Chương 141: HƯƠNG DIỄM GIA PHÁP
Lăng Sương trở lại trong phòng. Mang theo hai nàng cung nữ thân cận bê một bồn tắm bên trong có đổ đầy xuyên thủy (nước suối trong) cùng rắc cánh hoa khắp bồn.
Hai nàng cung nữ giúp Lăng Sương cởi xiêm y, liền lộ ra một thân thể mềm mại trắng mịn trong không gian, song nhũ vểnh lên cao ngất, vòng eo tinh tế, kiều đồn tròn trĩnh, có thể nói dáng người của nàng là cực phẩm trong giới nữ nhân.
Lăng Sương bước vào bồn tắm, ngồi xuống dựa vào thành nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi, bản cung muốn nghỉ ngơi trong chốc lát".
Hai nàng cung nữ lĩnh mệnh đi ra ngoài, mà vẻ kiên nghị trên khuôn mặt của Lăng Sương lập tức biến mất, chính là lại trở nên mệt mỏi nồng đậm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lăng Sương đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng lại gần bồn tắm của nàng đi tới. "Bản cung không phải nói không được tới quấy rầy sao? Mặc kệ là có chuyện gì, lập tức đi ra ngoài" Lăng Sương nhắm mắt lại âm thanh lạnh lùng nói, hiển nhiên là không muốn để vẻ mệt mỏi, yếu ớt của nàng bị người khác trông thấy, trước mặt người khác cho tới bây giờ nàng luôn là một nữ nhân có tấm lòng cứng rắn tựa sắt đá.
Một lúc sau, không có thanh âm trả lời, thân thể mềm mại của Lăng Sương nhất thời cứng đờ, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, mang theo nụ cười nhàn nhạt đang đứng nhìn nàng. "Phong Dực!" tâm hồn thiếu nữ của Lăng Sương chấn động, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chính là kinh ngạc nhìn hắn. "Nghe nói ngươi muốn hồng hạnh xuất tường*, bổn thiếu gia một mình tới đây chính là muốn chấp hành gia pháp." Phong Dực đi tới ngồi xổm xuống trước bồn tắm, đại thủ gảy nhẹ những cánh hoa trên mặt nước, thân thể cực kỳ mê người của Lăng Sương như ẩn như hiện.
Cũng không biết vì sao, Lăng Sương đang nghe đến một câu sau này của Phong Dực, cảm giác trống rỗng đột nhiên tan biến, lại có một loại cảm giác hạnh phúc cùng ngọt ngào chưa từng có dâng lên. "Ngươi dự tính chấp hành gia pháp như thế nào?" Lăng Sương hỏi, trong mắt ẩn hàm một tia nhụ mị yếu mềm.
Phong Dực trong tay chém ra một đạo thánh quang nhu hòa đánh vào bồn nước, trong nháy mắt đem tất cả nước trong bồn cuốn đi, hình thành một đóa thủy liên (hoa sen nước) đem thân thể xích lõa của Lăng Sương bày ra trên mặt nước, vài cánh hoa đính vào người nàng như những chiếc lông dê, toát lên một vẻ đẹp hoàn mỹ vô song. "Ngươi…, ngươi muốn làm gì?" Lăng Sương hai tay ôm ngực xấu hổ buồn bực nói, tuy nói nàng đã từng cúng Phong Dực phát sinh quan hệ hết sức thân mật (mịa chơi nhau đóa), nhưng là vẻn vẹn chỉ có một lần đó mà thôi, với lại còn là trong tình huống bị trúng mị độc phát sinh nữa chứ. "Đương nhiên là chấp hành gia pháp rồi, hiện tại, ngoan ngoãn vểnh mông lên" Con ngươi đen nhánh của Phong Dực chăm chú nhìn vào kều đồn của Lăng Sương, vẻ tươi cười trên khóe miệng nhất thời trở nên tà dị.
Hàm răng của Lăng Sương cắn chặt vào môi dưới, nàng sao có thể làm ra cái loại tư thế xấu hổ muốn ch.ết như vậy, không khỏi cầu xin nhìn Phong Dực. "Nhanh lên" Nhưng là trong mắt Phong Dực vẫn toát ra quang mang tà ác nguy hiểm, Lăng Sương hoàn toàn có lý do tin tưởng, chỉ cần nàng không nghe theo, hắn sẽ khiến nàng càng làm ra tư thể xấu hổ hơn nữa. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com Lăng Sương cắn chặt răng, xoay người quỳ gối trên đóa thủy liên kia, đem kiều đồn tròn trịa trắng noãn nhếch lên ở trước mặt Phong Dực.
Phong Dực nuốt nước miếng ừng ực, trong con ngươi đen nhánh dấy lên hai luồng hỏa diễm, gắt gao nhìn chằm chằm vào kiều đồn đang ở gần trong gang tấc kia.
