Chương 92: ĐỊA TÂM PHẦN THIÊN MÃNG
Chất lỏng màu xanh thẫm tưới lên phòng hộ cấm huyết của ba người, phát ra tiếng kêu xè xè.
Phong Dực đem quang cầu phóng ra mức lớn nhất, có thể thấy được cặn bã của động vật chung quanh thân mình hoàn toàn bị tiêu hóa, rất rõ ràng, bọn họ bây giờ là đang ở trong dạ dày của Sa Long. "Thúi quá, bị thúi ch.ết mất thôi." Phi Nhi bịt mũi buồn bực nói.
Tạp Nhĩ giương cung, khẽ quát một tiết: "Diệt hồn tiễn." Liền thấy một đạo huyết mang bay nghiêng về hướng cũ, ầm ầm một tiếng, thịt nát máu rơi điên cuồng tiết xuống, nổ tung thành một đại động rộng hơn một trượng, một cổ khí nhiệt nóng bỏng từ bên ngoài tiến vào, còn có hỏa quang đỏ sậm chớp động không ngừng.
Ba người đồng thời vọt xông ra ngoài, nhưng cảnh tượng chứng kiến trước mắt lại khiến cho bọn họ phải thất kinh.
Chỉ thấy được bây giờ họ đang đứng là ở bên trong một miệng núi lửa, phía dưới chính là nham thạch nóng chảy sôi trào khắp nơi, mà Sa Long nọ không ngờ lại là một con thiềm thừ cự đại đang chìm nửa người trong nham thạch nóng chảy đó, nó vẫn không nhúc nhích, toàn thân bên ngoài cứng rắn tựa như nham thạch, cái miệng thật lớn nằm tại vách hang màu đen trong huyệt động dung nham tựa như nằm trong đó từ rất lâu vậy. (Thiềm thừ: Con cóc, ếch) Ba người kinh hồn rơi xuống trên thân con thiềm thừ đó, nhưng lại phát hiện ra đại động bị diệt hồn tiễn của Tạp Nhĩ đánh mở không ngờ lại lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được mà khép lại, trong chớp mắt liền khôi phục lại như ban đầu.
Phong Dực lấy tay gõ gõ, cứng thật a. "Tiểu Phong tử, Tạp Nhĩ, các ngươi nhìn kìa." Lúc này, Phi Nhi đột nhiên kêu lên.
Phong Dực cùng Tạp Nhĩ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong nham thạch nóng chảy đang khởi động, không ngờ còn phát hiện ra tám con đại thiềm thừ quỷ dị khác cũng đều đang bị vây trong nham thạch đó, miệng chúng cũng đều nằm tại vách hang, vẫn không nhúc nhích, giống hệt như một tòa điêu khắc. Nhưng mà bọn hắn đều biết, những con thiềm thừ đó đều là vật còn sống, nội tạng của chúng đều là do máu thịt hình thành, nhưng bề ngoại lại cứng rắn như đá, thật sự là khiến cho người ta ngạc nhiên, hơn nữa cả chín con hình thành một vòng tròn, hẳn là do người làm nên, có điều rốt cuộc là ai mà lại ngưu B đến như vậy? (ngưu B ý chỉ trâu bò ^.^) Lúc này, Phong Dực đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất trọng yếu, dùng sức đánh vào đại động vừa mới khép lại không lâu một kích, liền có một cổ lực phản chấn thật lớn truyền đến, khiến cho eo bàn tay của hắn phải sinh đau. "Tại sao lại có thể như vậy, diệt hồn tiễn của Tạp Nhĩ không phải đánh nát nó rất dễ dàng sao?" Phong Dực vẻ mặt đau khổ, không thể trở về đường cũ, vậy bọn họ làm thế nào mà đi ra ngoài đây hả?
Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ sắc mặt cũng biến đổi, trong huyệt động dung nham này căn bản là không có cửa ra, chỉ sợ phải đi xuống dung nham mới tìm được, có điều bọn họ thân thể đều là thịt, nếu chạm phải dung nham, chỉ sợ đầu khớp xương ngay cả cặn bã cũng không còn nữa. "Tạp Nhĩ, ngươi thử lại xem." Phi Nhi nói.
Ba người bay lên trời, Tạp Nhĩ lại bắn ra diệt hồn tiễn, chỉ thấy tiếng kích của huyết mang nọ vang lên trên lưng thiềm thừ, hoa lửa văng ra tung tóe, nhưng mà ngay cả một dấu vết nhợt nhạt thôi cũng nhìn không thấy được. "Xong hết rồi, chúng ta chẳng phải là bị vây ở chỗ này rồi sao." Phi Nhi buồn bực oa oa kêu lên. "Sao không nói luôn chúng ta sẽ táng thân nơi đây luôn đi." Phong Dực cười khổ, chỉ chỉ vào nham thạch nóng chảy đang dâng lên nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com Phi Nhi rút ra một chủy thủ hàn quang lập lòe, bỗng nhiên vung lên, chủy thủ hướng vách tường của động đâm một phát, nhưng mà tường động này lại có thể thừa nhận được độ nóng chảy của nham thạch, vậy độ cứng rắn của nó khỏi nói cũng biết, chủy thủ của Phi Nhi căn bản không thể cắm vào.
Rất nhanh, nham thạch nóng chảy liền dâng lên tới cổ thiềm thừ, mà ba người Phong Dực chỉ có thể giẫm lên đỉnh đầu nó, coi bộ chỗ này yên ổn cũng không được bao lâu rồi. "Làm sao bây giờ?" Phi Nhi nhìn Phong Dực, có lẽ chính nàng cũng không biết, mỗi khi có vấn đề không giải quyết được, nàng đều theo tiềm thức mà ỷ lại hắn.
