Chương 132: THÁNH HUY LUÂN BÀN.
Phong Dực trở mình một cái, liếc mắt nhìn đám người bị chấn động không nhẹ, tở ý khinh thường cười hắc hắc. " A… ", hắn gần như dùng thân thể mạnh mẽ ngạnh kháng năng lượng Phong thuộc tính áp súc Đấu Khí của Mộ Tinh Oánh cũng không phải là không có khả năng, nhưng là tuyệt không thể nào dễ dàng như vậy, mới vừa rồi chính là nhờ U Minh Tà Nhận trong mi khiếu của hắn cản lại.
Mộ Tinh Oánh ánh mắt liền co rụt lại,vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Phong Dực như nhìn một tên quái vật, tên tuy là mục sư nhưng là như thế nào thân thể hắn lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này được, sau đónàng đưa tay hướng về phía Phong Dực, nhéo vào cánh tay của hắn một cái.
Phong Dực rời khỏi Như Trần Cư trong ánh mắt hoặc đố kỵ, hoặc ghen ghét cũng có sùng bái của những người ở đây đang vây quanh hắn, đi tới ven một cái sông nhỏ của đế đô, thản nhiên ngồi dưới một hàng liễu rủ.
Không bao lâu sau, một người đột ngột đi đến gần, đặt mông xuống ngồi bên cạnh Phong Dực.
Phong Dực quay đầu sang cười, lại đúng là thiếu niên trước đây đối với hắn giơ ngón giữa, động tác của người đó thế giới này không ai có thể biết được. "Ta kháo, gia gia ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã ch.ết." Phong Dực không hề che dấu tâm trạng kích động của mình, nắm tay đặt trên vai thiếu niên bóp nhẹ một chút. "Ta là người mạng sống rất lâu, muốn ch.ết cũng không ch.ết được." Thiếu niên cười ở trên vai Phong Dực đánh một quyền.
Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên đứng lên cùng nhau cười ha ha. "Phong Dực, ngươi là như thế nào nhận ra là ta?" Tạp Nhĩ tựa mình vào thân cây, tất cảcác đặc điểm của Huyết Tinh Linh trên người hắn đều đã biến mất, chiều cao cũng thay đổi, có thể nói cho dù là những Thần Tộc từng đuổi giết hắn giờ đứng ở trước mặt hắn cũng không nhận ra được. "Tất cảđều có thể thay đổi, nhưng là Huyết Tinh Linh chi tâm trong ngươivẫn chưa thay đổi, lúc đầu ta nhìn đến ánh mắt của ngươi ta liền hoài nghi là ngươi, lúc trước chúng ta ở Tử Vong Tuyệt Địa thất lạc nhau, ta vẫn tin tưởng ngươi vẫn còn sống, nhưng ngươi như thế nào lại điđược đến Thiên Lang đế quốc học việnvậy?" Phong Dực chậm rãi nói.
Tạp Nhĩ thở dài, hồi tưởng lại đoạn thời lúc gian sốngở trong Thần Phạt lao ngục kia thật là những tháng ngày sống không bằng ch.ết, không khỏi rùng mình một cái, nếu không phải trong lòng mình cố chấp cùngoán niệm ngập trời, hắn khẳng định không kiên trì nổi.
Bây giờ hồi tưởng lại, trong tận trái tim của Tạp Nhĩ cũng vẫn run nhè nhẹ, so sánh hắn ngày xưa không bằng ngày nay, mười tám trọng của Thần Phạt hắnđãchịu quađược tám trọng, cứ mỗi lần chống đỡ quamột trọng đều khiến tinh thần của hắn càng thêm trở nên cứng cỏi, tinh thần được biến hóa khiến thân thể hắn cũng có được những biến hóa kỳ diệu, tựa hồ như ở sâu trong linh hồn có thứ gì đó dường như đã thức tỉnh rồi.