Hai cánh mông chắc nịch tròn trịa, cho dù không sờ cũng có thể cảm giác được sự co dãn kinh người, da thịt trắng như tuyết tựa như một khối bạch ngọc tinh tế,ở giữa là một đường rãnh màu hồng nhạt, từng đợt sóng từ thị giác liên tục truyền đến trùng kích khiến não Phong Dực căng ra. "Ba" một tiếng giòn vang, Phong Dực vươn đại thủ vỗ một cái lên kiều đồn của Lăng Sương, chỉ thấy được nhục đồn (thịt mông) chấn đống, một dấu tay màu hồng chói mắt hiện lên trên kiều đồn tuyết trắng tinh tế. Mà Lăng Sương yêu kiều tựa như khóc mà rên rỉ lên một tiếng, không thể nói là vì đau nhức mà chính là vì khoái cảm a.
Phong Dực mở miệng hít một hơi thật sâu, dục hỏa mãnh liệt bốc cháy lên, đại thủ lại là chụp vài cái trên kiều đồn của Lăng Sương. Liền sau đó, đại thủ của Phong Dực tựa như đang vuốt ve trên đồ vật chí bảo, thực là cực phẩm mĩ mông a.
Lăng Sương chỉ cảm thấy những nơi đại thủ của Phong Dực đi qua hỏa nhiệt tê dại, làm nàng sớm đã động tình, xuân dịch tràn ngập khê cốc (chính là ɖâʍ thủy ướt đẫm tiểu muội muội a). "Soạt"một tiếng, Phong Dực xé bỏ y phục nhào tới, thủy liên không bao giờ có thể thành hình được nữa, hai người nhất tề rơi vào trong bồn tắm.
Hai chiếc miệng khô khốc mở ra nhanh chóng dính sát vào nhau, đại thủ của Phong Dực tại kiều đồn của Lăng Sương bắt đầu dụng lực vuốt ve mãnh liệt. "A, Phong Dực " Cả ngời Lăng Sương một hồi loạn chiến, hai chân gắt gao quắp lại dính ở bên hông của Phong Dực, cảm giác trong cơ thể như bi lửa nóng thiêu đốt.
Nước trong bồn chấn động, thật lâu sau đó mới bình ổn.
Lăng Sương dựa vào ngực Phong Dực, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng tựa như hoa đào, qua hồi lâu, thân thể nàng có chút run rấy, vẫn còn chìm trong dư vị cao trào. "Phong Dực, ta nghĩ ngươi…" Lăng Sương ôm chặt Phong Dực, không còn giống như bình thường là một vị công chúa uy nghĩ không nói hai lời nữa, mà lại như một nữ nhân bình thường được gặp lại tình lang quấn quýt si mê sau một thời gian chia li. Cho tới nay, nàng chính là bắt buộc bản thân không được nghĩ tới Phong Dực, lừa mình dối người đối với hắn không có cảm giác, nhưng trên thực tế, lòng của nàng sớm đầu hàng, chính là nàng vẫn chưa chịu thừa nhận mà thôi, bằng không vì cái gì vẫn đều dùng cơ quan tình báo của mình truy tìm tin tức của Phong Dực, một khắc cũng không đình chỉ.
Phong Dực hôn nhẹ lên trán Lăng Sương một cái, chỉ cảm thấy lúc này nàng không hề có chút uy thế cùng xáo trá, thật đúng là làm người khác muốn yêu thương. Hắn có thể cho phép nữ nhân của mình có lòng dạ có dục vọng quyền lợi, nhưng lại tuyệt không cho phép nàng ở trước mặt của mình cũng như vậy. Nếu hôm nay Lăng Sương ở trước mặt hắn còn biểu hiện giống như trước đây, chính là không thể có một phen quang cảnh mây mưa như vậy. May mắn chính là, Lăng Sương cuối cùng không có ngăn cản tình cảm trong nội tâm mình bộc phát, đột nhiên ở trước mặt Phong Dực đem mặt nạ của mình toàn bộ đều vứt bỏ. "Ha hả, ngươi bây giờ còn muốn cùng cái tên cẩu Hùng kia đính hôn không?" Phong Dực nói.
