Chương 24: Muội muội
“Hoàng huynh yêu dấu, huynh nhớ kĩ chưa?” Lòng thầm liên tục phê phán dìm hàng kĩ thuật quá kém của hai tên người mẫu, Phi Tuyết hỏi huynh ấy sau khi xua chúng đi.
Nguyệt Ly nghĩ nghĩ rồi gật đầu, hắn tin mình đã nhớ được từng chi tiết rồi. Chỉ là hắn vẫn không thể hiểu, lắc mông, rên rỉ, dương v*t sưng tấy, trừu sáp phía sau… hắn căn bản không hiều tại sao họ cảm thấy khoái hoạt. Tuy không có cảm giác nhưng Nguyệt Ly vẫn đọc sách, vẫn hiểu rằng ai cũng làm chuyện này trừ các nhà sư, hắn cũng chưa từng nghĩ về mấy thứ này ngoài việc cảm thấy nó rất bẩn, họ không cảm thấy bẩn sao, rõ ràng hậu môn với dương v*t chỉ dùng để đi vệ sinh thôi mà.
“Huynh cảm thấy gì?”
“Bẩn.” Nguyệt Ly bật ra cảm nghĩ thật. Phi Tuyết nhìn nhìn hoàng huynh, biết mình cũng không nên trông đợi gì từ kẻ lí trí quá mức này.
“Huynh có cảm thấy ngứa ngáy khó chịu hay nóng bức trong người không?” Hắn hỏi đầy hi vọng, nếu là nam nhân thật sự thì khi nhìn cảnh ái ân sẽ thấy chút hưng phấn, nếu đủ ɖâʍ đãng mẫn cảm có lẽ còn tự thủ ɖâʍ luôn được. Hoàng huynh nhà hắn tuy bị lãnh cảm nhưng chắc cũng có cảm giác a.
“Ngứa ngáy nóng bức là cảm giác gì?” Nguyệt Ly hỏi lại, hắn xưa nay chưa từng biết đến cảm giác đó. Cảm giác duy nhất hắn từng có là ấm áp của da thịt Thiên Hoa.
Phi Tuyết đầu hàng, nhớ lại ngày trước huynh ấy từng bị sốt cao, nhưng chính huynh ấy cũng không phát hiện ra, cho đến lúc ngất xỉu trong cung mọi người mới phát hiện người huynh ấy đã nóng như lò than, thái y cũng gặp khó khăn vạn phần khi hỏi gì huynh ấy cũng đáp là ‘không cảm thấy’.
“Được rồi, vậy nhục bổng của huynh có cương lên không?”
Nguyệt Ly phản ứng bằng việc tự với tay xuống giữa hai chân qua quần sờ sờ mình. Sau đó đáp trung thực, “Không cương.”
Nhìn vào đôi mắt tím thuần khiết, Phi Tuyết cảm thấy mình còn cả chặng đường dài. Hắn biết huynh ấy không bị bất lực, theo báo cáo của Lan Đặc thì thỉnh thoảng huynh ấy cũng bị mộng di, nhưng xem ra để huynh ấy biết ȶìиɦ ɖu͙ƈ là gì thì còn cách xa vạn dăm.
Hắn tính toán, kích thích qua mắt khi nhìn kẻ khác không tác động được huynh ấy, vậy nếu được người khác thủ ɖâʍ khẩu giao thì huynh ấy có cảm giác thoải mái được không? Phi Tuyết cân nhắc xem tỉ lệ thành công cao bao nhiêu…
“Tạm gạt cảm nhận của huynh sang một bên vậy, vấn đề bây giờ là huynh cần khiến đối tác tiểu thỏ của huynh thỏa mãn sung sướng.” Ban nãy hắn yêu cầu họ tự chơi đùa khiêu khích lẫn nhau chính là muốn huynh ấy học được thủ thuật kích thích tiểu thỏ, theo trực giác của hắn, tên nhóc đó còn là xử nam và là loại rất yếu ớt trước khoái cảm, nếu huynh ấy đủ lão luyện thì sẽ dễ dàng khống chế được y. Từ ‘người khiến cơ thể mình thỏa mãn cao trào’ đến ‘người yêu’ không cách nhau xa, đó là kinh nghiệm của hắn.
