Chương 29
CHƯƠNG 29
“Các ngươi đang làm cái gì?”.
Quân y tạm thời thu tay, đáp tướng quân: “Di Thu bị mất ngủ, đã trở nên rất nghiêm trọng!” Dứt lời lại tiếp tục xoa bóp cho Thu Nhi. Tay hắn vừa trổ tài công phu (xoa-bóp-sờ-nắn >.<), thân thể Thu Nhi lại trở nên căng cứng, Thái y đoán có lẽ Thu Nhi sợ hãi tướng quân, nhân tiện nói: “Di Thu thả lỏng, tướng quân sẽ không khó chịu, còn ngươi nếu không hảo hảo ngủ sẽ xảy ra án mạng đó!”. “Quên đi, ngươi mang hắn trở về lều trại ngủ!” Người khác loạn ấn trên người Thu Nhi, tướng quân quả thật không thoải mái. Thái y nghĩ như vậy cũng tốt, ngủ trên giường mình có lẽ dễ vào giấc hơn. Thu Nhi mơ mơ màng màng bị quân y nâng dậy, tựa như cảm giác uống say nơi nơi hoảng loạn, Thái y chật vật mới đỡ được quân y, kết quả bị tướng quân giành trước một bước, tướng quân đối Thái y nói: “Ta đỡ, vừa lúc ta cũng muốn trở về!”. Thu Nhi ngã vào trong lòng tướng quân, nhoáng một cái liền được tướng quân bế lên, hướng ra ngoài trướng. Khi sắp đi đến đại trướng, tướng quân đột nhiên nhớ tới hắn còn muốn hỏi quân y một số chuyện, liền để Thu Nhi về trước, còn hắn lộn trở lại chỗ quân y. Tướng quân trở về lều trại quân y hỏi han tình hình các binh lính bị thương trong trận chiến, nếu tình huống tốt, tiếp qua hai ngày nữa bọn họ sẽ quay trở về. Tướng quân hỏi xong sự tình liền trở lại đại trướng, kiểm tr.a một vòng phát hiện bốn bề vắng lặng, liền ra ngoài hỏi thủ vệ Thu Nhi đã về tới chưa. Thủ vệ chỉ phía đông, nói: “Thấy Di Thu lảo đảo đi về phía kia!” Tướng quân ở trong lòng mắng một tiếng, thật không biết gã quân y này cho Thu Nhi ăn cái quỷ dược gì! Mắng thì mắng, tướng quân vẫn ra khỏi trướng mang cái người đi đường xiêu vẹo kia quay trở về. Thu Nhi bị tướng quân ném lên giường, ý thức mơ mơ màng màng, ngẫm lại sự tình lại lực bất tòng tâm. Rõ ràng cần phải ngủ một lát, Thu Nhi dỡ xuống tâm sự nặng nề rất nhanh liền thiếp ngủ. Giấc ngủ ngắn ngủi cũng không liên tục bao lâu, thời điểm tỉnh lại đầu hắn liền đau như búa bổ . Lúc này tướng quân đã dùng xong cơm trưa, phần của hắn vẫn còn để trên bàn. Thu Nhi đau đầu hết cả buổi chiều, tới chạng vạng quân y lại đến chỗ Thu Nhi đưa thuốc, tướng quân không hờn không giận nói: “Các ngươi rốt cuộc cho hắn cái thuốc tiên gì, ban ngày đi đến cửa trướng rồi còn lạc, buổi chiều cũng chẳng có chút tinh thần!”. Quân y vội giải thích cho tướng quân, nói Thu Nhi bởi vì tinh thần liên tục khẩn trương nên mới mất ngủ, lượng dược được cho đã rất lớn mà Thu Nhi vẫn không ngủ được, điều này nói lên tình huống Thu Nhi đã cực kì nghiêm trọng. Chờ chịu đựng qua giai đoạn mơ hồ khó chịu, đến lúc đó chỉ cần có thể ngủ, thân mình Thu Nhi sẽ không có việc gì! Nghe quân y giải thích xong, tướng quân mới cho phép Thu Nhi lấy dược ăn. Ăn xong dược Thu Nhi quả nhiên bắt đầu mơ hồ. Một bên thì khẩn trương, một bên nhịn không được lại ngủ gà ngủ gật. Hiện tại đêm dài nhân tĩnh, nhớ tới đêm hương diễm kia tướng quân có chút nhiệt huyết sôi trào, nhất là khi nhìn đến Thu Nhi không một chút phòng bị mà tựa vào vai hắn ngủ, thật sự khiến người ta ý loạn tình mê. Thu Nhi tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn kiên trì không ngủ, lúc chiều, hắn chịu đựng đau đầu như búa bổ mà lo lắng chính mình nếu như mang thai thì nên làm sao. Bất quá hiện tại tốt lắm, vừa nghe được tướng quân cùng quân y nói chuyện, bọn họ sắp về nhà, nếu vạn nhất mang thai liền trốn tới Thái y gia hạ sinh đứa nhỏ, đúng lúc cùng làm bạn với Hoan Nhi. Kì thật có mang thai hay không cũng không phải điều trọng yếu, bởi vì đây cũng là nghĩa vụ mà hắn cần cố sức hoàn thành. Binh lính nơi đây ngay cả sinh mệnh cũng không màng, hắn chỉ dựng dục sinh con thì có gì đáng sợ! Vấn đề khiến Thu Nhi băn khoăn nhiều nhất vẫn là làm thế nào chiếm được cảm tình của tướng quân. Tướng quân tựa hồ giống như Tống Lâm, đều thích bộ dáng hắn cố gắng liều mạng. Tướng quân còn từng khen ngợi hắn một lần, đó là thời điểm lần thứ hai khẩn cấp rút quân. Động tác hắn nhanh nhẹn giúp tướng quân thay quần áo, còn nhanh chóng chạy đến chỗ hỏa đầu quân. Lúc ấy tướng quân khen hắn tiến bộ rất nhanh, còn khích lệ hắn tiếp tục cố gắng. Thu Nhi kiên cường chống đỡ, cho tới tận lúc tướng quân nói đi ngủ, hắn mới hoảng hốt đứng lên, giúp tướng quân thay quần áo, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, hôm nay tuy thần chí Di Thu không rõ, nhưng quyết không chậm trễ nhiệm vụ, thỉnh tướng quân yên tâm, Di Thu nhất định thực cố gắng!”. . .