Lăng Sương lắc đầu, có chút khẩn trương, mở miệng nói: "Phong Dực, kỳ thật ban đầu ta tính toán cùng Ưng Hùng đính hồn chỉ là hình thức mà thôi, cũng không phải…" "Hư, ta tin tưởng nàng." Phong Dực vỗ vỗ Lăng Sương, trấn an nói. "Phong Dực, nếu chàng ở Thiên Lang đế quốc, ta nhất định cũng sẽ xuất hiện tại Thiên Lang đế quốc như vậy", bàn tay Lăng Sương nhẹ nhàng vuốt ve trên người Phong Dực, nhỏ giọng nói. "Vậy nàng hiện tại tính toán làm sao bây giờ?" Phong Dực cười hỏi. "Vốn là ta muốn lợi dụng việc đính hôn cùng Ưng Hùng để kết minh với Kim Ưng đế quốc, sau đó bắt tay cùng đối phó Thiên Lang đế quốc, để đem lại sự ổn định hoàn toàn cho Thanh Long đế quốc, bất quá hiện tại cũng không như vậy nữa, ta sẽ thống lãnh Thanh Long đế quốc lao tới giáp công cùng hai đại đế quốc này, hơn nữa càng phải trở nên cường đại hơn." Lăng Sương nói tới đó, trong đôi mắt mỹ lệ trong suốt toát lên vẻ kiên định cùng tự tin. "Lăng Sương, nếu ta muốn nàng buông bỏ quyền lực trong tay thì sao?" Phong Dực đột nhiên nói.
Lăng Sương chấn động, tia sáng trong mắt dần dần trở nên ảm đạm, thật lâu sau mới cô đơn nói: "Nếu đây là của yêu cầu của chàng, ta đây nguyện ý buông bỏ nó." Phong Dực nở nụ cười, nói: "Nhưng mà ̣ như vậy nàng lại cả đời không vui, ta làm sao có thể làm như vậy chứ? Nàng buông tay để làm chuyện nàng muốn nàng. Nhưng là đệ đệ Khải Nhĩ của nàng, hắn làm sao bây giờ?" "Khải Nhĩ không phải chính là đương kim hoàng đế sao, nếu thực sự có năng lực quản lý Thanh Long đế quốc, ta nguyện ý đem quyền lực giao cho hắn, nhưng là hắn không có, quyền lực giao cho hắn, Thanh Long đế quốc rất nhanh liền như tằm ăn rỗi không còn một mảnh, nếu hắn không có năng lực này, như vậy Thanh Long đế quốc liền nhất định là sân khấu của ta." Lăng Sương nói, ở trước mặt Phong Dực cũng không có che dấu khát vọng quyền lực của nàng.
Phong Dực trải qua nhiều đời há lại có thể là người cổ hủ, nếu thật sự yêu một nữ nhân, đem nàng giắt ở cặp quần chính là biểu hiện tối ích kỷ, cấp cho nàng không gian, cấp cho nàng sân khấu để nàng phóng thích tài hoa của mình mới là chân chính yêu nàng.
Thời gian uyên ương ở bên nhau nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời liền đã tờ mờ sáng, Phong Dực cũng tự ly khai dịch quán của Thanh Long đế quốc mà thần không biết quỉ không hay.
Tại nơi Phích Lịch quân đoàn dừng chân, vô số tinh kỳ phấp phới bay trong gió, hai vạn tướng sĩ của Phích Lịch quân đoàn quân trang nghiêm chỉnh, phân bố chung quanh diễn vũ trường.
Hôm nay chính là thời gian Thập bát phượng vệ cùng Thập bát danh chiến sĩ cấp thấp ước hẹn quyết đấu, thời tiết cũng thật là tốt, bầu trời trong xanh cùng nắng ấm, có lẽ ngay cả lão thiên cũng muốn biết được kết quả tột cùng.
Lúc này, các cấp quí tộc đang lục đục tiến vào để xem trận quyết đấu, dù sao trong vòng một tháng qua tin tức về trận quyết đấu này đã được đồn đại ở khắp đế đô, trở thành đề tại thảo luận sôi nổi của rất nhiều người ở rất nhiều các quán trà tửu lâu.
Dương Văn Vũ tự không cần phải nói, xuất thân từ Kim Ưng đế quốc danh môn Lôi Bằng gia tộc, tuy nói Lôi Bằng gia tộc đã sa sút đi nhiều, nhưng uy thế vẫn còn, huống hồ Dương Văn Vũ ở đế đô đích thật rất có danh tiếng, nàng chính là nữ quân đoàn trưởng duy nhất ở đế đô, tuy nói quân đoàn nàng thống lĩnh chỉ có hai vạn người chiến sĩ, chỉ tương đương với một phần năm binh lực của các quân đoàn khác.
Mà Phong Dực là một gã mục sư mới nổi tại Kim Ưng đế đô, nghe nói cùng Tụ Bảo Các Các chủ có quan hệ ám muội, lại cùng trưởng công chúa của Thanh Long đế quốc vừa rồi đến Kim Ưng đế quốc bái phỏng có chuyện, hơn nữa thực lực của hắn thâm sâu khó lường, nghe nói đã đạt tới cảnh giới Thần mục sư.
