Chương 5: Chịu trách nhiệm đến cùng

Trời đã vào đêm, Phan Lâm mở cửa cỗ xe màu trắng của Nghiêm Tố, chở chủ xe đã bị thao đến cả người nhũn ra về nhà.
“Uy, ta nói, nhà người trong tủ lạnh cái gì cũng không có, ngươi ăn bằng gì vậy?” Phan Lâm lớn giọng, vẻ mặt không kiên nhẫn từ phòng bếp đi tới thò đầu vào phòng tắm kêu.


Tiếng nước trong phòng tắm ngăn trở thanh âm của Phan Lâm, người ở bên trong đang một tay chống lên tường, vểnh cao mông, một tay đưa ra phía sau cắm vào tiểu huyệt tẩy trừ bạch dịch bên trong, chợt nghe cửa “ba” một tiếng mở ra, Phan Lâm trên người mặc một cái tạp dề không biết tìm ở đâu ra đột ngột xông vào.


Phan Lâm hai mắt đăm đăm, trừng thật lớn nhìn thân thể trơn bóng của Nghiêm Tố. Hắn chưa từng một lần dưới ánh đèn sáng ngời nhìn kĩ nam nhân đã bị mình thao mấy lần này. Lần đầu tiên say khướt không có ấn tượng gì, lại càng không nói đêm nay ở trong WC hôn ám cùng phòng tập thể thao tối đen.


Khối thân thể cao gầy trắng nõn trước mắt rải đầy những vết sẹo thật nhỏ, một mảnh dài hẹp có vẻ là bị roi quất lên đi? Lại còn có dấu vết bị bỏng tàn thuốc, chủ yếu tập trung ở hạ thể cùng trước ngực, nếu không nhìn thật kĩ sẽ không nhìn ra dấu vết nhợt nhạt kia.


“Cút!” Người nọ nghe được tiếng cửa mở, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang thần tình kinh ngạc đánh giá thân thể mình, bình tĩnh bắt hắn lăn ra.


Phan Lâm như là bị lạc vào mê cung, giống nhi đồng thấy cái không nên thấy, hai mắt sáng ngời nhìn người nọ, sau đó nhanh chóng cúi đầu nói tiếng “Thực xin lỗi!” liền đóng cửa ly khai.


available on google playdownload on app store


Nghiêm Tố bị quấy rầy vẫn duy trì tư thế cứng ngắc nhìn về phía cửa một phút đồng hồ, rốt cuộc suy sụp quỳ gối trong bồn tắm, vẫn là… bị thấy được.
Nghiêm Tố chưa từng nghĩ đến thân thể khó coi không chịu nổi của mình sẽ bị người khác nhìn thấy.


Trong hội mọi người đều biết, thời gian Nghiêm Tố cùng nam nhân lên giường chưa bao giờ bật đèn, chưa bao giờ cùng người khác tắm, chưa bao giờ cùng người khác ngủ. Đây là những quy tắc mà mọi nam nhân theo Nghiêm Tố lên giường đều biết.


Y bộ dạng lại hảo, trên giường cũng đủ kĩ xảo, có chơi NP cũng không cần bật đèn, mơ hồ trong bóng tối lại càng dễ kích thích thú tính chinh phục của nam nhân. Vì thế Nghiêm Tố ở trong giới chơi bời nhiều năm cũng chưa hề bị một cái lá dính thân(1), không ngờ sự thật mình trăm phương ngàn kế che dấu lại bị nam nhân tên Phan Lâm này nhìn thấy.


Dòng nước nóng ào ào dội lên lưng Nghiêm Tố, dòng nước men theo đường cong cơ thể chảy vào bồn tắm, cùng nước lạnh hòa vào một chỗ, phân không rõ mới cũ.


“Ha ha.” Nghiêm Tố trầm mặc, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, chỉ có tiếng cười nhạo phát ra ngẫu nhiên hiển lộ châm chọc, kích thích lên chính mình.


Phan Lâm sau khi đóng cửa lại, liền ngồi xổm ở ngoài cửa, nghe tiếng cười lạnh như băng của người bên trong, trong lòng giống như bị kim đâm, miệng vết thương tuy nhỏ, đập vào mắt lại thật kinh tâm.


Phan Lâm gia cảnh nghèo khó, cha mẹ ch.ết sớm, chỉ còn lại một đứa em gái cùng hắn sống dựa vào nhau, sau lại vì kiếm tiền đóng học phí cho em, còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã đi tham gia quân ngũ.


Trước đây, vì để cho nàng không bị người khi dễ là đứa bé không cha không mẹ, hắn tận hết khả năng lo cho nàng ăn mặc sạch sẽ. Hắn từ đống rác nhặt được quần áo người ta vất bỏ đem về giặt sạch, thừa lúc em gái ngủ thì đem ra may vá. Thời gian mới bắt đầu không biết cách, bị kim đâm cũng chỉ có thể ʍút̼ khô máu lại tiếp tục khâu, lặp lại nhiều lần như thế, miệng vết thương trên tay càng ngày càng ít, Phan Lâm dần dần luyện được một tay hảo thủ nghệ, nấu cơm, may quần áo mọi thứ đều biết.