Hắn nghĩ xem nên cho huynh ấy luyện tập thế nào, dùng búp bê e không được, dùng người khác thì chắc chưa kịp làm gì đã bị chém ch.ết…
“Ta có thể làm y như vừa rồi.” Nguyệt Ly thản nhiên nói. Phi Tuyết không nghi ngờ năng lực sao chép của huynh ấy, nhưng bản thân hắn vẫn thấy không đủ, hai người mẫu vừa rồi còn quá non tay, huynh ấy học chúng vẫn sẽ non tay như vậy.
“Đã học phải bái người giỏi nhất, thần đệ sẽ mang đệ tử đắc ý và cả tấm thân này ra chỉ dạy hoàng huynh.” môi nhếch lên một đường cong ưu mỹ. Phi Tuyết búng tay, một mỹ nhân mở cửa bước vào. Đích xác là mỹ nhân, môi hồng khêu gợi, dáng người yểu điệu, thân mặc một chiếc áo dài mỏng hở ra bờ vai trắng nõn.
“Đây là Hồng Linh, đệ tử sắp xuất sư của thần đệ. Huynh muốn bắt chước thì nên bắt chước y.” Phi Tuyết chào hàng, Hồng Linh nhún mình cúi chào sư phụ và sư bá, khi cúi vạt áo hơi rộng hơi hạ xuống, khiến hai khỏa hồng du thoáng ẩn hiện.
Phi Tuyết đập bốp vào đầu y, “Sai rồi, dung tục thế này là không được, chính vì quá để ý đến việc khoe thân thể nên ngươi mới mãi chưa đạt tiêu chuẩn.” Hồng Linh bị đau, xoa xoa chỗ bị đánh, đôi mắt to thoáng ngấn lệ, mười phần đáng thương khi cúi đầu nghe thụ giáo.
Phi Tuyết quay sang hoàng huynh, “Bỏ qua vài điểm yếu thì kĩ thuật của tên này thuộc hàng nhất lưu, huynh quan sát mà học đi, thần đệ sẽ từ từ giảng cho huynh.” xong lại nhìn sang Hồng Linh, mắt nghiêm túc mang ý cảnh cáo rõ ràng, “Hôm nay học về năng lực hầu hạ đối tượng, đảm bảo khiến đối tượng đạt được đến thỏa mãn lớn nhất. Có sư bá ở đây, đừng làm mất mặt ta.”
Hồng Linh gật đầu hiểu rõ.
***
Nguyệt Ly cứ thế nhìn Hồng Linh hoạt động, tai nghe Phi Tuyết giảng giải nói về kĩ xảo hầu hạ, bảo cơ thể nam nhân có bốn chỗ mà nam nhân nào cũng mẫn cảm: hậu đình, côn bổng, song cầu, hai khỏa thù du. Trên thù du nên chú ý chỗ nó thũng xuống, côn bổng thì nên tập trung vào linh khẩu trên quy đầu, nhiều người cứ nghĩ chỉ nhục bổng kích thích mới đem lại cao trào, kì thật mười phần sai, hậu đình cũng làm được điều đó, nếu không thế gian đã không có nhiều đoạn tụ như thế. Trong hậu môn có rất nhiều tuyến dây thần kinh, sâu trong hậu môn có chỗ gọi là tuyến tiền liệt, khi đỉnh lộng chỗ đó sẽ cảm thấy muôn phần thoải mái, trừu sáp tiểu huyệt mục đích là ma sát nội vách bên trong, đâm vào tuyến tiền liệt tạo rất nhiều kích thích…. Phi Tuyết nói cơ bản kiểu thế
“Hoàng huynh, giờ huynh sẽ học khẩu giao, dùng miệng khiến bạn lữ phát tiết dục vọng. Đây là điều ái nhân nào cũng sẽ làm với nhau, huynh đừng có nghĩ gì về bẩn hay không thích, cứ coi nó như nước uống đi.” Phi Tuyết nói, môi cười, mắt nhuốm ȶìиɦ ɖu͙ƈ, tay chọc chọc đầu Hồng Linh, “giảng cho hoàng huynh ta nghe.”
Hồng Linh nghe lời, cúi xuống, tay vuốt lên côn bổng của Phi Tuyết, bắt đầu nói, “Sư bá, đầu tiên ngài cần hiểu về cấu tạo dương cụ, lúc này sư phụ dương cụ đã bắt đầu đứng lên, ngài có thể bắt đầu chân chính xem kỹ nó.” Tay y lướt lên trên, “Đầu tiên ngài sẽ thấy tính khí dạng trụ thể, tại đỉnh chóp có một vật dạng cầu, đường kính so với trụ thể lớn hơn nhiều, mọi người thường gọi là quy đầu.”
