Chương 95

CHƯƠNG 95
.
.
Tướng quân không dám miễn cưỡng Thu Nhi, cho dù dục vọng bản thân chưa tan hết nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Ta từ bỏ, ngủ ngủ!”.
“Ngươi gạt người!” ThuNhi nhìn chăm chú vào nam căn của tướng quân, mờ ám nói.


Tướng quân xấu hổ nghiêng người rồi thả mình xuống giường không (thèm) quan tâm tới Thu Nhi, thế nhưng Thu Nhi vẫn không từ bỏ, bàn tay cố ý khiêu khích thân thể tướng quân, vỗ về phân thân vẫn còn đang ngẩng đầu của hắn. Chợt có một chuỗi kích thích dậy lên lan ra toàn thân tướng quân, tướng quân mắng một tiếng, hốt hoảng trở mình, nói với Thu Nhi: “Ngươi hôm nay ăn nhầm thuốc rồi?”.


“Ta cao hứng, đêm nay cái gì cũng không muốn quản, chỉ muốn tận tình tận hứng! Chỉ đêm nay thôi! Có được không?”. (Raph: Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng đang ở đây ~ Đừng xa em đêm nay ~ Đêm rất dài ~ La la la DD)


Tướng quân chịu không nổi ánh mắt cầu xin của Thu Nhi, mạnh mẽ ôm lấy hắn, dùng sức hôn. Dục vọng thức tỉnh thân thể, thẳng thắn như thế, chân thành như thế, tiếng thở hổn hển cùng tiếng rên rỉ đan vào nhau, *** mỹ nhưng cũng ngọt ngào. Đã bao nhiêu năm bận tâm thân thể Thu Nhi, tướng quân chưa từng thử hưởng thụ lại tình sự tràn đầy phấn khích thế này, từng một lần nếm trải đương nhiên muốn ngừng cũng không được, thân thể lại hưng phấn tiếp tục xỏ xuyên qua Thu Nhi.


Thu Nhi dần dần chịu không nổi, hôm nay là hắn điên cuồng muốn báo đáp tướng quân những năm này đã hết mực yêu thương, mặc dù thắt lưng khó chịu, dạ dày muốn nôn, ThuNhi vẫn thỏa mãn cười, ôm chặt cơ thể tướng quân, kêu lên đầy mị tình. Ngay cả lúc tướng quân tạm nghỉ, Thu Nhi cũng không ngừng dùng đầu lưỡi và răng trêu chọc hắn.


Lý trí của tướng quân vỡ tan trong khoái cảm, toàn bộ hành động lúc này chỉ còn lại bản năng, tình sự vui sướng làm cho hắn ngây ngất, mê say. Khoái cảm va chạm khiến cả người hắn run rẩy, Thu Nhi thành bộ dạng gì hắn đã không thể biết, sau đó thậm chí không thể biết đến cả bộ dạng chính mình.


available on google playdownload on app store


Hừng đông ngày hôm sau, tướng quân giật mình tỉnh giấc, hương vị *** mỹ sộc lên mũi khiến hắn lập tức thanh tỉnh. Tướng quân ghé đầu nhìn về phía Thu Nhi, quả nhiên, Thu Nhi mặt tái nhợt đang nghiêng đầu nằm úp sấp trên giường. Tướng quân lập tức mặc quần áo xuống giường, đun nước ấm giúp Thu Nhi rửa sạch thân thể.


Xốc chăn lên, dịch thể bán khô cạn từ hậu huyệt Thu Nhi men theo đùi trong rỉ xuống, tướng quân trong lòng nhói lên đau đớn, đây là cái giá phải trả cho sự thỏa mãn của bản thân hắn. Tướng quân thật cẩn thận lau người cho Thu Nhi, Thu Nhi bị bừng tỉnh, lúc đầu còn định di chuyển, sau đó phát hiện cơ thể đau nhừ liền mặc kệ, nhắm mắt lại yên lặng nằm.


“Đây là ngươi muốn cho ta sung sướng sao?”. Tướng quân hỏi ThuNhi.
Thu Nhi lặng im, hắn không biết nên trả lời tướng quân như thế nào, giọng nói trầm trầm đau xót của tướng quân nói cho hắn biết, tối hôm qua là hắn sai lầm.


Tướng quân giúp Thu Nhi rửa sạch thân thể, lại thay đệm chăn sạch sẽ cho hắn nằm, sau đó mới ngồi bên giường, hai tay nhè nhẹ xoa bóp thắt lưng Thu Nhi, nói: “Đã qua nhiều năm, sao ngươi còn khiến ta thương tâm như thế! Ngươi đã sớm không phải nam sủng, ngươi không cần lấy thân thể mình làm cho ta vui!”.