Nhìn thấy Nghiêm Tố vết thương đầy người lại che giấu không muốn bị người khác nhìn thấy, thật giống hắn khi đó không muốn bị em gái nhìn thấy bàn tay đầy vết kim đâm.
Tiếng nước trong phòng dần dần thu nhỏ, Phan Lâm đứng lên rời khỏi phòng Nghiêm Tố.


Khi Nghiêm Tố chỉnh đốn lại cảm xúc, đi ra, liền bị một trận mùi đồ ăn đánh úp lại, y cúi đầu nhìn cái bụng đang kêu gào, để nguyên nửa mình dưới quấn khăn tắm mà đi vào bếp.


Nam nhân mặc tạp dề, vẻ mặt tự nhiên cầm cái muôi khuấy đồ ăn trong nồi, nhìn thấy Nghiêm Tố chỉ quấn một cái khăn tắm, vẫy tay về phía y hô to: “Trở về phòng mặc quần áo.”
Nhìn thấy nam nhân vẻ mặt phát giận, Nghiêm Tố không nói một lời xoay người trở về phòng thay quần áo.


Chờ y mặc xong đồ ngủ, bên trong đeo lên cà vạt trở ra, Phan Lâm đã ở bên bàn cơm chờ y. Hai bát mì sợi còn bốc hơi, còn có một bát trứng chim xốt cà chua.


Nghiêm Tố mặc bộ đồ kẻ ca rô đen trắng, khoanh tay đứng nhìn nam nhân trước mặt, tức giận hỏi: “Ngươi làm cái gì thế?”. Y như là yêu tinh bị người nhìn thấy chân thân(2), nhẹ nhàng bĩu môi, nhăn lại mặt mày tuấn tú, vẻ mặt đề phòng nhìn lên người nam nhân này, bề ngoài giả vờ thanh lãnh chỉ vì nam nhân này lỡ xông tới liếc mắt một cái, toàn bộ đều bại lộ.


“Cho ngươi ăn a, trong tủ lạnh cái gì cũng không có, đành phải về nhà lấy. Mau ăn!” Nói xong, nam nhân đem một bát đầy trứng xốt cà chua đặt trước mặt y.


Nghiêm túc ngồi xuống, nhìn cái bát trước mặt cơ hồ toàn là trứng chim, lại nhìn trong bát Phan Lâm lại chỉ có xốt cà chua màu đỏ, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: “Cà chua đâu?”


Phan Lâm mím môi, mơ hồ không rõ nói: “Ta không thích ăn trứng, ngươi ăn nhiều một chút, ăn gì bổ nấy.” Sau đó cười hắc hắc cắn cả quả táo.
“Ngươi mới thiếu trứng ấy!” Nghiêm Tố cầm đũa, không được tự nhiên gắp lên vài quả trứng, vừa ăn vừa nói cà lăm.


Sau khi ăn xong, Nghiêm Tố như động vật không xương sống cuộn tròn trên sô pha xem TV, thỉnh thoảng lại liếc liếc nhìn nam nhân đang rửa bát đĩa trong phòng bếp.
Thật ra, trứng xốt cà chua kia làm rất ngon, rất hợp khẩu vị.


Nghiêm Tố từ khi lên đại học chuyển ra ở riêng cũng chưa từng về nhà, nhoáng một cái y đã 27 tuổi, qua mười năm, trừ bỏ cố định gọi điện thoại, chính là đúng hạn gửi tiền về nhà, cũng không biết lão thái thái đã muốn 60 kia sống thế nào, đến tết… về thăm nhà một chút vậy.


Y không bật đèn, chỉ có ánh sáng trên TV chớp lóe, mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Phan Lâm dọn dẹp xong, đi vào phòng khách liền chứng kiến yêu tinh khi thì đứng đắn khi thì phóng đãng kia ở trên ghế salon mềm như nhung cuộn tròn thành một đoàn.


Hắn quỳ trên mặt đất, nhìn Nghiêm Tố mặt mày thả lỏng, mấy lọn tóc chưa lau khô hết vểnh lên, cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhăn mi cười khổ một cái, ôm Nghiêm Tố đi đến phòng ngủ.


“Ngô ” Nghiêm Tố nheo lại mắt nhìn nam nhân, như là bất mãn hắn đánh thức mình, chìa bàn tay trắng nõn đập lên ***g ngực Phan Lâm.
“Ngoan, muốn ngủ thì lên giường, trên ghế salon lạnh.” Giọng điệu giống như đối đãi tiểu tử không nghe lời, khiến Nghiêm Tố phi thường khó chịu.


