Chương 152: GIẢI CỨU ĐOẠT BẢO 2
Toàn thân Cầm Nhất Tiếu cũng là căng thẳng, cảm giác trên trán mồ hôi lạnh túa ra, ngay sau đó được mặt nạ ngân sắc hấp thu, vừa rồi nếu không phải trực giác của hắn tốt, đã bị tên Ma tộc này đả thương. Hắn có thể cảm giác được, ma khí trên người tên Ma tộc này so với Thập nhị dực Tử Ma bình thường còn muốn nồng hậu hơn, mới có thể vô thanh vô tức công kích, uy hϊế͙p͙ hắn. "Niêm Hoa chỉ!" Phong Dực vỗ sáu đôi ma cánh một cái, nhất thời cát bụi bay mù mịt, mới vừa rồi hắn sử ra hai chiêu Niêm Hoa chỉ đắc ý nhất, lại thêmkết hợp với ma khí trong sát na tựa như tia chớp bắn tới phía Cầm Nhất Tiếu.
Cầm Nhất Tiếu hạ giọng quát một tiếng, toàn thân phát ra bạch mang chói mắt, không gian quanh mình hắn bắt đầu vặn vẹo, không gian ma khí một lần gặp vặn vẹo thì biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng đúng lúc này Cầm Nhất Tiếu đột nhiên cảm thấy hai chân của mình có chút cứng ngắc không di chuyển được, vội cúi đầu xuống nhìn liền thấy một đôi khô trảo tựa như móc sắt đang bám chặt vào chân mình. "Vong linh? Muốn ch.ết" Cầm Nhất Tiếu rung chân lên, tức thì đôi khô trảo kia bị hắn chấn nổ nát bấy.
Nhưng là vong linh liên tục từ trong đất chui ra không ngừng,có u linh, có cương thi, các chủng tộc đều có, đều là ngũ cấp lục cấp trung cấp vong linh, không bao lâu thì hợp thành một đại quân hàng trăm hàng ngàn con vong linh, tựa như thủy triều phóng mạnh về phía Cầm Nhất Tiếu. "Ma tộc lòng lang dạ sói, đã xâm nhập vào lãnh địa của đế quốc nhân loại, lại không chịu biết mình, ra đây gây sự?" Cầm Nhất Tiếu giơ trường kiếm trong tay rung lên, một bên vẽ ra một vòng quang mang chém giết vong linh. Một bên lớn tiếng nói. "Ma tộc kiêu ngạo xông vào lãnh thổ của chúng ta như tiến vào chốn không người, mọi người hiện tại liên kết lại, bắt tên ma đầu này có đi mà không có về. "có người đi đầu lớn tiếng kêu lên.
Hơn mười đạo thân ảnh từ đàng xa bay vút đến, muốn cùng Cầm Nhất Tiếu cùng nhau đối phó Phong Dực. Diệp Mạn Tô âm thầm sốt ruột, chiều hướng hiện tại đối với Phong Dực thập phần bất lợi. "Không nên xen vào việc của người khác, bằng không giết không tha." Phong Dực ngầm vận khí lực đem âm thanh truyền ra bốn phía nói, mà cùng lúc đó, vô số dây leo lục sắc bắt đầu sinh trưởng, mang theo lục quang hắc ám hướng tới những đạo thân ảnh nọ quấn lấy.
Phong Dực biết, trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng, bằng không sẽ đưa tới càng ngày càng nhiều cao thủ, hắn dù có lợi hại cũng thể thể một mình chống lại đông đảo cao thủ như thế.
Sáu đôi ma cánh của Phong Dực chấn động, hóa thành một đạo hắc mang bắn tới phía Nhất Tiếu.