Ngay lúc chịu lần thứ tám trọng Phong Lôi Kiếp, Kim Thạch Cuồng Phong cùng Huyền Tử Thiên Lôi mang theo khí thế hủy diệt đánh xuống người hắn, nếu là người bình thường thì tinh thần đã sớm bị hủy diệt, đồng linh hồn cũng bị tiêu tán, nhưng hắn lại dựa vào ý chí bất khuất, oán niệm cùng ý niệm cố chấp, mạnh mẽ đỡ lại. Cũng không biết vì sao. Đang bị từng đạo Huyền Tử Thiên Lôi đánh sâu vào trong linh hồn, Thiên Lôi đột nhiên bị thứ gì đó bên trong linh hồn hấp thu một cách nhanh chóng, chín chín tám mươi mốt đạo Huyền Tử Thiên Lôi dạo qua, lúc sau Tạp Nhĩ mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại phát hiện bản thân mình đã thần kỳ thoát ra khỏi Thần Phạt lao ngục, nằm ở nơi biên giới của Thần Tộc cùng một vùng đất hoang dã chính là Thiên Lang đế quốc hoang vu đồng thời nhìn thấy xác một thiếu niên phơi thây ở dã ngoại, trên người củahắn cầm thưbáo nhập học tại Thiên Lang đế quốc học viện, tâm niệm vừa động liền giả mạo thân phận của kẻ kia. Dựa vào thực lực của hắn hiện giờ, đã có thể hoàn toàn che đi khí tức khác biệt của mình, lần này theo đoàn đại biểu đi vào Kim Ưng đế quốc, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Phong Dực không hẹn mà gặp.
Phong Dực nghe xong lúc sau cũng không khỏi vạn phần cảm khái, đem sự việc chính mình trải qua sau khi chia tay đại khái nói ra một lần. "Tạp Nhĩ, ngươi hiện giờ có tính toán gì không? Chẳng lẽ cứ ởlại Thiên Lang đế quốc học viện giả mạo sao?" Phong Dực hỏi. "Hiện tại Thần Tộc cùng Tinh Linh Tộc đều vẫn còn đang truy sát ta, vốn định ở học viện tạm lánh vài năm luyện cho thực lực trở nên cường đại sau đó mới quay lại báo thù, nhưngbây giờ lại gặp được ngươi, không trở lại học việnnữa." Tạp Nhĩ nói. "Đi theo ta có thể càng thêm nguy hiểm." Phong Dực cười nói. "Ha hả, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng cũng rất kích thích, ta tin tưởng rằng ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng." Tạp Nhĩ nhàn nhạt cười, đồng thời bản tính hắn đối với địch nhân không thuận mắt liền cùng liều mạng, lại có thể đồng sinh cộng tử cùng với huynh đệ của mình, hắn tự nhiên rất vui mừng.
Tạp Nhĩ quyết định lần này tham gia đại hội giao lưu xong, liền kiếmcớ rời khỏi Thiên Lang đế quốc học viện, sau đó hắn cùng Phong Dực ước hội thời gian gặp lại rồi rời đi trước..
Khi Phong Dực trở lại Như Trần Cư, Như Trần Cư đã tạm nghỉ buôn bán, Mộ Tinh Oánh hiển nhiên đang ở chỗ này chờ hắn.
Không nói nhiều lời vô nghĩa, Phong Dực hai tay ở không trung vẽ ra một cái. Một u linh từ trong không khí hiện rangay trước mắt, duy trì khoảng hai thời thần mới biến mất. "Ẩn Tu La ra mắt thượng tôn." Mộ Tinh Oánh vội vàng đứng dậy cung kính nói.
Phong Dực ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Ẩn thần bảo ngươi làm việc, ngươi đã làm được những gì rồi?" Mộ Tinh Oánh ngẩn ra, vội vàng nói: "Ẩn thần lúc trước lệnh cho thuộc hạ thời gian là ba năm, hiện tại mới qua một năm, một vạn gốc Thông Thiên Thảo vừa mới nảy mầm, thuần âm thuần dương tinh khí thu thập càng ngày càng khó, huống hồ ở trong học viện các đệ tử thực lực đều rất thấp, hiệu quả suy giảm mạnh, nếu như muốn nhanh chóng có Thông Thiên Thảo, trừ phi thu thập được tinh khí căn nguyên của thần cấp cao thủ tu luyện Huyền Âm cùng Huyền Dương công pháp, nhưng lại phải bảo trì đồng thân." Thông Thiên Thảo? Phong Dực hiểu mình vừa biết thêm được một ít bí mật, bất động thanh sắc nghĩ về việc Mộ Tinh Oánh nói, mà bởi vì Mộ Tinh Oánh đối với thân phận của hắn rất tin tưởng, không hềcó chút nghi ngờ, thế nên đã hỏi thì phải trả lời. "Tốt lắm, về sau ngươi bên này do ta tiếp quản, không cần biết như thế nào, Thông Thiên Thảo tiến độ phải nhanh hơn, đây là mệnh lệnh của ẩn thần." Phong Dực nói xong liền rời khỏi Như Trần Cư.