Phong Dực nhìn tường động cùng đỉnh cao chừng ba mét, sạch sẽ nhẵn nhụi không có lối ra nào, lại cứng rắn như thế, hắn mặc dù có thể sử dụng Bích Hổ Công áp sát lên đỉnh, nhưng mà nếu tăng thêm sức nặng của Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ, chỉ sợ hắn cũng không thể kiên trì được bao lâu, huống hồ, hắn cảm giác được nham thạch nóng chảy này chắc chắn sẽ tràn lên tới đỉnh.
Lúc này, nham thạch nóng chảy đó cơ hồ đã đến lòng bàn chân ba người, hai mắt Phong Dực đột nhiên sáng ngời cười nói: " Các ngươi kề sát người ta, đừng sợ." "Đừng sợ, ta có thể không sợ sao? Cấm chế có cường thịnh trở lại đi nữa cũng không chống giữ được vài phút a." Phi Nhi trong miệng mặc dù nói thế, nhưng hai tay lại gắt gao ôm chặt cánh tay Phong Dực.
Nham thạch nóng chảy sôi trào rốt cuộc cũng tràn lên, Phi Nhi cả kinh kêu một tiếng, cả sức nặng của thân mình đều đặt lên người Phong Dực, hai chân nhảy khỏi mặt đất.
Nhưng mà lúc này dị tượng xảy ra, nham thạch nóng chảy đột nhiên giống hệt như sợ hãi cái gì đó, tự động hướng bốn phía tản mát ra ngoài, nơi ba người đứng, không ngờ lại thành chỗ an toàn duy nhất. "Tại sao lại như vậy?" Phi Nhi thấy được không có việc gì, ngạc nhiên kêu lên, Tạp Nhĩ cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Phong Dực. "Bổn thiếu gia thủy hỏa không thấm, chỉ là nham thạch thôi, sợ cái gì." Phong Dực cười hắc hắc nói, thẳng cho đến lúc vừa rồi hắn mới nhớ trong thân thể hắn có dung nhập tâm linh hồn hỏa, địa tâm linh hồn hỏa là chí bảo trong lửa, là lửa địa tâm được thối luyện qua ngàn năm triệu năm mà sinh ra, là ngọn lửa có linh tính, vạn hỏa chi vương.
Rất nhanh, nham thạch nóng chảy đã rút lại không còn tới đỉnh đầu ba người, nhưng chung quanh ba người lại hình thành một khu vực trống.
Chỉ là, mặc dù ba người tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong khoảng trống này lại không hề mang theo bất kỳ dưỡng khí nào cả, một lúc sau, vẫn sẽ ngạt thở mà ch.ết như thường. "Soạt" một tiếng, từ trong nham thạch nóng chảy phóng ra bóng dáng một đạo hỏa hồng không chút dấu hiệu quét ngang ba người Phong Dực.
Đồng tử Phong Dực co rút lại, bản thân hắn không lo một kích này, nhưng lại lo lắng đến Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ bên cạnh, Phong Dực chỉ kịp ném một quyển trục ma pháp Thạch Long Thuẫn ra.
Liền nghe âm một tiếng đi sau, Thạch Long Thuẫn nghiền nát. Mà trong hỏa nhiệt của nham thạch nóng chảy, có một vật ẩn hiện như rắn bò ra, đưa mắt nhìn chằm chằm vào họ. "Địa Tâm Phần Thiên Mãng? Thật có thứ này sao?" Phi Nhi kinh hãi nói, nghe nói loại viễn cổ mãnh thú kinh khủng này sinh ra trong trung tâm của nham thạch nóng chảy, lấy nham thạch nóng làm thức ăn, thiêu đốt vạn vật.
Lúc này, Địa Tâm Phần Thiên Mãng phát động công kích sắc bén, nó tựa hồ như biết được lửa đối với ba người không có chút tác dụng, nên công kích đều là đuôi rắn đánh ra như roi vậy. "Soạt, soạt, soạt!" Địa Tâm Phần Thiên Mãng điên cuồng công kích, tầng tầng cấm chế do ba người bày ra đều bị hắn kích phá, mà Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ bởi vì vị trí hoàn cảnh, căn bản không có cách nào phát ra công kích, tất cả đều nghẹn lại, tình huống nguy cấp vạn phần.
Cái đuôi của Địa Tâm Phần Thiên Mãng kích phá một đạo phòng hộ cuối cùng, thế như chẻ tre, hướng đầu Phong Dực đánh tới. "Bốp" một tiếng, Phong Dực hai tay bảo vệ đầu, va chạm mạnh một chút, cánh tay đau đến muốn nứt ra.
Địa Tâm Phần Thiên mãn hưng phấn lên, tiếp theo đó, giống như là đang nổi giận mà đánh vậy, toàn thân khắp nơi trên người Phong Dực ít nhất cũng bị trúng mười mấy phát, nếu không phải thể chất biến thái của hắn được địa tâm linh hồn hỏa cải tạo qua, chỉ sợ đã sớm xong rồi. "Tiểu Phong tử, ngươi đừng quản bọn ta nữa." Phi Nhi nức nở nói, nàng biết, nếu không phải bởi vì muốn che chở cho bọn họ, Phong Dực làm sao bị động như thế, nhưng mà nếu hắn vừa rời đi khỏi người họ, thì nàng cùng với Tạp Nhĩ sẽ bị nham thạch nóng chảy nuốt diệt hết.