Tay y chạy tới quy đầu, Phi Tuyết thoáng rùng mình, nhưng tự chế lực siêu cường khiến y nhanh thả lòng ra, mặc tên kia lấy mình ra giảng bài. “Đỉnh quy đầu có một khe rãnh, đó là nơi nam nhân bắn tinh, thỉnh chú ý nơi này, đó là bộ vị rất mẫn cảm, khi khẩu giao dụng lưỡi nhu nhu một chút sẽ dễ dàng khiến y cao trào.”
Giảng bài không tệ, Phi Tuyết thầm hài lòng, xứng danh đệ tử đắc ý của hắn, đã nuốt từng lời hắn giảng vào đầu
“Dưới quy đầu phía là nam nhân tính khí hành bộ, nơi đó không có nhiều đầu dây thần kinh lắm, bởi vậy nếu ngài lấy tay hoặc lưỡi khẽ vuốt bộ vị này, thì cũng không gây cho nam nhân rất mạnh kích thích. Sư phụ nói rất nhiều người đều cho rằng ʍút̼ hành bộ sẽ làm nam nhân bắn tinh, kỳ thật không phải, nam nhân hầu bộ ở chỗ sâu trong cùng quy đầu ma sát, mới là nguyên nhân chân chính khiến nam nhân bắn tinh.
Dưới dương v*t là cao hoàn. Cao hoàn đối cảm giác đau đặc biệt mẫn cảm, nắn vuốt bóp nó có thể khiến bạn lữ dễ dàng chảy ra nước mắt sinh lý vì cả đau lẫn thoải mái. Sư bá cũng có thể ngậm chúng trong miệng, ngậm một cái thậm chí đồng thời hai cái, dùng lưỡi vân vê sẽ dễ dàng khiến người kia đạt tới khoái hoạt tối cao.
Ngài phải cẩn thận quan sát tính khí của người kia, hoàn toàn nắm giữ vùng mẫn cảm nhất trên người hắn, sử dụng tri thức, hảo hảo vận dụng lưỡi, môi, răng, khoang miệng và yết hầu….”
Phi Tuyết cười cười thêm vào, “Khi khẩu giao, huynh có thể thuận tiện ɭϊếʍƈ tiểu huyệt. Dẫu tiểu thỏ là ‘ trên’ hay ‘dưới’ thì đó cũng vẫn là một bộ vị rất mẫn cảm, là nam nhân khi được ɭϊếʍƈ chỗ đó sẽ cảm thấy rất thoải mái.” Chính hắn cũng luôn thích được sủng nô ɭϊếʍƈ giang cho mình, thật sự không tệ đâu.
Nguyệt Ly nghe nghe, nhìn nhìn, ghi nhớ vào đầu.
***
Thiên Hoa thật sự không cách nào cứu Niệm Niệm, Trác ca ca nghĩ cậu đến từ một thế giới thần kì nơi có thể cứu nàng, huynh ấy cầu xin cậu, thề nguyện làm bất cứ việc gì miễn là cậu mang nàng ấy đến đó, dù nơi đó không cứu được thì cũng cầu cậu mang nàng đi, như người sắp ch.ết đuối bám víu cọng rơm cuối cùng, với huynh ấy, đến được nơi đó là có hi vọng, còn hơn ở lại đây chờ đưa tang nàng. Huynh ấy nói sẽ lo mọi chi phí hành trình, dù nơi đó ngoài biển khơi xa thì huynh ấy cũng sẽ kiếm được con thuyền chạy nhanh nhất, dù đó là nơi rừng thẳm thì huynh ấy sẵn sàng dùng kiếm tạo một lối mòn, nếu chỗ đó quá xa huynh ấy sẽ mang đến Thiên lý bảo mã… Huynh ấy cung cấp mọi điều kiện, chỉ cần cậu dẫn đường, dù cậu không thể tự dẫn đường, thì cũng xin cậu chỉ lối đi cho huynh ấy, huynh ấy sẽ mang Niệm Niệm đi đến đó, dù có quỳ hàng năm ngoài cửa, dù bán cái mạng này cho họ để làm dược nô thử thuốc thì huynh ấy cũng tình nguyện….