Phan Lâm đem y ôm đến trên giường, lại đắp chăn xong, Nghiêm Tố mở mắt ra túm lấy Phan Lâm đang chuẩn bị rời đi. Phan Lâm nhìn lại, người nọ trong mắt giảo hoạt nào có một tia buồn ngủ.


Nghiêm Tố nhấc người dậy, quỳ gối trên giường, cởi cúc áo chuyển hướng sang bên cạnh giường. Ở trước mắt Phan Lâm, một con yêu tinh phóng đãng đang đưa tay sờ đũng quần hắn.


“Ngươi đem ta đánh thức thì phải phụ trách nha ” Thanh âm yêu tinh nguyên bản thanh lãnh, trong trẻo lại nhiễm lên một tầng dục vọng, giọng điệu yêu mị làm lão nhị của Phan Lâm cũng bắt đầu bất an đứng lên.


Phan Lâm vốn nghĩ để yêu tinh kia ngủ còn mình trở về nhà trọ, làm đến nửa ngày, lần cuối cùng còn đem y thao đến mềm nhũn, muốn cho y hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ai biết yêu tinh kia lại bắt đầu trêu chọc mình.
Thực mẹ nó thiếu thao! Phan Lâm trong đầu nghĩ, một cái xoay người đem y đặt dưới thân.


Phan Lâm tự lột áo mình, dưới thân cái quần cũng bị yêu tinh kia lột sạch, một bộ trang nghiêm tôn kính quỳ gối bên cạnh hắn, hai tay chạm lên hai khỏa âm nang, lão nhị đã bán cương nhếch lên, cơ thể căng đầy làm Nghiêm Tố yêu thích không buông tay.


Y cúi người hôn hít tám khối cơ bụng rắn chắc, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lấy, ʍút̼ lấy, hai tay cũng không rảnh rỗi, đùa bỡn hai âm nang nặng trịch, Phan Lâm quỳ gối trên mặt nệm mềm mại, thoải mái ngẩng đầu lên, lộ ra hầu kết khêu gợi.


Nghiêm Tố chơi đùa chán chê lại không chịu chạm vào lão nhị đã cứng như thiết bổng làm Phan Lâm rất không thích.
Bàn tay to của hắn duỗi ra, lần vào trong qυầи ɭót Nghiêm Tố, hai tay xoa nắn bờ mông mềm mại trắng noãn, khẽ xoa, khẽ bóp lại vuốt ve.


“Đừng…” Nghiêm Tố chật vật từ dưới bụng Phan Lâm nâng người lên, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nam nhân.


Thao! Lại nữa? Đang ở thời điểm Phan Lâm tức giận, chỉ thấy Nghiêm Tố từ trong áo ngủ túm ra một cái cà vạt, trái phải kéo ra một phát, tiểu miêu căn bản còn nhăn nhăn nhó nhó nhất thời biến thành yêu tinh trong mắt hàm mị sắc.


“Ngươi không phải là…” Phan Lâm nghĩ đến y đã hơn một lần bởi vì tháo cà vạt mà tính tình đại biến.
“Suỵt ” Ngón tay Nghiêm Tố nhẹ nhàng chạm lên môi Phan Lâm, ý bảo hắn đừng lên tiếng. Sóng mắt lưu chuyển ôm cổ Phan Lâm nằm trên giường.


Chân dài trắng nõn gắt gao khóa lấy eo Phan Lâm, khe mông cố gắng cọ xát lên đầu lão nhị của hắn, nâng cao eo, hai tay giơ lên cao quá đầu, cắn môi, mời gọi Phan Lâm tiến vào.
Trong không khí chỉ có tiếng thở ồ ồ của Phan Lâm cùng âm thanh ngâm khẽ mị hoặc của Nghiêm Tố.


Lão nhị mẫn cảm cảm nhận được *** dịch chảy ra từ khe mông, miếng ngon đến miệng còn không ăn không phải là tác phong của Phan Lâm, vì thế không hề báo trước thẳng tiến vào cửa động.
“A…” Nghiêm Tố bị đâm đến cong người lên, trọng tâm cả người đều dồn vào địa phương mập hợp.


Phan Lâm biết y thích mập hợp cuồng bạo, dùng sức va chạm tiểu huyệt người dưới thân.
“Ngươi phải… phụ trách… tới… cùng…” Nghiêm Tố đứt quãng nói ra những lời này, Phan Lâm dừng chuyển động, nhìn yêu tinh một bộ đại khí không dám suyễn chờ mình trả lời, trong lòng dâng lên một trận bọt khí.


“Hảo, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!” Dứt lời, cự bổng tráng kiện lại ở trong ƈúƈ ɦσα Nghiêm Tố mạnh sáp.
(1) Không 1 cái lá dính thân: Ý nói không bị ai đeo bám.
(2) Chân thân: Hình dáng thật






Truyện liên quan