Chương 33
CHƯƠNG 33
Tướng quân biết rõ đứa nhỏ sẽ không nhận ra Thu Nhi, mới hơn hai tuổi đã hai năm không gặp sao có thể nhận ra thân sinh được! Bất quá tướng quân cũng không muốn sớm đánh nát chờ mong của người kia, liền giả bộ an ủi hắn: “Ngươi đừng khẩn trương, đứa nhỏ là của ngươi, qua bao lâu nữa cũng vẫn là của ngươi!”.
Yến thái y đang đứng ở ngoài cửa cung tiếp ứng Thu Nhi, tướng quân và Thu Nhi cùng nhau xuống xe ngựa, một người hướng yến hội, một người theo Thái y đi gặp đứa nhỏ.
Tuy nói Thu Nhi đã ở trong cung hơn mười năm, thế nhưng đại môn hay nhị môn hắn cũng không phân biệt được, dọc đường đi đều thật cẩn thận theo sau Thái y, rất sợ không biết chừng mình lại bị tống ra ngoài.
Đã lâu chưa đi vào Thanh Tú cư, sân vườn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của ngày trước, hiện tại dường như có cảm giác đã qua mấy đời, nội viện sạch sẽ nhưng cũng thực tiêu điều hoang vắng.
Thu Nhi nghe được từ xa thanh âm trẻ con y y nha nha liền liều lĩnh vọt tới. Tiểu Đông Tử nghe thấy tiếng bước chân vội vã, vội vàng ôm lấy Hoan Nhi, dùng thân thể bảo vệ nó. Chờ tới khi thấy rõ ràng người trước mặt, hai hàng lệ nóng không tự chủ đã vội tuôn trào.
“Chủ tử, ngài thực sự tới đây! Lúc trước là Tiểu Đông Tử có lỗi với ngài!” Tiểu Đông Tử buông đứa nhỏ ra, quỳ sụp xuống, cúi đầu lạy Thu Nhi, nói tiếp: “Lúc ấy hoàng hậu nương nương buộc nô tài nói dối, Yến thái y đi tới chỗ lão Vương gia cũng là nhóm nương nương an bài!”.
“Tiểu Đông Tử, ta không trách ngươi, mau mau đứng lên. Hai năm này đều là ngươi chiếu cố Hoan Nhi, ta cảm kích còn không kịp!” Dứt lời, Thu Nhi liền ngồi xổm xuống, khẩn cấp ôm lấy thân mình nho nhỏ trước mặt. Đứa nhỏ lớn lên nhiều lắm, thân mình tuy gầy nhưng rất cứng cáp khỏe mạnh. Hoan Nhi vô duyên vô cớ bị người lạ ôm lấy, bĩu môi xong liền oa oa khóc lớn.
Thu Nhi sợ tới mức lập tức buông đứa nhỏ ra: “Đây là xảy ra chuyện gì? Hoan Nhi vì sao lại khóc? Là nơi nào không thoải mái? Là ai bắt nạt con sao?”.
Yến thái y cười cười, tiến lên từng bước vỗ vỗ vai Thu Nhi: “Thu Nhi, Hoan Nhi không có việc gì, ngươi đột nhiên ôm lấy nó, nó chỉ có chút sợ hãi thôi!”.
“Vì sao lại sợ? Hắn không nhận ra ta sao?” Thu Nhi thất vọng kêu to.
“Đứa nhỏ sao có thể nhận ra ngươi, thời điểm ngươi rời đi nó mới chỉ có nửa tuổi. Bất quá không sao, nó bây giờ hãy còn nhỏ, sau này các ngươi ở cùng nhau, nó liền thân với ngươi. Khi ấy ngươi rời đi nó cũng khóc thật lâu mà!”.
Tuy nói là nói như vậy, thế nhưng trong lòng Thu Nhi vẫn không nhịn được thương tâm. Hắn một khắc chưa từng quên đứa nhỏ, thế nhưng vì cái gì đứa nhỏ không nhớ hắn! Thu Nhi lấy từ trong ngực ra vài viên kẹo đường, lấy một khối bỏ vào miệng đứa nhỏ. Hoan Nhi ăn thấy cái gì ngọt ngọt, cuối cùng mới chịu nín khóc mỉm cười.
Hoan Nhi nở nụ cười, tâm tình Thu Nhi mới chuyển biến tốt hơn một chút, quay sang hỏi Tiểu Đông Tử: “Hoàng Thượng từng tới thăm đứa nhỏ chứ?”.
“Chủ tử, người xem viện này đều hoang vắng thành dạng gì! Nếu Hoàng Thượng từng hỏi đến, nơi này làm sao lại thành thế này được!”.
Lúc Thu Nhi bước vào đã có cảm giác này, lời nói Tiểu Đông Tử chính là giúp hắn xác nhận lại thôi. Nếu Hoàng Thượng chưa từng hỏi qua đứa nhỏ, chuyện đưa đứa nhỏ ra cung liền dễ dàng hơn nhiều. Hắn bắt đầu đả động tới chuyện chính: “Tiểu Đông Tử, ta ăn ngay nói thật, ta muốn mang Hoan Nhi đi! Ngươi không phiền gì chứ?”.
Tiểu Đông Tử nhìn nhìn Hoan Nhi, ảm đạm nói: “Thực ra nô tài có điểm luyến tiếc nó, bất quá Tiểu Hoan Nhi có thể đi theo chủ tử cũng là chuyện tốt. Ở trong nội cung này, còn nhớ rõ Hoan Nhi chỉ có Thái y cùng Phúc tổng quản! Phúc tổng quan thỉnh thoảng cũng tới thăm, công công nói nếu Yến thái y nguyện ý thu dưỡng Hoan Nhi, hắn không ngại trợ giúp đưa đứa nhỏ ra khỏi cung!”.
“Như vậy thì tốt rồi” Thu Nhi đã không còn quan tâm liệu Hoàng Thượng có thích Hoan Nhi hay không, hắn từ sớm đã coi Hoan Nhi là đứa nhỏ của riêng mình, Hoàng Thượng không quan tâm trái lại là chuyện tốt. Thế nhưng điều Thu Nhi lo ngại lại là Tiểu Đông Tử: “Nếu Hoan Nhi đi rồi ngươi tính đi đâu? Còn ở lại nơi này chứ?”.
“Ân, sau khi ngài đi, nô tài được giữ lại làm thủ viện nhân, mỗi ngày quét tước quét sân, cũng coi như thanh nhàn.”
“Ngươi không gạt ta? Nếu đứa nhỏ không ở đây, ngươi thực sự sẽ không gặp phải chuyện gì không may chứ?” Thu Nhi lần thứ hai cùng Tiểu Đông Tử xác nhận.
Tiểu Đông Tử ha ha cười, nói: “Chủ tử, nô tài đã từng bán đứng người một lần, người cũng không để ý lại có thêm lần nữa. Cho nên, chủ tử, ngươi liền an tâm mang Hoan Nhi đi thôi!”.
.
.