Chương 50
CHƯƠNG 50
Mặc dù Thu Nhi phản đối, Yến Thái y vẫn quyết định từ chức, ở nhà chuyên tâm chiếu cố Thu Nhi, nói là chờ đứa nhỏ giáng sinh sẽ bắt đầu lo chuyện mở hiệu thuốc. Để Thu Nhi không còn bất an, Thái y bèn đem ý tưởng chân thật của mình nói hết cho hắn.
Từ thời còn trẻ, Thái y đã ôm giấc mộng một ngày kia có thể mở một tiệm bán thuốc lớn tại nhà, thường ngày sẽ ở hiệu thuốc xem bệnh cho dân chúng, mặc kệ có tiền hay không, lão đều mong có thể trở thành một đại phu hành y chân chính mà cứu giúp người đời. Lão vì giấc mộng này mới tiến cung làm Thái y, thế nhưng từ ngày con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão mất hết can đảm, không còn thiết tha gì nữa. Cho đến khi Thu Nhi tới, Phó Lâm cũng đến đây, lão và Yến phu nhân mới dần thoát khỏi cuộc sống đầy tử khí mà khôi phục lại tinh thần phấn chấn, vì thế mới tìm lại động lực thực hiện giấc mộng thuở ban đầu.
Thu Nhi nghe xong lời Thái y nói, vẻ mặt đỏ bừng hổ thẹn, hắn không nên nghĩ tất thảy mọi người đều có tâm lý trọng tiền tài, tiền tài và địa vị đối với một số người cũng chỉ là cặn bã. Thu Nhi nhờ Thái y tìm cho hắn mấy bản dược vật chuyên tác, hắn muốn học tập thật chăm chỉ, chờ sau khi sinh đứa nhỏ có thể giúp đỡ Yến thái y.
Yến thái y tìm những sách dược cần thiết, vừa chăm sóc Thu Nhi, đồng thời thuận tiện truyền cho hắn chút tri thức về y dược. Thu Nhi nhìn rất tỉ mỉ, nghe cũng rất chăm chú, còn thường xuyên cẩn thận ôn lại bài. Học tập là một chuyện cực kì hao phí thể lực, Thái y thấy Thu Nhi học rất dụng công nên lo lắng hắn mệt mỏi, liền tịch thu sách của hắn. Thu Nhi nài nỉ nửa ngày, cuối cùng Yến thái y mới đáp ứng mỗi ngày cho hắn một canh giờ đọc sách.
Sản kì Thu Nhi càng ngày càng gần, Yến thái y lo lắng cũng theo đó càng ngày càng tăng. Thân thể Thu Nhi cực kì nặng nề, mỗi ngày chỉ có thể ngồi tựa chăn, còn phải thường xuyên đỡ chiếc bụng trầm trọng, thời điểm nằm nghiêng, bên dưới thắt lưng cũng phải lót ít nhất một chiếc gối đầu. Theo lý thuyết, đầu hai đứa nhỏ của song bào thai phải nhỏ hơn đơn thai một ít, thế nhưng nhìn bụng Thu Nhi, thật sự giống như đặt hai đơn thai ở cạnh nhau.
Mang gánh nặng trầm trọng, Thu Nhi ngay cả thở cũng rất mất sức. Ban đêm chỉ có thể ngồi ngủ, nằm nghiêng cũng không còn thoải mái. Rút gân hay mồ hôi trộm sớm là những hiện tượng rất bình thường mỗi ngày.
Bắt đầu vào tháng thứ tám của sản kì, Thu Nhi ngay cả đọc sách cũng không thể, hông phải đỡ chiếc bụng quá nặng nề, hạ nửa người xuống dường như không còn cảm giác, thân mình hắn lại phù thũng lợi hại, sắp sửa ngay đến mắt cũng không mở ra được.
Bên người Thu Nhi không thể thiếu người, bởi vậy Thái y và Phó lâm thay phiên nhau trông nom hắn. Đồ đệ sắp được Thái y tiến cử tới Thái y viện là Vũ Thư cũng được gọi tới hỗ trợ. Thu Nhi khi ngủ khi tỉnh, thích nhất là thời điểm có người xoa bụng giúp hắn, dù chỉ trong chốc lát. Bọn nhỏ đã thành hình, tránh không được mỗi ngày đều hoạt động, thường vẫn hay đá một ít, nháo một tẹo, Thu Nhi có thể chịu được, nếu tinh thần tốt còn có thể sờ bụng khanh khách cười. Thế nhưng có những lúc động tác rất mạnh, mỗi lần đau đớn vỡ vụn ấy có thể khiến cho Thu Nhi đau tới ngất đi.
Nửa đêm nọ, vừa lúc Phó Lâm chịu trách nhiệm chăm sóc Thu Nhi, đứa nhỏ trong bụng Thu Nhi đột nhiên đại náo. Không giống như mọi lần, dù cho Phó Lâm đã xoa bụng Thu Nhi rất lâu, đứa nhỏ vẫn không thấy yên tĩnh trở lại. Thu Nhi đau tới hấp khí dồn dập, sắc mặt trắng bệch khác thường. Phó Lâm sợ hãi, chạy đi tìm Thái y. Thái y nhìn tình hình này liền đoán biết được Thu Nhi sắp sinh. Ở lần sinh sản trước, quá trình đau bụng sinh lục tục kéo dài suốt mười lăm ngày, lần này không biết là bao lâu.
Thái y kéo Thu Nhi vào lòng, cho hắn ngậm mấy viên thuốc tăng lực mới bắt đầu giúp hắn vỗ ngực thuận khí. Phó Lâm cũng chiếu theo lời hướng dẫn của Thái y, hai tay đặt dọc hai sườn bụng Thu Nhi, chậm rãi thôi nhu. Chờ đợt đau bụng sinh này trôi qua, Thu Nhi bình tĩnh trở lại, Thái y liền nói với Thu Nhi và Phó Lâm: “Đau bụng sinh bắt đầu rồi, đứa nhỏ sẽ sớm sinh ra. Thu Nhi, những ngày sau này rất vất vả, đau bụng như vậy sẽ càng lúc càng nhiều, thế nhưng mọi chuyện rồi cũng qua, đứa nhỏ liền xuất thế!”.
Thu Nhi mệt mỏi ừ một tiếng, những điều này hắn đều biết, thế nhưng vừa mới qua một trận đau tê tâm liệt phế lại làm cho hắn nghĩ tới cái ch.ết. Thời khắc mà đứa nhỏ được sinh ra cũng là thời khắc hắn được tử thần đón đợi. Hắn hiện tại chính là chậm rãi đi về phía cái ch.ết.
.
.