Thực lực cả hai đều đồng dạng thuộc hạng siêu cấp cao thủ, tự nhiên là bất phân thắng bại. Nhất thời trời long đất lở, nhật nguyệt biến sắc. Huyết Vô Nhai lại triệu hoán ra trung cấp vong linh tại trong nháy mắt bị khí tức hai người khi giao thủ phát ra cuồng bạo giết hết quá nửa, Phương viên mười dặm trong vòng không có một ngọn cỏ, không ai có thể thấy rõ xảy ra chuyện gì.
Trong vòng mấy chiêu, Cầm Nhất Tiếu cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, đã bị ma khí xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, khí tức toàn thân ngưng trệ, hắn hoảng hốt vội thu hồi Thiên Thần chi tráo để phòng ngự, Tạp Nhĩ vốn như cá trong chậu, chim trong lồng, lập tức như khói chạy ra xa. "Rống" một tiếng, một con kim long cùng một con kim phượng từ trong hư không xuất hiện, ầm ầm hướng về phía Cầm Nhất Tiều. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y Thiên Thần chi tráo xoay tròn trên đỉnh đầu của Cầm Nhất Tiều, phát ra ánh sáng thánh khiết như một màn chắc cứng chắc bao phủ lấy hắn, ngăn chặn công kích của Kim Long cùng Kim Phượng.
Cầm Nhất Tiếu chỉ cảm thấy Thiên Thần chi tráo cũng hắn đồng thời bị chấn động mãnh liệt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, chẳng ngờ lực công kích của Kim Long cùng Kim Phượng này lại cường đại như thế. Lúc này hắn đột nhiên nhớ đến lời đồn đại về ngũ diệp kim tinh thảo, nghe nói thần thú thủ hộ của nó không phải chính là Kim Long cùng Kim Phượng này sao? Nghe nói là bị một người thần bí đoạt được, hiện tại xem ra người thần bí đó chính là tên Thập nhị dực tử ma này a. "Cầm Long thủ", Phong Dực nhằm đúng thời điểm này, hét lớn một tiếng một bàn tay đen ngòm xuất ra một trảo khí thế như hủy thiên diệt địa đánh tới. "Oanh" một tiếng Thiên thần chi tráo liền bị chấn động mãnh liệt, bởi Thiên thần chi tráo là do Thần vương ban cho Cầm Nhất Tiểu để tăng khả năng thành công khi truy bắt Tạp Nhĩ, bởi vậy hắn chỉ là dùng một tia tinh thần lực khống chế Thiên thần chi tráo, mà cũng không có dùng linh hồn cùng văn tự khống chế, nên hắn chỉ có thể phát huy ba bốn thành sức mạnh của nó, hơn nữa sự liên hệ với Thiên thần chi tráo cũng không bền vững.
Quả nhiên sau khi Thiên thần chi tráo rung động mãnh liệt một hồi liền cùng Cầm Nhất Tiếu mất đi liên hệ, lá chắn ánh sáng phòng ngự lập tức tiêu thất, mà bàn tay đen ngòm cũng biến thành bàn tay to lớn bình thường đánh một chưởng vào lồng ngực Cầm Nhất Tiếu.
Phong Dực chính là thập phần vui vẻ, nhân lúc Cầm Nhất Tiếu cùng Thiên thần chi tráo mất đi liên hệ trong nháy mắt dùng ma khí bao vây đem nó thu vào trong không gian giới chỉ. Lúc này Tát Nhĩ đã chạy thoát, mà hôm nay hắn bị Cầm Nhất Tiếu dùng Thiên thần chi tráo đả thương, bây giờ không đi còn chờ tới khi nào?
