Chương 26
CHƯƠNG 26
Lần này xuất chinh, Thu Nhi học được không ít điều từ chúng tướng sĩ. Thái y từng nói, làm nam nhân trước hết phải tự lập rồi mới dưỡng gia, có thể tìm được một công việc phù hợp là tốt nhất. Thế nhưng trên chiến trường, những điều này đều có vẻ rất nhỏ bé. Thu Nhi nhận ra, làm tròn trách nhiệm, không quản sống ch.ết để bảo vệ nước nhà mới là một nam nhân chân chính.
Cứ nhìn Diêu đội trưởng, hắn là người Thu Nhi tiếp xúc nhiều nhất, đừng xem hắn ngày thường vẫn luôn cười hì hì biếng nhác, chỉ cần lâm trận hắn liền thoát thai hoán cốt thành một người khác. Diêu đội trưởng có khi bị người ta chán ghét vì được thiên vị mà ngồi xe tòng quân, mọi người đều chê cười hắn, nói hắn bụng phát phì đều là vì suốt ngày cứ ngồi lì trên xe ngựa.
Có một lần hành quân gấp, tướng quân lệnh cho hỏa đầu quân đưa quân y mượn xe ngựa để chở quân lương cùng những đồ dùng nhà bếp. Diêu đội trưởng không có một câu oán hận liền giao xe ngựa, chính mình thì cùng đội tùy tùng đi bộ suốt một đêm. Khó khăn lắm mới tới được chỗ dừng chân mới, hắn buông hành lý xong liền bắt đầu lo cơm nước cho mọi người. Thu Nhi rất khó tưởng tượng, một Diêu đội trưởng như vậy và vị Diêu đội trưởng luôn ngồi trên mã xa nhàn nhã hút thuốc lại chung một người.
Nhóm quan quân y cũng thế, đại quân có thể tiếp tục xông pha trận mạc cũng nhờ một tay bọn họ ngày đêm chiếu cố. Các tướng sĩ sau trận chiến có thể nghỉ ngơi, chỉ có quân y không thể, chiếu cố những người bị thương không có chuyện phân biệt ngày đêm, đại trướng bọn họ từ lúc bắt đầu chiến đấu mỗi đêm vẫn luôn sáng ánh đèn.
Khiến Thu Nhi khâm phục nhất là những người binh lính trên chiến trận. Biết rõ trên chiến trường có thể xảy ra điều gì, thế nhưng mọi người đều quyết chiến quyết tử, không nề hà hiểm nguy. Cũng đôi khi trong những đêm yên bình, bọn lính cũng sẽ túm năm tụm ba ngồi vây quanh một chỗ cùng trò chuyện hoặc nhảy múa hát ca. Trong đó có những khúc quân ca hào hùng quyết liệt, cũng có những khúc ca nhớ nhà réo rắt thảm thiết mà du dương.
Bọn họ ca xướng chẳng khác nào bò rống, thế nhưngg xướng tới cỗ động tình có lúc tựa như lệ trực tuôn trào. Thu Nhi hiểu ẩn trong tim mỗi người không có ai nguyện vùi thây chôn xác ở chỗ này, giống như bản thân đã từng giãy dụa mà sống trong những đêm trường thâm cung, chỉ cần người còn sống tuyệt không buông tha dù chỉ một tia hi vọng sinh tồn!.
Cứ như thế họ xông pha chiến trường, cứ như thế họ gửi gắm lòng mình vào giọng hát:
Hôm nay ta ra chiến trường,
Mai này về nhà no đủ sung túc,
Phụ thân cười, mẫu thân vui,
Còn có vợ hiền đưa ta bồng một nhóc con mũm mĩm…
Thu Nhi nghe trong giọng hát tâm tình của những người chồng, người bố, người con, vì gia đình mới dấn thân trận mạc.
Thu Nhi thường đứng từ rất xa, nhìn bọn họ xướng lên những khúc quân ca hùng dũng, oai vệ, trên từng bước chân hướng về phía chiến trường mà trào dâng tôn kính tự đáy lòng.
Cho nên khi tướng quân sai hắn thu thập lại những di vật của những tử sĩ kia, hắn không chút do dự liền đáp ứng, cho dù trong lòng vẫn còn sợ hãi những thi thể nồng đậm mùi hôi tanh của máu. Hắn nghĩ, nếu có thể đem những kỉ vật cuối cùng của những binh lính kia giao cho những người thân mà bọn họ vẫn kì vọng bảo hộ, này hết thảy đều đáng giá!.
Trong hoàn cảnh này hun đúc nửa năm, Thu Nhi cũng muốn mình có thể nghiêm túc làm hết phận sự và trách nhiệm. Nghe được câu nói đây cũng là công việc, Thu Nhi liền gỡ bỏ gánh nặng nam sủng trước kia, huống chi hắn cũng thích những tướng sĩ ấy, trong đó bao gồm tướng quân.
Thu Nhi cởi bỏ áo khoác tướng quân, cúi người hôn lên môi hắn. Môi Thu Nhi rất mềm, tướng quân liền vô thức mở miệng nhẹ cắn một chút đôi cánh hoa, cảm giác như trôi về phía phiêu bồng. Hắn tiếp tục bị đầu lưỡi Thu Nhi quyến rũ, tướng quân kìm lòng không đậu liền vươn đầu lưỡi mình cùng thứ linh hoạt kia quấn duyện dây dưa. Chưa được một lúc, tướng quân liền trở nên hưng phấn, trợn to ánh mắt nhìn thân thể đang phủ phục trên người hắn. Thu Nhi không hổ là đi ra từ nơi hoàng gia dạy dỗ, nha đầu thông phòng trong Tướng quân phủ không có cách nào cùng hắn so sánh, ngay cả đầu bảng kĩ viện cũng không xứng là đối thủ của người này.
Môi và đầu lưỡi Thu Nhi giống như có khả năng thông linh, mỗi lần chạm đều có thể chọn trúng nơi mẫn cảm nhất mà khiêu khích khiến hắn cả người mềm yếu, hạ thân đã muốn lặng lẽ ngẩng đầu. Tướng quân vẫn chưa hề cử động, để mặc cho Thu Nhi sờ soạng trên người mình. Tay Thu Nhi vuốt ve trên thân thể tráng kiện, một đường chạy dọc xuống bên hông phía dưới, cởi đai lưng tướng quân, từng ngón tay Thu Nhi lần mò vào bên trong, cầm lên phân thân tướng quân đã trở nên cứng rắn.
Vỗ về chơi đùa thứ trong tay khiến nó càng lúc càng trướng lớn, tướng quân đã có chút gấp gáp khẩn trương, Thu Nhi thì thầm gì đó, liền sà tới bên chân tướng quân, mở ra khẩu hàm, ngậm vào phân thân. Xúc cảm khi thứ lửa nóng hừng hực kia xát vào nơi trắng mịn non mềm lập tức khiến tướng quân run rẩy, hắn chỉ cảm thấy huyết khí chạy chồm, đánh thẳng lên ót!.
.
.