Chương 12
CHƯƠNG 12
Cả quá trình thẩm vấn Thu Nhi đều một mực yên lặng không lên tiếng, sau khi Đổng Quang đế tuyên bố tội trạng mới mở miệng: “Bệ hạ, Thu Nhi biết tội! Người có thể niệm tình Thu Nhi đã cố ý ăn năn mà mở cho Thu Nhi một con đường sống?”.
“Thu Nhi, ngươi phạm chính là tử tội! Hiện tại xin khoan dung đã quá muộn rồi” Hoàng Hậu nói.
Đổng Quang đế do dự, hắn vốn không có ý định xử tử Thu Nhi, hắn quyết định trước tiên lặng yên nhìn xem phản ứng của mấy nữ nhân này. Tâm tư Đổng Quang đế Phương quý phi đều nhìn được, thức thời nói: “Bệ hạ, nương nương, nô tì thực ra có một biện pháp, không biết có nên nói hay không?”.
Được Đổng Quang đế và Hoàng Hậu cùng đáp ứng, Phương quý phi nói tiếp: “Nếu Liễu công tử đại nạn không ch.ết, chúng ta cũng không nhất thiết phải đại khai sát giới! Ý nô tì là, chúng ta đem Thu Nhi xuất cung mặc hắn tự sinh tự diệt, mọi người thấy như thế nào?”.
Phương quý phi là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất. Nàng giỏi nhất chính là nhìn người đoán ý, trục Thu Nhi ra cung với Đổng Quang đế mà nói quả thật đã mở ra một đường lui không đến nỗi nào.
Thân mình Thu Nhi đặc thù, kiên không thể chọn, thủ không thể đề, nếu li khai Thái y, cho dù xuất cung cũng không có bao nhiêu hi vọng sống sót, thể chất sinh dục một khi bị ngoại nhân phát hiện, khả năng sống càng thấp hơn.
Đổng Quang đế trái lo phải nghĩ, mạng sống Thu Nhi chính là do Yến thái y nhặt về. Mà hiện tại Yến thái y đang ở trong phủ lão Vương gia chữa bệnh, chưa quá mười ngày nửa tháng chưa thể về. Không cần phải dùng đầu nghĩ cũng biết đây là kiệt tác nhóm phi tần của hắn. Không cần tự tay giết ch.ết Thu Nhi, trong lòng Đổng Quang đế thư thái hơn rất nhiều, sau khi nói linh tinh một hồi liền gật đầu chuẩn tấu.
Cửa cung nguy nga “chi nha” một tiếng, Thu Nhi bị đẩy ra ngoài, lại “chi nha” một tiếng liền khép lại. Ngoài cung đường đi thẳng tắp tựa như kéo dài tận chân trời, với Thu Nhi thật sự rất xa lạ. Men theo chân tường mà đi, Thu Nhi liền cân nhắc những ngày sau này.
Thu Nhi muốn gặp Yến thái y, được như vậy thì thật tốt, thân mình hắn như thế sao có thể rời khỏi Yến thái y đây? Thế nhưng Yến thái y đang ở nhà lão Vương gia, đợi Thái y trở về ít nhất phải mười ngày nữa. Nếu hắn không ăn không uống ngồi đây chờ có thể hay không sẽ tử điệu?.
Giống hệt trong cung, bầu trời ngoài này cũng rất trong, rất xinh đẹp, thế nhưng bên người đã không còn Hoan Nhi cùng hắn ngắm mây nhìn trời, gió lạnh cũng vô tình mặc kệ hắn mà lướt qua thân.
Sáng sớm, các vị đại nhân thượng triều. Một ít người trong số họ đã từng gặp Thu Nhi, các vị quyền thần nhìn Thu Nhi ngồi dưới chân tường đều cực kì kinh ngạc.
Qua giờ ngọ, nhóm đại nhân tan triều trở về nhà. Không còn giống lúc sáng, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Thu Nhi lúc này đều mang theo tia *** dục.
Thu Nhi một ngày không ăn không uống, ánh mắt vô lực hạ nơi chân tường. Đột nhiên có một người tới gần hắn, thân thủ vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Tướng quân nhà ta hỏi ngươi, có nguyện ý tới Tướng quân phủ làm việc hay không?” Thu Nhi nheo mắt, hướng theo tay người nọ nhìn về phía cách đó không xa, liền thấy một người ngồi trên tuấn mã. Người này Thu Nhi biết, hắn là Tả tướng quân Tống Di. Yến hội ngày ấy hắn ngồi bên cạnh Hoàng Thượng.
Có người lưu hắn, không cần ở đây ăn đói mặc rách, Thu Nhi sao có thể không đáp ứng.
Hắn vịn tường đứng lên, cõi lòng đầy hi vọng theo tướng quân trở về nhà.
Đến Tướng quân phủ, Tống Di liền cho gọi thị đồng, quản gia, cùng vài quản sự, phó dịch, để bọn họ gặp Thu Nhi, phân phó Thu Nhi công việc cần làm.
Trong lòng Thu Nhi vô cùng cảm kích vị tướng quân đã cứu hắn, vừa vào phòng liền kích động quỳ xuống đất, dập đầu: “Đa tạ ân cứu mạng của tướng quân, sau này khi mọi chuyện ổn thỏa, Thu Nhi liền toàn tâm toàn ý hầu hạ tướng quân. Thu Nhi không sợ đau, tất thảy đều tùy tướng quân tận hứng!”.
Từng lời Thu Nhi nói đều bị quản gia cùng các quản sự nghe rõ ràng, Tống Di xấu hổ nhìn chung quanh liền thấy bao nhiêu con mắt ái muội. Hắn liền ngay lập tức giáo huấn Thu Nhi, nói: “Hỗn trướng nhà ngươi, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”.
“Nhận việc…chính là…việc trên giường!” Thu Nhi không biết chính mình nói sai cái gì.
Quản gia nghe vậy tức thì phồng mang trợn mắt tức giận, các vị quản sự cho dù trong lòng đang cười, trên mặt vẫn phải cố gắng trưng ra vẻ nghiêm túc. Tống Di thì mặt đỏ như quả cà chua, nam sủng ch.ết bầm này thế nhưng không để lại cho hắn chút mặt mũi, thế nên chửi ầm lên: “Đồ hạ tiện nhà ngươi, ngoài lên giường ra thì còn biết cái gì! Bản tướng quân hảo ý đem ngươi về nhà, nghĩ cho ngươi một cơ hội trọng sinh, ngươi lại không có tâm sửa đổi, quản gia, ngươi liền lôi hắn vứt ra ngoài cho ta!”.