Chương 46
Ngày kế tiếp, bốn người rất sớm đã rời giường, mỗi người rửa mặt hoàn tất liền hướng cuối hành lang đi đến.
Cái hành lang này tuy rất dài nhưng là không có lối rẽ, chỉ là một con đường quanh co khúc khuỷu hơi có chút phiền toái, nhìn từ xa chỉ thấy có một đầu hành lang dài ngoằng, thực tế đi đến cuối cùng còn có một con đường dài hẹp quanh co khúc khuỷu.
Thiên Giai Tuệ hôm nay mặc áo lụa mỏng màu trắng, bên hông dùng tơ Yên La màu lam cột thành một cái nơ con bướm thanh nhã, mái tóc màu mực được nhẹ nhàng vén lên bằng cây trâm chi vi linh cắm nghiêng. Da thịt trong suốt như ngọc, không trang điểm, cả người thoạt nhìn trở nên rất đẹp.
Bắc Ly Nguyệt chứng kiến một thân trang phục của Thiên Giai Tuệ, ca ngợi nói: “Giai Tuệ, cách ăn mặc hôm nay của ngươi rất hợp với ngươi a, rất đẹp nha.”
Thiên Giai Tuệ nghe Bắc Ly Nguyệt ca ngợi, không khỏi bắt đầu đắc ý: “Ha ha, Bát Hoàng tử quá khen, bất quá ta cũng cảm thấy như vậy, ha ha.” Một người cười đến rất không có có hình tượng, phá hủy trang phục hôm nay của nàng.
Bắc Ly Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm: Quý cô đây có thể khiêm tốn một chút hay không?
Yến Ngọc Hàn trông cái màn này, nói: “Bát hoàng tử, ngài vẫn là đừng khích lệ nàng, nàng vừa nghe đến người khác khích lệ, cao hứng có thể bay tới lên trời rồi.”
Bắc Ly Tê chỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện cũng không nói gì thêm.
Yến Ngọc Hàn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hỏi Bắc Ly Tê, “Đúng rồi, Đại hoàng tử, vết thương của ngài sao rồi a?”
“Không sao.” Bắc Ly Tê lại không để ý đến y, tự mình một người đi thẳng về phía trước.
Yến Ngọc Hàn cảm thấy rất kỳ quái chẳng lẽ mình có chọc hắn chỗ nào sao? Cẩn thận ngẫm lại không có a, ta còn giúp hắn băng bó, có lẽ không có lý do gì để hắn chán ghét ta a.
Trên đường đi một người đắc ý, một người hoang mang, một người không nói tiếng nào, một người miệng co rút.
Đi qua rất nhiều ngã ba, rốt cục đi tới trước một cung điện, cung điện này cực kỳ giống trong tẩm cung Hoàng Thượng chỉ là trang trí càng thêm hoa lệ một chút.
Chỉ sợ người đứng sau tất cả đang ở trong này a.
Bắc Ly Nguyệt làm việc nghĩa không được chùn bước đẩy cửa ra, trông thấy một người đang ngồi ở trên ghế rồng, xem ra tòa cung điện này có không ít long ỷ nha, đây đã là ghế rồng thứ hai rồi.
“Các ngươi tới rồi, a, ta chờ các ngươi đã lâu.” Ngồi ở trên ghế rồng chính là một người trung niên nam tử, thanh âm rất có lực rung động.
“Ngươi là người đứng sau tất cả, mau đưa tiền giúp nạn thiên giao ra đây.” Bắc Ly Nguyệt trước hết nhất đứng ra nói chuyện.
Trung niên nam tử cũng không đem Bắc Ly Nguyệt coi vào mắt, “A, Bát hoàng tử, ngươi cho ta là ngốc sao, ngươi bảo ta giao, ta sẽ giao sao?”
Bắc Ly Nguyệt cũng không tức giận, “Cũng đúng vậy a, bất quá ta muốn hỏi một chút những cái phòng chứa thi thể kia rốt cuộc là chuyện gì?”
Trung niên nam tử thay đổi tư thế, hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt, tiếp tục ăn uống, đợi đến lúc ăn đã đủ rồi trung niên nam tử mới trả lời Bắc Ly Nguyệt, “Những cái kia sao, chỉ là sở thích cá nhân của ta thôi, chỉ có điều bọn chúng đều là một ít bị người của ta hành hạ ch.ết, còn có một ít là bị ta đùa chơi đến ch.ết, không biết đặt ở nơi nào rồi.”
Thiên Giai Tuệ không khỏi đậu xanh rau má nói: “Oa, ta đoán thật sự là chuẩn xác a, tên này thật sự có sở thích sưu tầm thi thể, ta thật sự là thật lợi hại, ngay cả việc này cũng biết.”
Yến Ngọc Hàn cũng đã chịu đủ Thiên Giai Tuệ, “Giai Tuệ, miệng của ngươi tốt nhất cẩn thận một chút cho ta, nếu không lúc trở về ngươi sẽ đẹp mắt đấy, nhớ kỹ cho ta điểm này.”
Quả nhiên chủ tử vừa mới mở miệng, thân là thuộc hạ cũng cũng không dám nói chuyện nữa, ở một bên ngoan ngoãn nghe bọn họ nói chuyện.
Lúc này, trung niên nam tử mở miệng nói chuyện, “Các ngươi muốn tiền giúp nạn thiên tai đúng không, tốt, bất quá các ngươi phải đi qua khảo nghiệm của ta đã, nếu không cứ mơ tưởng đi, trông thấy cánh cửa kia không? Các ngươi vào đi, bất quá, Ám vệ không thể đi vào, yên tâm, Ám vệ ta sẽ không giết bọn hắn, a đúng rồi, nữ có thể đi vào.”
Thiên Giai Tuệ nhịn không được, “Cái gì gọi là nữ nhân kia, ngươi cho ta chút tôn trọng được không.”
“Thần Dạ, Thần Khê còn các ngươi nữa, ở chỗ này a.” Bắc Ly Nguyệt đã quyết định muốn tiến vào, tuy nhiên cái này có thể là cái bẫy rập.
Thần Dạ, Thần Khê lập tức phản bác Bắc Ly Nguyệt: “Nguyệt, chức trách của chúng ta là bảo vệ ngươi, ngươi không để cho chúng ta cùng đi, chúng ta cùng Hoàng Thượng cũng không tiện khai báo a.”
Bắc Ly Nguyệt nghe được thần Dạ, Thần Khê nhắc đến Bắc Ly Mạc, không khỏi nghĩ lại chút ít, nhưng quyết định của hắn sẽ không thay đổi, “Ta đã quyết định, không được cãi lại mệnh lệnh của ta, chúng ta đi thôi.”
“Các ngươi cũng lưu lại a.” Yến Ngọc Hàn cũng ra lệnh.
Bốn người cứ như vậy tiến vào cánh cửa kia, sinh hoặc tử ai cũng không biết, nhưng đây là lựa chọn của bọn họ, bọn họ sẽ không hối hận, chỉ biết đi thẳng.