Chương 57
CHƯƠNG 57
.
.
Cố gắng ra sao Thu Nhi cũng không có cách nào thả lỏng. Dường như hắn đang bị vây quanh bởi một cơn biển gầm sóng động, giữa những vòng xoáy đau đớn mà quay cuồng, hắn chỉ có thể giãy dụa không cho bản thân mình chìm xuống, làm sao còn dư sức để bận tâm tới người kia. Bị cơn đau hành hạ thân thể, Thu Nhi cũng trở nên càng lúc càng xao động dữ dội. Yến phu nhân cuối cùng cũng không giữ nổi hắn, Thái y đành phải gọi tướng quân tới hỗ trợ.
Bình thường Thu Nhi ngay cả một cốc nước cũng cầm không nổi, thế nhưng hiện tại lại đang dùng một khí lực cực lớn mà giãy dụa. Tướng quân chợt hốt hoảng, hắn cũng biết đây không phải hiện tượng gì tốt. Dùng sức lực vượt quá mức bình thường cũng có nghĩa trạng thái Thu Nhi đã đến mức cực hạn, mà cực hạn cách tan vỡ cũng chỉ có một bước mong manh.
Thân mình Thu Nhi run rẩy kịch liệt, cực đại bụng cũng run run không ngừng. Thái y liền bảo phu nhân đánh thức cả Vũ Thư và Phó Lâm dậy để bê giường hộ sản đã chuẩn bị tới. Rất nhanh, chiếc giường đặc chế đã được mang đến nơi. Tướng quân cẩn thận bế Thu Nhi đặt lên trên, Thái y lệnh cho Phó Lâm và tướng quân cùng đè Thu Nhi lại, còn bản thân lão thì xắn tay áo, dùng một lực lớn áp lên bụng Thu Nhi. Một bên lão áp bụng còn một bên lớn tiếng nói với Thu Nhi: “Dựa theo tiết tấu của cơn đau mà thở, ngươi cũng không muốn hai đứa nhỏ có việc gì đúng không?”.
Đau đớn giống như ác quỷ, ở trên chính cơ thể của mình mà cắn xé. Thu Nhi muốn ăn dược, bởi vì sau khi ăn dược mọi đau đớn đều sẽ tan biến. Hắn dùng chút khí lực còn sót lại mà cầu xin: “Cho ta uống thuốc, cha nuôi, cho ta uống thuốc đi!”.
Đây là kết quả đã sớm được dự đoán, thế nhưng Thái y vẫn không nhịn được đau lòng. Hắn đưa tay xoa lên đầu Thu Nhi, nhẹ nhàng vỗ về: “Nhất định phải dùng sức. Chờ đứa nhỏ sinh ra rồi cha nuôi nhất định sẽ cho ngươi uống thuốc, đứa nhỏ càng nhanh sinh ra ngươi càng sớm được uống. Ngươi không muốn nhanh chóng nhìn thấy bọn nhỏ sao?”.
Lời nói ra có tác dụng như một thứ thần dược can đảm. Thu Nhi bắt đầu nín hơi dùng sức, bất quá cũng nhìn ra được hắn càng lúc càng đau đớn mãnh liệt hơn, vừa rồi vẫn đang giãy dụa, giờ đây ngay cả sức giãy dụa cũng không còn.
Tướng quân đứng ngồi không yên, giọng run run nói: “Thái y, cứ như vậy Thu Nhi sẽ ch.ết!”.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thái y thở hồng hộc: “Ngươi không có tư cách nói mấy câu này! Ngươi cho rằng hết thảy ngày hôm nay là do ai tạo thành?”.
Bị lặp lại những lời nói kiểu này đã sớm đốt hết tính nhẫn nại nơi tướng quân, ấy vậy nhưng hắn thế nào cũng phát không ra nộ khí.
Thái y đầy người mỏi mệt, hai tay run run không ngừng, ánh mắt lại tràn ngập thống khổ.
Nhẫn đi!
Đó là một kẻ đang kiệt sức, hơn nữa còn là vì chính mình mà kiệt sức. Tướng quân trong lòng cứ tự niệm như vậy.
Thái y mệt mỏi nên đổi ca cho Vũ Thư. Hiện tại Thu Nhi ngay cả thanh âm cũng không có, thế nhưng tướng quân vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được Thu Nhi đang dùng tất cả ý chí còn sót lại của mình dùng sức, phần cơ thể phía dưới vẫn tiếp tục gồng mình căng cứng. Đột nhiên, từ giữa hạ thể đang rong huyết dường như trở thành phun huyết, huyết khối hòa với máu loãng ào ào tuôn chảy. Thái y một tiếng hô to: “Tốt rồi, chính là hiện tại!”, sau đó mới tiến đến nói bên tai Thu Nhi: “Thu Nhi, sắp kết thúc, sắp kết thúc rồi! Phải chịu đựng, biết không? Bọn nhỏ trông cậy cả vào ngươi đó!”.
Có hai đứa bé, vì vậy phải phân chia thực hiện thúc sản lần lượt. Thái y áp một bên đại phúc của Thu Nhi, chỉ ở một bên mà dùng sức. Thu Nhi kiên trì không được mấy lần liền lâm vào hôn mê. Tướng quân cảm nhận được thân thể bên người mình nhuyễn xuống, vội vàng nói với Thái y: “Di Thu hôn mê, làm sao bây giờ?”.
“Lúc này hắn không thể không có lực, sư phó, tiếp theo nên làm gì?” Vũ Thư cũng hỏi.
“Thứ thống huyệt!” (Huyệt đau đớn) Thái y nói không chút do dự.
“Bao sâu?” Vũ Thư cùng tướng quân không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng.
“Trước ba phân!”.
Ngân châm đâm xuống, Thu Nhi vẫn không hề có phản ứng.
“Bảy phân!” Thái y tiếp tục ra lệnh.
Đâm xuống bảy phân, cuối cùng Thu Nhi cũng có phản ứng đáp lại. Thái y nắm chặt thời gian mà áp bụng cho Thu Nhi, lão biết Thu Nhi chống đỡ chẳng được bao lâu. Khí lực Thu Nhi rất nhỏ, lại đứt quãng, Thái y cũng không dám quá miễn cưỡng, chỉ có thể thuận theo tình hình, thế nhưng chốc lát sau Thu Nhi lại lần nữa hôn mê.
“Rút! Trực tiếp đâm mười phân!” Thái y ra mệnh lệnh vẫn không chút do dự.
Tướng quân thông hiểu các loại hình phạt. Thứ thống huyệt mười phân chính là thủ đoạn cuối cùng, bởi vì châm này một khi đã đâm xuống, mười người thì đến bảy kẻ phát điên, là một loại hình phạt lưỡng bại câu thương.
“Thái y, ngài xác định?” Tướng quân không thể tin vào mắt mình mà hỏi.
“Làm đi!”.
Vũ Thư dùng sức hạ châm thứ nhất, thứ thống huyệt mười phân, Thu Nhi toàn thân co giật, thân mình đột nhiên bắn lên, nôn ra một ngụm máu. Những giọt nước mắt muộn màng của người nào đó bấy giờ mới tuôn rơi. Đến tột cùng hắn đã làm cái gì, khiến cho một Di Thu vô tội như vậy phải chịu hiểm cảnh nước sôi lửa bỏng nhường ấy?
.
.