Hai người chính là đề tài trong tâm trong cuộc thảo luận, tất nhiên là lập tức liền sôi nỗi tranh cãi mà về kết quả thắng bại cũng là nóng nảy dị thường, thu hút gần một trăm vạn người, nhiều người đặt tới hơn một nghìn vạn kim tệ, tóm lại một trận so tài này đã thu hút sự chú ý của cả nước (hình như không thua gì trận siêu kinh điển của Barca và Real hum trc a ^^). "Lăng Sương, hướng bên này đi, bên kia ta cố ý đặt một cái ghế đệm". Lục hoàng tử Ưng Hùng ân cần dẫn đường ở phía trước, hôm nay trời vừa sáng hắn đã tới trước cửa chờ Lăng Sương, nhìn thấy vẻ ôn nhuận như nước, kiều diễm ướt át của nàng, hắn cảm thấy như nhìn thấy thiên tiên, mặc dù cũng không hiều vì sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy, nhưng hắn cũng không có quản nhiều, tâm tư vốn đã rất cường liệt lại càng như hỏa thượng thiêu du (ngồi trên đống lửa), hắn nhất định phải đem nữ nhân này tới tay.
Lăng Sương một đường đi tới thu hút rất nhiều sự chú ý, đối vẻ phong tình của nàng mê muội không thôi, nhất là những người hôm qua gặp nàng lại càng thêm giật mình, như thế nào chỉ qua có một buổi tối lại trở nên mỹ lệ dường này, vẻ đẹp như vậy liền vượt lên hẳn An Kỳ Nhi - người trước đây cùng nàng tự xưng là đế đô song kiều. Lăng Sương nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đệm, trước mặt bày ra một chiếc bàn, mặt trên có hoa quả điểm tâm cùng nước trà, cũng phải công nhận là vị Lục hoàng tử này đã hao phí không ít tâm tư. "Trò hay ngươi nói chính là cái này a." Lăng Sương ra vẻ không biết hỏi. "Đúng vậy, tên mục sư này không biết tự lượng sức mình, lại dám dùng Thập bát danh chiến sĩ cấp thấp khiêu chiến cùng Thập bát Phượng Vệ của Dương Vân Vũ, quả thực chính là như lấy trứng chọi đá, trò hay nhất chính là chờ tới lúc hắn thua cuộc, Dương Văn Vũ sẽ bắt hắn cởi sạch quần áo chạy trên đường lớn của đế đô, ha ha ha, đây chính là một tin tức độc nhất vô nhị a." Ưng Hùng cười lớn khoe khoang nói. "Nga? Ta lại tuyệt đối tin rằng mục sư này sẽ chiến thắng, hắn đã đạt tới cảnh giới Thần mục sư, một gã Thần mục sư sao lại có thể ngu ngốc như vậy, không có mười phần nắm chắc hắn sao dám khoe khoang phách lối?" Lăng Sương nhíu nhíu đôi mi thanh tú, nhàn nhạt nói. "Hắn đầu óc có vấn đề chăng." Ưng Hùng thuận miệng nói. "Ngươi đầu óc mới có vấn đề." Lăng Sương ánh mắt ngưng trọng. Nhưng lại ẩn hiện sát khí, tên hỗn đản này lại dám ở trước mặt mình nói xấu Phong Dực (người trong lòng của nàng), nếu không phải do thận phận của hắn cùng hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, liền đem một cái lông chim phi xuyên qua lỗ tai của hắn cũng không phải là không thể. *Chú thích: 紅杏出墻 Hồng hạnh xuất tường ngoài nghĩa tuổi đương xuân còn chỉ chuyện vợ ngoại tình.
Xưa Diệp Thiệu Ông 葉紹翁 đời Tống viết bài thơ Du Viên Bất Trị 游园不值 (Đến thăm vườn không gặp):
Nguyên văn:
應憐屐齒印蒼苔 小扣柴屝久不開 春色滿園關不住 一枝紅杏出墻來。 Phiên âm:
Ưng lân kịch xỉ ấn thương đài, Tiểu khấu sài phi cửu bất khai, Xuân sắc mãn viên quan bất trú, Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Guốc quê lần lối rêu mòn, Vườn hoang cửa đóng người còn phương nao, Nàng Xuân ai dễ ngăn rào, Vượt tường hạnh thắm ra chào khách quen).
Tuổi hai mươi học bài thơ này, chỉ thấy thầy nhắc qua về cái ý xuân sắc chính nồng, bồng bột không gì ngăn cản, mới lấy bút đề ngay một câu lên vách tường:
Cao tường hồng hạnh xuất dung nhan.
高墙红杏出容顏。 Từ ấy chợt thấy mong nhớ một ô cửa sổ.
Hôm qua, ngồi đọc sách, đến đoạn Doãn Văn Tử cầm gậy đánh con, chê vợ ngoại tình, mới nhớ đến cái tuổi hai mươi, đến chuyện đầu tường cành hạnh.
Cái ý xuân nồng nàn năm ấy, trong cái thế gian, rồi sẽ vượt tường ra ngoài.