Chỉ cần cứu được tiểu muội muội này, còn lại huynh ấy ra sao cũng được.
Thiên Hoa chắc chắn sẽ giúp huynh ấy, nhưng điều huynh ấy muốn lại nằm ngoài khả năng của cậu.
“Huynh không thể, Niệm Niệm.”
Cậu thừa nhận sự vô dụng của mình trước ánh mắt trong sáng của Niệm Niệm. Muội muội nhìn cậu, không nói gì, rồi mỉm cười, thì thầm, “Muội tin huynh.”
“…”
“Huynh thật lòng thương yêu tiểu Niệm Niệm, lại là loại người dễ mềm lòng, nếu bị cầu xin như thế, nếu tính mạng Niệm Niệm này nguy kịch, nếu nằm trong khả năng của huynh, huynh chắc chắn sẽ cứu muội dù có phải hi sinh chính mình. Huynh không làm, chứng tỏ huynh là không thể. Chứng tỏ thế giới huynh kể, quê hương của huynh thật sự không thể đến được nữa rồi.”
Cậu nhìn nàng, mắt dâng trào nước, Niệm Niệm tin tưởng cậu, nàng ấy vẫn như thế, thuần khiết hoàn mỹ, tin vào từng lời cậu nói. Tại sao thiên thần như nàng lại phải ch.ết, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế với nàng? Như có gì bóp nghẹt tim cậu, khiến cậu nức nở… “Niệm Niệm, huynh thật sự rất thương muội, huynh không muốn mất muội, huynh thật là vô dụng…”
Niệm Niệm ngồi dậy, không còn mang dáng vẻ bệnh tật yếu ớt như sẽ biến mất bất cứ lúc nào nữa, ngược lại, nàng như đang tỏa sáng, như một nữ thần, tay với ra lau nước mắt của cậu, môi cười nhàn nhạt, “Ta rất tự tin vào ánh mắt của mình, nếu ngươi đóng kịch gạt được ta, thì coi như danh dự mấy trăm năm của môn phái chôn vùi cũng tâm phục khẩu phục.”
Tay Niệm Niệm lướt xuống ngực cậu, dừng lại ở vị trí trái tim, “Nỗi đau của ngươi lúc này, là thật. Những gì ngươi kể cho ta, cũng là thật. Ngươi đến từ một thế giới khác, cũng là thật.”
Thiên Hoa chớp chớp mắt, dụi dụi lau lệ đi, Niệm Niệm cảm giác hơi là lạ.
Trác ca ca đột nhiên tiến tới từ phía sau, mặt huynh ấy mang vẻ lạnh lẽo vô cảm xa lạ, như một người khác, rồi huynh ấy… quỳ xuống trước Niệm Niệm.
Muội muội đứng lên, trong khoảnh khắc ấy, Thiên Hoa như thấy nàng ấy lột xác, làn da từ màu trắng bệch tái nhợt chuyển sang trắng nõn khỏe mạnh, bộ dáng không còn gợi người khác thương tiếc mà tỏa một… như là uy nghi, là… nhìn xuống thế gian, là khí thế của kẻ trường kì ngồi ngôi cao mà cậu từng cảm thấy ở Nguyệt Ly.
Niệm Niệm nhìn sang cậu, đồng tử vẫn là màu đen quen thuộc, nhưng âm u thâm trầm hơn nhiều, không còn trong sáng…
“Chúng ta cả đời truy cầu ‘sự thật’. Đã đưa tin thì sẽ đưa ra ‘sự thật’. Không võ công, không địa vị, không tâm cơ nhưng vẫn bức được ta tới bước này, Diệp Thiên Hoa, ngươi có thể tự hào về điều đó.” Giọng lạnh lùng thoáng tan ra một chút, đôi mắt cũng như mềm mại đi, tiếng nói như thì thầm, là lời nói thật, như thể muội muội đúng là nghĩ như thế, “Ngươi không vô dụng, Diệp Thiên Hoa, không vô dụng như ngươi tưởng đâu.”
Là an ủi? Niệm Niệm…
Đây còn là Niệm Niệm sao? Trác ca ca sao lại quỳ? Thiên Hoa mê man nghĩ, trước khi mọi thứ trước mắt như mờ đi.