“Ta thật sự muốn ngươi vui vẻ, nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào khác. Những năm gần đây ta thực sự rất hạnh phúc, chỉ là ta muốn báo đáp ngươi một chút, nhưng …” Tướng quân ấn đến chỗ đau của Thu Nhi khiến hắn tạm thời không thể nào mở miệng nói tiếp.


“Được rồi, niệm tình thái độ nhận sai này, lần này ta không làm khó ngươi! Ngươi phải nhớ kĩ, hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ta, hiểu chưa?”. (Raph: Anh chả sướng bỏ xừ ra còn vẽ chuyện! =))))


Thu Nhi vô cùng cảm động gật gật đầu, nói: “Hiểu rồi, lão…Đại Đầu!”. (Raph: Em ý muốn nói “Lão gia”. Cơ mà nói hớ. Vấn đề là sau khi ghép từ “Lão” với từ “Đại đầu” thì nó lại thành…Lão già đầu to =))))


Bầu không khí ấm áp mà cảm động vừa rồi lập tức bay biến, tướng quân cười trộm nói: “Ha ha, lại sai rồi, biếu ta một lượng nào!”.


Thu Nhi không cam lòng mà xuống giường, chấn động khiến cả người hắn đau nhức, bèn hét lên: “Ngươi thích thì đi mà lấy, cả một bọc tiền lớn lúc trước bây giờ chỉ còn có vài thỏi nhỏ!”.


“Lấy hết cũng được thôi, nhưng mà gọi sai một lần phạt một lượng, lấy hết rồi lúc đó ngươi còn tiền cho ta sao? Ghi nợ là phải có lãi.~~~” Tướng quân vừa nói vừa cười to, vẻ mặt kia, tư thế vô cùng sinh động kia chình ình hai chữ Thiếu-nợ (Raph: Ta nghĩ phải là 2 chữ Đòi-nợ mới đúng chứ! O_o).Thế nhưng trong người Thu Nhi hiện tại đang bị thương, cũng chỉ có thể cắn răng thở dài.


Tướng quân trước khi đi còn dặn dò Thu Nhi, bảo hắn phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, bản thân đến dược cục một lát sẽ trở về ngay. Tướng quân rời đi không bao lâu thì Thu Nhi ngủ, tỉnh lại hắn đã phát hiện bản thân đang nằm tựa trong ***g ngực tướng quân. Thu Nhi ngẩng đầu lên nhìn tướng quân hỏi: “Sao ngươi mau trở về vậy?”.


“Ngươi không thoải mái ta đương nhiên lo lắng, ngươi phát sốt rồi có biết không?” Thu Nhi tự sờ sờ đầu mình, nói: “Không biết!”.


Tướng quân nhẹ nhàng nói: “Cũng may chỉ sốt nhẹ, không vấn đề gì. Ta nghĩ ngươi nằm úp sấp cả đêm như thế chắc chắn sẽ mệt, cho dù thế nào ta cũng phải ôm ngươi nằm một lát mới được!”.


Thu Nhi hé miệng, hạnh phúc nói: “Thật là thoải mái! Tối hôm qua cũng thật là thoải mái! Chúng ta khi nào lại tiếp tục?”. (Raph: Em ý sắp thăng cấp thành dụ thụ! Dụ thụ trăm phần trăm a ~~~)


Tướng quân liên tục lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi quả nhiên là yêu tinh! Ta không được, khi nào đến lúc đó ngươi nhớ phải nói ta biết trước, để ta tìm Yến lão cha xin ít xuân dược! Hơn nữa còn phải nói rõ, hiện tại Di Thu như lão hổ đang độ xuân! Sinh mãnh! Hữu lực!”.


Thu Nhi sao có thể mặt dày để cho Thái y biết chuyện hắn quyến rũ tướng quân, hắn nắm lấy tay tướng quân, làm bộ an ủi: “Ngươi đang tuổi tráng niên sao có thể nói ra miệng chuyện này!”.


Ngay lúc hai người đang khua môi múa mép, ngươi một lời ta một lời đáp qua đá lại, Yến Thái y liền tự xuất hiện mang thuốc tới. Thu Nhi ăn xong thì phát hiện thuốc này không như như bình thường, mới hỏi Thái y: “Cha nuôi, đây là thuốc gì, sao khó uống vậy?”.
“Bổ thận! Tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi!”.


Thu Nhi đỏ rần mặt, chắc chắn Thái y đã bắt mạch cho hắn, đương nhiên cái gì cũng đã biết. Thẳng đến khi Thái y rời đi, Thu Nhi vẫn đỏ mặt cúi đầu không nói, chờ đến lúc Thái y vừa bước chân khỏi cửa, tướng quân mới phá lên cười, Thu Nhi rúc mặt vào trong lòng tướng quân chỉ còn cách tự an ủi mình, chỉ cần tướng quân vui vẻ là tốt rồi!


.
.






Truyện liên quan