Ngay lúc Phong Dực thu hồi ma cánh, Diệp Mạn Tô ở đàng xa cũng là thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của Phong Dực có chút nằm ngoài dự liệu của nàng, đặc biệt hai chiêu võ học tuyệt thế kinh người kia, càng khiến uy lực của Thập nhị dực tử ma phát huy tới mức cực đại. Hơn nữa u linh Huyết Vô Nhai cùng tự nhiên thể Sơ Thất Thất phát ra sức mạnh cũng là vượt xa so với dự kiến của nàng, thực lực của Huyết Vô Nhai còn chưa đạt đến Thánh chiến sư, nhưng nguồn sinh lực của hắn lại có thể không ngừng triệu hôi trung cấp vong linh, còn Sơ Thất Thất này lại có thể đem thực vật biến hóa để công kích đối phương, thật khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Nói như thế có nghĩa, mặc dù thực lực của nàng có thể hơn Phong Dực, nhưng là nếu thật sư quyết chiến thì ai thắng ai thua cũng là khó đoán biết được. Nghĩ tới đây, Diệp Mạn Tô liền dừng lại, rồi lặng lẽ rời đi.
Cầm Nhất tiếu hai tay che ngực, một tia máu tươi từ vết thương trên mặt nạ ngân sắc chảy xuống, hiện tại hắn tức giận đến run người nhưng là lại bất lực không thể làm gì. Chí bảo của thần tốc Thiên thần chi tráo bị mất trong tay hắn, đồng thời hắn cũng bị tên ma tộc này gây thương tích, Tạp Nhĩ sớm đã biến mất không còn tung tích, nhiệm vụ của hắn lần này đã thất bại hoàn toàn.
Phía trước hơn một trăm cao thủ xuất hiện, hơn mười người khi nãy tham gia chiến đấu lúc này vẫn còn chưa hết hoảng sợ, đang cố chờ đợi viện binh thì lại cảm nhận được ma khí phát ra từ bốn phía cùng một mảnh hỗn độn trên mặt đất, trong lòng không khỏi kinh hãi, tên này thật sự chỉ là Thập nhị dực tử ma thôi sao? Theo như những thông tin mà họ biết, Thập nhị dực tử ma tuy rằng lợi hại, nhưng so với thần tộc lục cấp vũ trụ chi thần, một thần một ma, vỗn là thực lực tương đương, dĩ nhiên sẽ phát sinh tình huống quyết chiến giữa hai cường giả, trước mắt lục cấp vũ trụ chi thần bị trọng thương, ngay cả chí bảo của thần tộc Thiên thần chi tráo cũng bị người ta đoạt được, thật là nằm ngoài dự đoán của hầu hết những người tại đây, cũng may là bọn họ không có tham gia chiến đấu, bằng không hiện tại tựu không có khả năng còn đứng ở đây suy nghĩ miên man.
Mà đúng lúc này, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Cầm Nhất Tiếu, người này mái tóc xanh thẳm dài tới tận thắt lưng, vận một thân áo bào trắng, ngũ quan tinh xảo. Sau đó lại có hai thân ảnh nữa xuất hiện, một người là nam tử trung niên tướng mạo bình thường, còn một người là thanh niên tuấn dật, không ngờ lại chính là Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác, hai người đại biểu cho hai trong bốn gia tộc lánh đời Thanh Mộc gia tộc và Băng Phong Cốc. "Cầm Nhất Tiếu ngươi để mất chí bảo của thần tộc Thiên thần chi tráo, phạm phải tội lớn, ngươi đã biết tội chưa?" Công chúa thần tộc Thanh Linh từ người xung quanh đã biết tất cả sự tình từ đầu đến đuôi, biết được Cầm Nhất Tiếu để mất Thiên thần chi tráo, vẻ mặt lo lắng hắng giọng nói. "Hừ, ta sẽ hướng Thần vương thỉnh tội, không đến phiên công chúa điện hạ hỏi đến." Cầm Nhất Tiếu thanh âm băng lãnh trả lời, không hề có chút tôn kính. "Ngươi…"Thanh Linh cắn răng nói, hắn cùng một số người phản đối nàng, nếu như không vì để ý những người xung quanh, hiện tại nàng có thể thay mặt phụ hoàng giáo huấn hắn một chút cũng không phải là không thể.