Chương 54
CHƯƠNG 54
.
.
Phó Lâm chạy về nhà, không kịp nghỉ ngơi lại tiếp tục nấu nước, từng thùng từng thùng chuyển tới phòng Thu Nhi. Mồ hôi Thu Nhi đã thấm ướt hai tầng chăn, máu loãng nơi hạ thể chảy dài, lúc đau đớn nhất có khi còn xuất hiện huyết khối. Thời điểm đau đớn thuyên giảm, Vũ Thư sẽ ôm lấy Thu Nhi, cho hắn uống chút nước táo hòa muối đường.
Người ta bận bịu cả ngày đã tinh bì lực tẫn, nhưng Thu Nhi đã cố sức suốt bao nhiêu ngày, đau một ngày, máu cũng chảy trọn một ngày. Hắn đã không còn đủ sức lực để nắm giường trụ, suy yếu ngã trên giường tựa như chú chó con vị người ta vứt bỏ, tới thời điểm đau đớn sẽ không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ nhỏ bé dường như không thể nghe thấy.
Thái y đem tình huống lần trước nói, so ra thấy giống hệt lần này. Vũ Thư và Thái y đều suy đoán, đứa nhỏ hẳn là ở trong một cái túi đặc thù trong cơ thể Thu Nhi. Cái túi này sau khi đứa nhỏ lớn tới một mức độ nào đó mới vỡ vụn, rồi đứa nhỏ mới có thể theo hậu huyệt Thu Nhi mà xuất thế.
Quả nhiên tình huống đúng như bọn họ suy nghĩ, bệnh trạng hiện tại của Thu Nhi chẳng qua là sản trình mới bắt đầu mà thôi. Phó Lâm nghe được một mớ rối rắm, nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định chính là Thu Nhi sẽ đau đớn thật lâu. Vì thế nên bọn họ không thể không phân ban, ai cũng không thể không ngủ không nghỉ chống đỡ tận vài ngày. Tiểu Xa còn chưa sinh con, nếu như hiện tại nàng tới xem bộ dáng sinh con thống khổ của Thu Nhi, lưu lại ám ảnh trong lòng sẽ không tốt, dù sao Thu Nhi sinh sản cũng không hoàn toàn giống nữ nhân. Bỏ nàng ra, Yến thái y và phu nhân một ca, Vũ Thư và Phó Lâm một ca. Vũ Thư nghĩ Thái y và phu nhân tuổi đã cao không nên thức đêm nên nói bọn họ trước hãy đi ngủ, buổi tối là phần trách nhiệm của hắn và Phó Lâm.
Ban đêm Thu Nhi hai chân đau đến run rẩy, còn không ngừng nôn mửa, có thể nói không còn ra hình người. Vũ Thư cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định Thu Nhi sẽ không thể kiên trì tới cuối cùng. Hắn quyết định đưa cho Thu Nhi một lượng lớn thuốc ngủ và thuốc giảm đau khiến Thu Nhi luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Sáng hôm sau Thái y và phu nhân đến giao ban, thấy Thu Nhi đang gối lên đùi Vũ Thư, há miệng liều mạng thở, còn Vũ Thư đang kiên nhẫn giúp Thu Nhi xoa nắn bụng.
Nghe Vũ Thư nói, huyết khối nơi hạ thể Thu Nhi nhiều lắm cũng chỉ có một ít, thế nhưng hắn đưa Thu Nhi một lượng lớn thuốc an thần và thuốc giảm đau nên cũng không đoán được liệu đau đớn có chuyển biến theo chiều hướng xấu hay không, lại thêm Thu Nhi hô hấp không được tốt lắm, thuốc viên bổ khí một đêm ăn bốn cái. Thái y trách cứ Vũ Thư cho Thu Nhi dùng thuốc lung tung, nói liều thuốc giảm đau quá cao có thể gây nguy hiểm cho đứa nhỏ. Nói đến một nửa, Thái y đột nhiên phát hiện, nếu Vũ Thư không cho Thu Nhi uống thuốc, ngộ nhỡ Thu Nhi không kiên trì được, vậy đứa nhỏ đương nhiên cũng chẳng thể giữ.
Thái y thu lại lời trách mắng, áy náy nói chuyện với Vũ Thư, cũng đem ý tưởng đột nhiên xuất hiện nói cho hắn: “Nếu như hiện tại đang ở giai đoạn đau bụng sinh, vậy ta cứ để Thu Nhi dùng uống thuốc an thần, đợi khi đứa nhỏ phá tan trói buộc cũng là lúc Thu Nhi thực sự sinh sản mới khiến cho đau đớn phản phệ, lúc ấy kịch liệt đau đớn mới sẽ giúp Thu Nhi bảo trì thanh tỉnh, làm cho đứa nhỏ dễ dàng sinh ra.”.
Vũ Thư mặt mày nhăn nhó nói với Thái y: “Sư phó, đồ nhi đêm qua đã nghĩ đến điều này. Thế như phương pháp này liệu Thu Nhi có thể chịu đựng được không? Theo đồ nhi biết, đây chính là một loại trọng hình tr.a tấn của thiên lao đối với trọng phạm!”.
Thái y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Thu Nhi từ nhỏ đến lớn đã chịu những tr.a tấn nhiều không đếm xuể, thế nào lại thua kém thiên lao! Ngươi đừng hỏi, cứ thế mà làm đi, lão phu cho dù phải đem mệnh ra đánh bạc cũng không để hắn lại phải chịu tội!”.
Vũ Thư thoáng an ủi Thái y đang kích động, không kịp ngủ liền trở về dược cục nhà mình, cầm đi mấy vị cấm dược được quan phủ quản chế rất nghiêm ngặt. Sau khi trở lại Thái y gia, Vũ Thư tự mình bón cho Thu Nhi. Thu Nhi nếm dược xong quả nhiên không còn đau đớn như trước, nhu thuận tựa trong lòng Yến phu nhân, mơ màng đi vào giấc ngủ. Yến phu nhân hai mắt rưng rưng, yêu thương vỗ về Thu Nhi, dỗ hắn an giấc. Yến thái y ở một bên thì thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve đại phúc Thu Nhi vẫn còn đang rung động.
Ăn dược vào khiến người Thu Nhi bay bổng, đau đớn trên cơ thể nhẹ nhàng chìm vào xa xôi. Thu Nhi có chút kì lạ, lần trước sinh đứa nhỏ không giống như vậy. Thu Nhi sợ đứa nhỏ có vấn đề, gắng gượng trợn mắt suy nghĩ, thế nhưng cả người mỏi mệt vẫn mạnh mẽ kéo hắn vào giấc ngủ.
.
.