Tìm một chỗ yên tĩnh, vẽ mặt bình tình của Phong Dực trở nên biến sắc. Nguyên nhân là từ trong một phần trí nhớ của Ny Á hắn biết được Mộ Tinh Oánh kỳ thật là ẩn sát mai phục tại Như Trần Cư, trong lòng liền sinh ra một cái ý tưởng, giả mạo Ẩn Sát cao tầng thử xem có thể từ chỗ Mộ Tinh Oánh tìm ra chút ít tin tức gì đó hay không. Sự thật chứng minh hắn đã thành công đạt được tín nhiệm của Mộ Tinh Oánh, tìm ra được một bí mật động trời.
Thông Thiên Thảo! Đúng vậy, Phong Dực dám khẳng định, đây là đồ vật quan trọng, tuyệt mật của Khổng Tước gia tộc. Bất quá hiểu biết của Mộ Tinh Oánh về đồ vật này có hạn,chính là bản thân nàng cũng không biết Thông Thiên Thảo dùng để làm gì.
Mặt khác Phong Dực còn biết được một việc, Khoa Lâm sử dụng đúng làkỹ năng Huyền Băng thuẫn,đây là kỹ năng có nguồn gốc từ một gia tộc ẩn thế lánh đời tại Băng Phong cốc, một vạn năm trước gia tộc này cùng với gia tộc Thanh Mộc của Phi Nhi có địa vị ngang nhau đồng thời là một thế lực thần bí.
Hiện giờ tại Thần Phong đại lục, sóng gió bắt đầu nổi lên, Ma tộc xảy ra một việc lớn (Thiên Ma giáng thế), Thần Tộc cũng sớmkhông cam chịu mãi là kẻ đứng ngoài, các gia tộc ẩn thế lánh đời từng gia tộc một bắt đầu xuất hiện, cũng không biết là có ý nghĩa gì? Text được lấy tại truyenyy[.c]om Tây bắc hoang dã, vạn vật tiêu điều, gió bắc rét lạnh sắc như dao, trên mặt đất cơ bản cây cỏ cao như thắt lưng đều bị gió lớn thổi cho áp xuống hẳn dưới mặt đất.
Ba Ba Thác hét lớn một tiếng phóng lên cao, trong tay cầm cự kiếm, trên lưỡi kiếmmangtheo kim sắc Đấu Khí giống như điện phóng ra, cuối cùng một gã đại tướng Man tộc mình đồng da sắt, cao chừng ba thước bị đánh bay lên, trên không trungphun ra mấy ngụm máu. "Keng" một tiếng, Ba Ba Thác đem cự kiếm để ở trên mặt đất vận độngthân thể gần cạn kiện sức lực của mình, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hiện giờ ở trên người hắn chừng hơn mười vếtthương có thể thấy được xương ở miệng vết thương, cũng là do Man Tộc kia tâm địa độc ác, chống đỡ được đến hiện tại đã là cực hạn rồi, huống hồ một đường đi đến đây đều bị Man Tộc phục kích đuổi giết.
Ba Ba Thác hít sâu vài hơi, hắn không thể ngồi xuống, hắn biết một khi ngồi xuống, ý chí luôn giúp hắn mạnh mẽ chống lại sẽ bị sụp đổ, mà ở phía sau còn có Man Tộcđang gắt gao truy đuổi.
Hai chân buông thõng nặng nề như bị đeo chì, Ba Ba Thác từng bước, từng bước một một hướng về phía trước rời đi.
