực sự quên đi.
Cứ thế tin đệ đệ ruột còn sống.
Thôi vậy, đệ đệ nhặt cũng không tệ. Mặc y đi.*Hoàn Phiên ngoại 1 *