Chỉ qua là Ba Ba Thác còn chưa đi được trăm mét, đồng tử chợt co rút lại, chỉ thấy được phía trước không xa có vài thân ảnh hình thù kỳ quái ngăn cản ở phía trước, xung quanh hông bọn họ là một khối da thú, còn lại toàn bộ chính là khắp người lông lá, những ngón tay thô dày, móng vuốt sắc nhọn, đầu giống như đầu sư tử biến dị, cổ đeo một chiếc vòng vàng, tóc tai cực kỳ chói mắt. "Hoàng Kim sư tộc! Xem ra số mệnh của Ba Ba Thác ta phải dừng lại tại đây rồi",Ba Ba Thác thầm nghĩ, vừa thoát khỏi miệng hổ lại vô miệng sói, Man Tộc còn truy đuổi ở sau lưng. Bây giờ lại gặp Thú nhân tộc, hơn nữa còn là Hoàng Kim sư tộc, cái mạng già này không thể khôngđểlại chỗ này rồi. "Mau giao ra Thánh Huy Luân Bàn, ta sẽ cho ngươi được ch.ết toàn thây", một gã ở trong Hoàng Kim sư tộc vươn cái lưỡi màu đỏ tươi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ trên môi, từ trong ánh mắt lóe ra sự tàn nhẫn khát máu **. "Thánh Huy Luân Bàn là thánh vật của Man Tộc, các ngươi muốn có thì đến Man Tộc mà hỏi." Ba Ba Thác nhe răng cười nói, bộ dángcùng vớirâu quai nón bị nhuộm thành màu đỏ khiến hắn thoạt nhìn so với mấy tên Thú nhân tộc nàylại càng giống thú nhân hơn. "Hừ, ngươi vàoăn trộm được Thánh Huy Luân Bàn trong Man Tộc thánh đàn, việc này chúng ta sớm biết được, nếu biết điều thì mau giao nó ra để chúng ta đem về", tên Hoàng Kim sư tộc cả giận ác độc nói, đúng là Thú nhân tộc tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản, ngay cả uy hϊế͙p͙ cũng không biết sử dụng. "Được, cho các ngươi", từ bên trong không gian giới chỉ, Ba Ba Thác lấy ra một thứ hình tròn được dùng vải vóc bao quanhtrông giống Luân Bàn, thấy thế vài tên Hoàng Kim sư tộc ánh mắt trừng lớntất cả đều muốn xông lên để cướp đoạt, Ba Ba Thác dùng sức ném vật này vềđằng sau bọn họ.
Mấy tên Hoàng Kim sư tộc này nhất thời tất cả đều xoay người một cái, đem phía sau lưng trống không bại lộ ở trước mặt Ba Ba Thác. "Thập Tự Kim Duệ Trảm!" Ba Ba Thác điên cuồng hét lên một tiếng, trong tay cự kiếm vẽ ra một chữ thập kim sắc Đấu Khí, hướng tới vài tên Hoàng Kim sư tộc chém tới.
Trong đó một gã Hoàng Kim sư tộc còn chưa kịp phản ứng liền bị cắt thành bốn khối, còn lại vài tên cũng tỉnh táo ngay tại chỗ lăn ra phía bên ngoài tránh thoát, rồi gào thétxông vềhướng Ba Ba Thác đã kiệt sức vọt lại.
Ba Ba Thác nở nụ cười, hắn đứng thẳng tắp, máu tươi từ từ chảy xuống cự kiếm trong tay, nhưng giờ hắn đã vô lực giơ lên, hắn biếthắn đã không thể may mắn thoát khỏi.
Lúc này, ngay trước khi lợi trảo của một gã Hoàng Kim sư tộcđâm vàotrái tim Ba Ba Thác một giây, một đạo thanh sắc Đấu khí bắn tới mi tâm gã sư tộc đem hắn chém thành hai nửa. Ngay sau đó, đột nhiên năng lượng ma pháp khổng lồ dao động, một tiếng rít gào của Hỏa Long nhằm về phía vài tên Hoàng Kim sư tộc còn lại, nháy mắt đem chúng thiêu đốt thành thành than.
Một nam một nữ ở trên không trung phiêu nhiên hạ xuống, nam nhân ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc một thân áo giáp mềm màu lam nhạt, cầm trong tay một thanh trường kiếm màu lam nhạt. Nữ tử hơn hai mươi tuổi, một thân trang phục hỏa hệ ma pháp bào cao quý hoa lệ, cầm trong tay pháp khí tuyệt đỉnh tại Thần Phong Đại Lục Viêm Long pháp trượng, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, không vướng bụi trần.
Vị trung niên nam tử tay trái vươn ra lăng không hút lấy túi mà Ba Ba Thác tung đi,Luân Bàn liền tự động bay đến trong tay hắn, hắn xé mở vải vóc bọc bên ngoài liền thấy một khối ngọc thạch hình tròn,dẹp. Căn bản là không phải là Thánh Huy Luân Bàn.